Chứng Minh Rằng Em Yêu Tôi

Cố Thư Hân thấy Vương Hàn Trạch đi ra ngoài thì cô cũng nhanh chóng xuống giường để về phòng của mình, ra tới ngoài cửa cô gặp quản gia Phúc.

- Quản gia Phúc, người vẫn chưa đi nghỉ ngơi ạ!

- Thiếu phu nhân cô cần gì sao, để tôi cho người lấy giúp cô.

- Sao người lại xưng hô với con như thế, con không phải thiếu phu nhân gì đâu ạ! Người gọi như vậy lỡ như có ai nghe được chắc chắn sẽ nói lại với Vương Hàn Trạch, lúc đó thì lại khổ ấy ạ!

- Tôi nghĩ chắc chỉ có thiếu phu nhân mới dám gọi thiếu gia cả họ tên như vậy thôi, cô yên tâm cách xưng hô này là do thiếu gia mới nói với tôi kêu tất cả mọi người trong nhà từ nay phải gọi cô như vậy, nếu cô có thắc mắc gì thì có thể hỏi cậu ấy.

Cố Thư Hân thật sự không biết Vương Hàn Trạch lại muốn gì nữa, sao hắn lại kêu mọi nguời gọi cô như như, chẳng phải nói là sẽ không cho ai biết dụ hợp đồng này sao, suy nghĩ cũng không ra được lí do khiến cô thật khó chịu.

- Dạ vâng con cảm ơn quản gia, thôi con quay trở lại phòng của con đây ạ, phải trả lại phòng này cho tên đáng ghét đó.


- Ơ thiếu phu nhân, đồ đạc của cô tất cả mọi thứ đã được thiếu gia cho người chuyển qua đây rồi, căn phòng đó tôi đã cho người dọn dẹp lại.

- Bác nói sao ạ, con phải ở trong căn phòng này chung với hắn sao, không được ở chung với hắn khác nào ở bên cạnh một con ma.

Cố Thư Hân nói một hồi thì quyết định đi tìm Vương Hàn Trạch để nói về vấn đề này, cô không thể nào ở chung với hắn được, ở chung như vậy phần trăm bất lợi cao nhất sẽ thuộc về cô, loay hoay trong khắp biệt thự để tìm Vương Hàn Trạch nhưng cô chẳng thấy hắn đâu, xuống dưới bếp cô thấy Lan Nhi đang uống nước liền hỏi chị ta.

- Chị Lan Nhi, chị có thấy Vương Hàn Trạch ở đâu không thế?

Chát.

- Tên của thiếu gia lại để cho một con ranh như mày gọi sao, mày tưởng rằng mày leo lên được cái danh xưng thiếu phu nhân là oai ra mặt đấy à, thứ tiện nhân dùng cách hèn hạ để leo lên giường của anh ấy như mày mà xứng sao?

- Chị quá đáng vừa thôi, nếu không thấy thì nói không là được rồi, còn về cách xưng hô nếu chị không thích có thể không gọi chứ tôi đâu có ép chị.

- Tao không cần biết nhưng tốt nhất mày nêncaanr thân cách ăn nói của mày với thiếu gia đừng để tao nghe thấy mày gọi thiếu gia một cách láo toét như vậy, tao bẻ răng mày.

Lan Nhi uống xong li nước thì mặc xác Cố Thư Hân vừa bị ăn bạt tai đứng ở đó, cô ta biết Cố Thư Hân rất hiền nên mới làm như thế, với lại ả ta và một số người làm ở đây có ý với Vương Hàn Trạch cũng không ưa gì Cố Thư Hân từ chiều đến giờ, nghe quản gia Phúc nói phải xưng hô với Cố Thư Hân như vậy khiến bọn họ không cam lòng.

Cố Thư Hân cứ ngồi đợi như vậy suốt đêm, cô chờ tới khi nào Vương Hàn Trạch về rồi sẽ nói chuyện, chứ nếu cô đi ngủ rồi liệu ngày mai có gặp hắn để mà nói chuyện được không hay hắn lại đi công tác dài như những lần trước rồi hiếm khi mới thấy về, ngồi đợi lâu quá khiến Cố Thư Hân chìm vào giấc ngủ nhưng bỗng tiếng xe ngoài sân làm cô thức giấc.

Vương Hàn Trạch vào nhà thấy Cố Thư Hân đang ở phòng khách khiến hắn hơi có chút bất ngờ, tại sao cô giờ vẫn còn ở đây, muộn như vậy rồi mà còn chưa chịu đi ngủ hay là cô đang đợi hắn sao?


- Tại sao còn chưa chịu đi ngủ?

- Tôi…tôi có chuyện muốn nói với anh…nên mới chờ anh từ tối đến giờ.

Vương Hàn Trạch khẽ nhíu mày, bộ cô không biết gọi điện cho hắn hay sao mà phải ngồi như thế này chờ hắn chứ, đúng là ngu ngốc mà, bỗng hắn thấy mặt cô hơi xưng lên và có nguyên vệt đỏ như bàn tay.

- Chuyện tôi đã hứa cho cô về nhà thăm mẹ tôi sẽ không nuốt lời, cô còn có chuyện gì nữa?

- Tôi không muốn ngủ chung phòng với anh, nên anh cho tôi về lại căn phòng trước đi.

Vương Hàn Trạch tức giận đẩy ngã Cố Thư Hân xuống chiếc ghế sofa khiến Cố Thư Hân tim như muốn nhảy ra ngoài, Vương Hàn Trạch nhìm chằm chằm vào Cố Thư Hân khiến cô có cảm giác như mình vừa nói sai cái gì vậy.

- Ai đánh cô.

- Sao cơ…anh nói gì…?


Tên này bị khùng hả, cô đang nói hắn về vấn đề ngủ cùng phòng mà tự nhiên hắn hỏi cô cái gì vậy trời, tên này thần kinh cứ như có vấn đề vậy.

- Tôi hỏi những ngón tay trên mặt cô là ai làm.

- Không có ai làm cả…vừa nãy tôi bị muỗi cắn nên tự mình tát để xua muỗi đi thôi.

- Hửm…nhà tôi từ khi nào mà có cả muỗi nữa vậy, đám người này ăn no quá nên làm việc thất trách à!

- Không phải vậy mà, tôi nói thật đó cái này là do muỗi chích nên tôi mới tự làm đau mình thôi.

- Được rồi về phòng ngủ thôi, mai còn về thăm mẹ cô, bà ấy cũng nhớ cô rồi.

Vương Hàn Trạch bế Cố Thư Hân như công chúa đi về phòng mới đầu cô có phản kháng nhưng bị ánh mắt sắc lẹm cùng như câu nói đe doạ sẽ không cho cô về thăm mẹ nếu như cô không nghe lời, Cố Thư Hân đành im lặng không dám cãi lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui