“Ồ, đúng vậy, nhưng tôi đến đây vì “đơn hàng” đã đặt tôi làm trợ lý pháp luật của chương trình này.
Tuy lợi nhuận chả được bao nhiêu nhưng vì Vân Đường tôi mới miễn cường đồng ý.”
“Vân Đường? Là người đã lấy đi 60% cát xê bỏ đi, hiên ngang hủy hợp đồng sao?”
Sắc mặt luật sư Đường bị khựng lại, giả vờ lấy lại bình tĩnh:
“Chủ tịch Lục cũng biết người mẫu Vân Đường sao? Cô ấy là bạn gái của tôi, chúng tôi đang chuẩn bị tiến tới hôn nhân...”
“Thì liên quan gì đến chuyện anh tới nói chuyện với tôi? Và liên quan gì đến chuyện cô ta ngang nhiên hủy show?”
Đẩy nhẹ gọng kính, Khang Chính lúc này cũng đổ mồ hôi hột với câu hỏi của Tiêu Thần:
“Thay mặt bạn gái, tôi gửi lời xin lỗi đến Lục tổng.
Vân Đường là người xưa nay luôn làm việc chuyên nghiệp.
Cô ấy nói với tôi là có chuyến đi du lịch gấp với gia đình, do lịch bay dời lên sớm nên không kịp thông báo với Thiên Triệu một tiếng.
Còn chuyện cát xê cọc thì tôi sẽ nói cô ấy hoàn trả lại đầy đủ cho Thiên Triệu.”
“Chỉ hoàn trả thôi à?” – ánh mắt Tiêu Thần nheo lại, mang hơi ám khí.
“Còn...còn gì nữa sao?”
“Hư, anh là đại luật sư đó, lại đi hỏi tôi chuyện này à? Bằng của anh, có phải hàng thật không vậy?”
“Tất nhiên...tất nhiên là thật rồi.
Tôi là thủ khoa đầu ra của Đại học Luật quốc gia mà.
Chỉ là chuyện hợp đồng trong giới giải trí này thì tôi không rành lắm...”
“Thế mà anh còn chen chân vào làm trợ lý pháp luật cho họ để làm gì? Anh muốn phá hỏng chương trình mà Supra chúng tôi đang đầu tư sao?”
“Không không, tôi có ăn gan hùm cũng không dám có ý nghĩ đó, Lục tổng đừng nói vậy tội tôi.”
“Nói nãy giờ cũng dài dòng rồi, mục đích của anh tới nói chuyện với tôi làm gì? Nói nhanh đi, tôi cho anh 5 phút trình bày.”
“Hà hà, dạ vâng, tôi nghe nói bên Supra đang đầu tư phát triển phòng luật và phòng giải trí.
Với năng lực sẵn có của tôi và của Vân Đường thì chúng tôi hoàn toàn có thể làm việc tốt ở công ty của anh.
Chúng tôi sẽ dốc hết sức mình để phát triển Supra cho anh.”
Lục tổng nhếch miệng: “Mức lương mà hai người muốn là bao nhiêu?”
Khang Chính hất cằm nhẹ: “Cái này không tiện nói ở đây, Lục tổng có thể cho tôi cơ hội mời anh đi ăn tối rồi chúng ta sẽ bàn về chuyện này được không ạ?”
“Cứ việc nói thẳng, còn phải xem xét coi chúng tôi có đủ tiền trả cho hai người không nữa chứ...”
Anh còn đang nói dở thì bóng một người con gái xinh đẹp đang chạy về phía anh, một tay xách đuôi váy lên cho dễ di chuyển, khuôn mặt đang phảng phất sự lo lắng, vừa tới chỗ anh, một tay thuận nắm lấy khuỷu tay anh, cô xem mọi người còn lại là không khí, hổn hển nói vừa đủ cho anh nghe:
“Tiêu Thần...”
“Bình tĩnh, có chuyện gì sao?” – Tiêu Thần vuốt vuốt mấy cộng tóc đang rũ rượi trên mặt cô.
“Anh đưa tôi về thay đồ được không? Váy của tôi bị đạp bẩn rồi, cứ như này mà xuất hiện thì kì lắm.”
“Ừm.”
Khang Chính nhận ra mình là người vô hình trong cuộc hội thoại giữa hai người nên phải lên tiếng cho họ biết anh ta còn đứng ở đó:
“Nè, Thiên Tinh, cô có biết xấu hổ không? Đúng là con gái thời nay, nết na gì chả có.
Ai cho cô cái quyền sai Lục tổng đi chỗ này chỗ kia với cô hả? Cô là thá gì?”
Từ xa Thiên Tinh đã nhìn thấy tên này đứng nói chuyện với Tiêu Thần rồi, cô ghét cay ghét đắng cái mặt giả nhân giả nghĩa trước những người có tiền hoặc có thế lực lớn trong kinh doanh.
Tên này còn coi phụ nữ như là món đồ chơi thỏa mãn dục vọng bệnh hoạn của hắn.
Chưa kể chính vì hắn cùng với người yêu xinh đẹp đầy quỷ quyệt mà cô đã vướng vào scandal năm đó, khiến cô phải từ bỏ sàn diễn.
Cô cũng thừa biết tên này tiếp cận Tiêu Thần là có mục đích, nên cô đã đi đến chỗ Tiêu Thần để tách tên đó ra khỏi anh, không ngờ lại nghe anh ta sỉ nhục mình trước mặt Lục tổng, lập tức cô ném cho hắn ánh mắt đầy tức giận của cô.
Tiêu Thần đang định quay qua chuẩn bị cho tên tự cao này một trận thì khuỷu tay anh bị giữ lại, anh thấy cô bước tới trước mặt luật sư, đanh thép nói:
“Tại sao tôi không có quyền sai bảo Lục tổng? Anh cũng không có quyền quát mắng, dạy đời tôi vì anh với tôi chả có ruột thịt hay bất cứ quan hệ gì.
Tiện đây tôi nói cho anh biết, cái thể loại bám váy phụ nữ như anh có tự động dâng hiến tôi cũng không thèm đâu, chưa hết, sau ngày hôm nay, Thiên Triệu chấm dứt hợp đồng trợ lý luật sư với anh.
Còn nữa, đừng nghĩ trước mặt người khác tôi không dám làm gì anh, anh lầm rồi đó.
Tránh xa tôi ra một chút, tham vọng của anh sẽ mãi mãi không bao giờ là đủ, cái loại như anh, hứ, có mang đến tận nhà tặng tôi cũng không cần đâu.”
Quay sang Tiêu Thần, cô hạ giọng: “Lục tổng, ta đi thôi.”
Nhìn cô âu yếm, nhưng cũng không quên vả cho tên luật sư kia một cái: “Tài năng của anh, Supra chúng tôi cũng không cần đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...