Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Bị ép đi xem mặt giai đã thảm, điều khiến Xán Xán phiền muộn hơn nữa là chu kỳ sinh lý bất ổn của Triệu Noãn Noãn vẫn chưa qua. Đã thế càng ngày càng nặng lên nữa.

- Anh…

Vì lần trước Xán Xán bỏ nhà đi rồi ốm, Triệu Noãn Noãn nghỉ phép hai ngày khiến một đống việc ùn lên ở công ty chờ anh giải quyết. Vì thế khi Xán Xán gọi, anh đang nhìn vào màn hình máy tính, chẳng thèm quay đầu nói:

- Đừng to mồm, anh đang làm việc.

- Nhưng mà…

- Tô Xán Xán! – Triệu Noãn Noãn nổi giận.

Xán Xán: – …

Cô lừ đừ quay ra, xem ra mấy ngày này định ly hôn luôn là không được rồi, đang rầu hết cả lòng thì chuông cửa reo inh ỏi. Cao Vũ về. Vừa nhìn thấy Xán Xán, Cao Vũ liền chau mày:

- Em chưa ăn cơm à?

- Ăn rồi ạ! – Nói đến cơm nước, Triệu Noãn Noãn hai ngày nay tuy không đoái hoài đến cô nhưng về việc ăn uống lại rất rộng rãi, nghĩ đến đây, Xán Xán lại nảy ra ý nghĩ đáng sợ dạo này không biết là lại béo lên rồi thì phải.

- Thế sao trông em cứ như chưa được ăn vậy? – Trong mắt Cao Vũ, chỉ khi chưa ăn gì thì Xán Xán mới có vẻ buồn phiền như thế.

Cô dẩu mỏ:

- Vì anh Noãn Noãn đấy…

Cao Vũ nhướn mày:

- Sao? Anh ấy làm gì em?

- Anh ấy đang kỳ sinh lý.

- Tô Xán Xán! – Người ấy đã tối sầm mặt đứng bên cạnh, không kìm được cơn giận.


Giải thích tức là ngụy biện, Xán Xán càng kiên trì cách nghĩ của mình, tuy không phản bác nhưng vẫn giữ cái giọng cho rằng người khác không nghe thấy:

- Còn bảo không phải chu kỳ sinh lý, thế sao có việc ly hôn mà cũng khó khăn?

- Em nói gì? – Cao Vũ đột ngột hỏi.

- Anh Noãn Noãn không đoái hoài đến em, khiến em muốn bàn với anh ấy một việc…

- Tô Xán Xán!

Hôm nay cô làm sao thế nhỉ? Nói câu nào cũng bị Triệu Noãn Noãn cắt lời, không muốn chết cũng chết đi cho rồi.

- Về phòng đi! – Giọng Triệu Noãn Noãn có phần xa xôi.

Cô tiu nghỉu chớp chớp mắt, cố kiếm lấy sự thông cảm:

- Tại sao chứ? Em không nói sai…

Thấy cô như thế, Triệu Noãn Noãn mềm giọng:

- Anh không trách em gì cả, em về phòng trước đi, anh có chuyện muốn nói với Cao Vũ.

Thái độ thế này còn có thể chấp nhận được, Xán Xán quay đầu đi thẳng về phòng.

Xán Xán vừa đóng cửa phòng, bên ngoài không khí giữa hai người lập tức khác hẳn. Cao Vũ bình thản nhìn một lượt Triệu Noãn Noãn rổi dựa lưng vào ghế sô-pha, lạnh nhạt nói:

- Sao? Có gì cần nói với anh?

So với Cao Vũ, thần sắc Triệu Noãn Noãn rõ ràng nặng nề hơn rất nhiều, sống lưng căng cứng:

- Em đã suy nghĩ rât lâu, vẫn cảm thấy anh không nên ớ đây nữa.

Bị người ta đưa ra lời đuổi khách, Cao Vũ không buồn mà còn cười, bình thản nhìn người đối diện:

- Xán Xán nói không sai, đúng là em đang ở trong chu kỳ sinh lý rồi.

Sắc mặt Triệu Noãn Noãn càng xám lại, ngữ khí càng căng lên:

- Đây không phải nói đùa với anh! Em hy vọng không xảy ra việc như mấy ngày trước nữa, không thể để Xán Xán chịu thêm bất cứ một tổn thượng nào!

Ánh mắt Cao Vũ dao động trong vài giây:

- Em đau lòng à?

- Anh lúc nào cũng thế… – Giọng Triệu Noãn Noãn chùng xuống – Có thể anh thấy cô ây rất ngốc, rất dễ đùa cợt, nhưng không phải ai cũng để cho anh mang ra chơi đùa được, Xán Xán… cô ấy… không thể bị đùa cợt.

Là cô ấy không thế bị đùa cợt? Hay là em không thể? – Ánh mắt Cao Vũ đột nhiên xa xôi.

- Tùy anh nói sao cũng được, tóm lại em tuyệt đối không để Xán Xán chịu thêm một tổn thương nào nữa. – Anh ngừng lại, môi mím chặt – Coi như là em xin lỗi anh, em…

- Anh biết rồi! – Cao Vũ đột ngột đứng dậy, vẻ nhẹ nhàng căt lời Triệu Noãn Noãn – Nhưng dọn đi cũng phải cho anh thời gian, phải tìm được nơi ở mới ổn định đã.

- Em có người bạn có thê giúp anh giải quyết chỗ ở công vụ.

- Em thật sự nóng lòng muốn đuổi anh đi hả? – Cao Vũ bỗng cười mỉm, tiến đến nhìn thẳng vào Triệu Noãn Noãn – Em thật ác đây…

- Em… – Triệu Noãn Noãn nghẹn giọng.


Nhưng Cao Vũ không nhìn nữa, đứng thẳng người:

- Không nói được thì thôi. – Rồi sải bước đi – Việc dời đến nha công vụ. – Đột nhiên anh dừng bước, không quay lại, chậm rãi nói – Anh đã chuyển đi thì việc ở đâu không cần em lo lắng.

Ngoài cửa, một đám mây đúng lúc bay qua, trời bỗng tối sầm.

* * *

Mặc bộ nào cho đẹp bây giờ? Trong phòng, Xán Xán đang phát cáu với đống quần áo. Một bên là những gì cô mặc hàng ngày, áo jacket, quần bò, giày thể thao. Bên kia là chiếc váy duy nhất cô có, màu đen, xòe, vừa vặn, khá dễ thương. Nhìn bên này, ngắm bên kia, cô không quyết định được chọn cái gì. Nếu là trước kia, phải đi xem mặt kén chồng, cô sẽ không do dự chọn trang phục nào càng xấu càng tốt. Nhưng lần này thì khác, hôm trước Nhan Như Ngọc đã gọi điện thoại giảng giải rõ ràng rồi, nhất định phải trang sức thật đẹp, nếu không sẽ tuyệt giao! Nhan Như Ngọc tuy nông nổi nhưng xưa nay chưa bao giờ nói đến chữ tuyệt giao, nhỡ mà cô không làm đúng lời bạn, Nhan Như Ngọc nổi giận cắt đứt tình bạn với cô thì làm sao?

Nhưng ăn mặc quá đẹp, nhỡ bị anh chàng nào đó mê mẩn thì sao chứ? Cô còn muốn sống độc thân thêm 2 năm nữa cơ mà!

Bối rối một hồi, Xán Xán quyết định là dấn thân vì tình bạn với Nhan Như Ngọc. Quyết định rồi, Xán Xán mặc váy rồi ra khỏi phòng.

Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ đều đang ở trong phòng khách. Triệu Noãn Noãn vừa thây cô, lập tức hỏi:

- Em muốn ra ngoài à?

- Vâng. – Xán Xán gật đầu, đi ra cửa.

- Đi đâu? – Mà lại còn mặc váy! Quá không bình thường!

- Đi… đi gặp người bạn. – Không nên nói là đi gặp giai chứ? Quá mất mặt.

Thấy mắt cô chớp lia lịa, Triệu Noãn Noãn sa sầm mặt:

- Bạn nào?

- Nói chung anh đừng quản lý nhiều quá thế chứ! Em phải ra ngoài! – Nói xong, cô vội vàng chuồn luôn.

- Đợi đã!

Cao Vũ không biết từ bao giờ đứng chắn trước mặt cô, cắt đường đi của cô.

- Em đi gặp bạn ở đâu? Có thể tiện đường mua cho anh cái gì đó chứ?

Đến nước này v

ẫn còn muốn lợi dụng cô! Xán Xán khó chịu nhìn Cao Vũ:

- Quảng trường trung tâm.


Cao Vũ cười nhẹ, vô tư nói:

- Quảng trường trung tâm? Đó là nơi hẹn hò hay đấy…

- Ai, ai bảo anh là em đi hẹn hò! – Cuống lên, lộ ngay bí mật.

- Em cuống gì chứ, anh đâu có nói là em đi hẹn hò.

Xán Xán nhất thời quẫn trí đỏ bừng mặt:

- Nói mau lên, muốn mua gì? – Không tới kịp, Nhan Như Ngọc sẽ cáu lắm đây.

- Anh chưa nghĩ ra.

Điên…

- Em đi đây! – Gạt Cao Vũ ra, Xán Xán xỏ chân vào giày cao gót xông thẳng ra cửa.

Cuối cùng vẫn là giày cao gót! Lúc nào cũng phải yểu điệu, Tim Triệu Noãn Noãn thấy lo lắng kỳ lạ.

- Cứ như là cô ấy đi hẹn hò ấy. – Cao Vũ dựa vào tường, tự nói với mình.

Triệu Noãn Noãn không đáp, mặt trông càng lúc càng khó coi.

- Hình như là quảng trường trung tâm ấy mà…

Triệu Noãn Noãn tiếp tục trầm ngâm.

- Kỳ thực anh hiểu ra, cô ấy trang điểm như thế là có thể đi gặp người…

- Bụp! – Một bóng người xông ra cừa, xỏ vào giày chạy vụt ra ngoài.

Người còn lại nhún vai, xốc lại quần áo, chậm rãi đi giày, hơi nhếch mép cười đầy ma lực đi theo sau. Có lẽ có trò hay đáng xem đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui