Sáng sớm, Xán Xán đã bị chuông cừa reo inh ỏi đánh thức, sau đó chỉ nghe tiêng xì xào bên ngoài, hình như có vẻ căng thẳng lắm. Phản ứng đầu tiên trong đầu cô: Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ đánh nhau!
Nhưng nghĩ lại, tối qua Cao Vũ đưa cô về nhà rồi hình như đi luôn, nói là có việc cần làm, nay vẫn chưa về, ngoài đó có việc gì nhỉ? Chẳng lẽ là… cháy!
Thế là Xán Xán quấn chăn đi ra ngoài.
Cô sững người. Triệu Noãn Noãn đang cúi đầu đứng trong phòng khách, im lặng ngoan ngoãn nghe lời huấn thị của bà mẹ.
Bà mẹ họ Triệu vừa nhìn thấy Xán Xán, vội vàng bỏ mặc con trai nhào đến niềm nở:
- Xán Xán, con dâu ngoan của mẹ, con có biết mẹ vội vàng đến đây không! Ôi giời ơi, con dâu của mẹ sao mẹ không quan tâm được chứ? – Nói rồi trừng mắt giận dữ về phía Triệu Noãn Noãn.
- Đồ con cái láo toét, nói cho con hay, có người vợ như thế này mà không biết giữ thì đừng có nhận ta là mẹ nữa! Mẹ sẽ từ con đây!
Xán Xán cuối cùng cũng định thần lại, không để ý mình đang quấn chăn, làm ngay ra bộ mặt vô tội, chớp chớp mắt:
- Mẹ… sao mẹ tới đây?
- Còn giấu mẹ về chuyện thằng con láo toét bắt nạt con à? Hôm nay mẹ tới sớm, để tận mắt nhìn rõ con dâu quý báu của mẹ bị bắt nạt đến nỗi nào. Giời ơi! Sao con lại ngủ trong phòng khách?- Bà mẹ giật mình biến sắc, xông tới tóm cổ áo Triệu Noãn Noãn. – Giỏi nhỉ! Sao mẹ lại đẻ ra một đứa con mất dạy thế này hả? Dám đuổi vợ ra phòng khách nằm thế này! Con muốn mẹ từ con bỏ cháu hả?
Bị mắng dữ quá, sắc mặt Triệu Noãn Noãn đau khổ:
- Mẹ… mẹ hiểu nhầm rồi…
-
Hiểu nhầm? – Bà mẹ càng giận dữ. – Chính mắt mẹ nhìn thấy, còn nhầm cái gì?
- Con với Xán Xán…
Xán Xán thây Triệu Noãn Noãn sắp giữ không nổi, vội xông tới kéo bà mẹ ra:
- Mẹ ơi, mẹ đừng giận, tối nay con lại dọn về được không? Mẹ bớt giận, bớt giận đi…
Bà mẹ nhất thời cảm thấy được an ủi, mừng hẳn lên:
- Vẫn là con dâu chu đáo của mẹ, biết là không thể làm mẹ giận được. – Rồi quay lại quát Triệu Noãn Noãn. – Nghe chưa hả? Con dâu mẹ đại lượng không chấp nhặt, đổng ý về phòng ngủ rồi đây! Con mà dám đuổi nó ra thì để xem!
- Không đâu ạ, không đâu ạ, mẹ yên tâm… – Xán Xán đứng bên cạnh phụ họa.
Nhưng bà mẹ dường như vẫn chưa yên tâm, cau mày tính kế:
- Không được! Tối nay mẹ ngủ ở đây, tuyệt đối không thế để nó bắt nạt con được!
Thế là Xán Xán ngây cả người.
Tối hôm ấy, Xán Xán ôm con thỏ bông của mình, dưới sự giám sát của bà mẹ, gắng gượng đi vào phòng ngủ. Ngổi trên giường, Xán Xán nghĩ mãi không ra:
- Sao mẹ anh lại tới?
May mà hôm nay Cao Vũ không có nhà, chứ không sớm muộn gì chuyện hai người cũng bị lộ tẩy.
- Chẳng phải do em còn gì.
- Em làm sao? – Xán Xán rầu rĩ.
Triệu Noãn Noãn đưa mắt nhìn Xán Xán, cái vẻ mặt vô tội cứ như là chẳng hề làm việc gì sai, nhất thời anh thấy máu nóng lên:
- Anh hỏi em, tối qua rốt cuộc em đi đâu?
Câu hỏi này chợt khiến Xán Xán luống cuống:
- Em… em đến nhà Như Ngọc…
Không ngờ Triệu Noãn Noãn sa sầm mặt:
- Tô Xán Xán, em dối anh đây à? Tối hôm qua nhà Nhan Như Ngọc không hề có ai!
- Sao anh biết? – Vừa nói ra, Xán Xán biết ngay mình lỡ lời, vội bịt chặt miệng, lúng túng nhìn Triệu Noãn Noãn chớp chớp mắt. Thấy bộ dạng cô như thế, Triệu Noãn Noãn đành thở dài ngao ngán, sao anh không biết chứ? Tối hôm qua cả đêm anh không ngủ, chạy khắp những nơi cô có thể đến, đương nhiên không trừ nhà Nhan Như Ngọc. Gõ cửa rất lâu, đến tiếng ho còn không thấy, sao Xán Xán có thể ở đó được?
- Nói xem, rốt cuộc em đi đâu?
- Em… em với Như Ngọc… đi ra ngoài… ra ngoài…
Giọng Triệu Noãn Noãn cao lên:
- Nửa đêm khuya khoắt, hai bọn em con gái mà ra ngoài? Đi đâu?
Xán Xán càng chột dạ:
- Đi… đi tiêu khiển…
Một cái nhìn nghiêm khắc lóe lên:
- Đi tiêu khiển ở đâu?
- Đi… đi ra bờ sông… hóng… hóng gió…
- Tô Xán Xán!
Một tiếng quát nặng nề, Xán Xán kinh sợ ngẩng đầu, bất chợt bị ánh mắt sáng quắc của Triệu Noãn Noãn làm cho cụp xuống. Cô chưa từng thấy vẻ mặt anh như thế bao giờ, sắc mặt tím tái, ánh nhìn rừng rực như đóng đinh vào cô. Nhất thời Xán Xán không biết làm sao, trong lòng thấy trào lên cảm giác lạ lùng, miệng lí nha lí nhí:
- Anh Noãn Noãn… Anh đừng giận, từ sau em không dám nữa…
Trông anh như thế thật đáng sợ quá. Nhìn Xán Xán co ro cóm róm như gà mắc mưa, Triệu Noãn Noãn thấy tim như bị bóp nghẹt, anh đưa tay xoa đầu cô đang cúi gằm, giọng nói dịu lại:
- Sau này đừng làm việc gì ngốc như thế nữa, biết không?
Xán Xán ấp úng trong cổ họng:
- Biết rồi ạ…
- Bờ sông gió mạnh, sẽ cảm lạnh đây.
- Dạ…
- Được rồi, ngủ đi.
- Vâng. – Cô ngoan ngoãn đáp, rồi nem nép bò lên giường như đứa trẻ phạm lỗi đã biết hối hận, chì sợ người lớn mắng nữa.
Triệu Noãn Noãn lẳng lặng nhìn cô, cũng trèo lên giường.
- Xán Xán.
- Dạ? – Cô quay lại, vẻ sợ sệt nhìn anh, ánh mắt như nói đừng mắng em nữa.
- Thực ra Cao Vũ không ác ý gì đâu, em đừng để tâm.
- Vâng.
- Nếu thực sự em giận anh ấy, anh có thể bảo anh ấy chuyển đi.
- Không cần đâu! – Xán Xán vội lắc đầu, tuy việc này có ảnh hưởng một chút đến cô, nhưng hiện giờ việc đã qua rồi, cô sao có thể vì thế mà phá hoại mối nhân duyên của anh Noãn Noãn? Tuyệt đối không được.
Cô từ chối một cách cương quyết như thế, Triệu Noãn Noãn thấy tim đau nhói, mặt tối sầm lại:
- Em… không phải em thích anh đấy chứ?
- Ớ… – Xán Xán lắc đầu quầy quậy, cô đã bị lừa đến phát sợ, đánh chết cũng không dám dây vào cái loại yêu tinh ấy.
Triệu Noãn Noãn thấy thanh thản hẳn, mỉm cười:
- Biết rồi, em ngủ đi.
Xán Xán thấy thật kỳ lạ, hôm nay anh ấy ghen hay sao ấy? Một chốc thì dữ như quỷ, một chốc lại cười dịu dàng, thật quá bất bình thường!
- Anh Noãn Noãn, hôm nay anh thật kỳ lạ.
- Vậy hả? – Lòng dạ thư thái, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
- Có phải anh khó chịu ở đâu không?
- Không có. – Ánh đèn bỗng trở nên rất ngọt ngào.
- Nhưng mới rồi lúc thì anh cáu giận, lúc thì cười… cứ như là…- Xán Xán ngắc ngứ.
- Như là gì? – Màu giấy dán tường thật bắt mắt!
- Cứ như là đang kỳ kinh ấy…
- …Tô Xán Xán, em để cho anh ngủ. Cô nghĩ: đàn ông mỗi tháng cũng có vài ngày trở nên vui buồn thất thường.
Đêm đã khuya, Xán Xán đã ngủ say.
Ánh trăng luồn qua kẽ rèm soi vào trong, hắt ánh sang lên chiếc giường đơn màu trắng. Triệu Noãn Noãn trở mình, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên gương mặt đã ngủ say. Xán Xán nhắm nghiền mắt, đôi má phinh phính cứ như có vầng hào quang, hàng mi rợp phủ bong râm trên quầng mắt, đôi môi khe khẽ mấp máy, cả lúc ngủ vẫn có vẻ ngờ nghệch rất đáng yêu.
Căn phòng tĩnh mịch, chợt vang lên tiếng thở nhè nhẹ.
Tô Xán Xán, khi em nói dối, mắt em luôn chớp chớp, nhìn là biết ngay.
Tô Xán Xán, hôm đó khi anh ôm em, mùi rượu nồng nặc khắp người là anh hiểu ngay.
Tô Xán Xán, em không nên nói dối anh.
Tô Xán Xán, hình như anh hơi hơi thích em rồi…
Đọc tiếp Chúng mình lấy nhau đi – chương 28
trên điện thoại - Để những câu chuyện, tâm sự, phản hồi cũng như những thắc mắc của bạn đến với các độc giả của 360.com các bạn vui lòng gửi về email [email protected]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...