Chúng Mình Đều Là Bé Ngoan

Thang Ninh thời gian này đen đủ đường. Vết thương do Trần Hải gây ra vừa tan máu tụ, anh chàng ra đường mua đồ, tại chỗ quẹo bị một tên đi motor tông phải. May phước chỉ bầm chỗ ngực, không sứt mẻ trầy da chi hết. Ngược lại chủ xe đụng vào cậu đi tong “hàng tiền đạo”.

Tô Nguyên sáng sáng tối tối xoa rượu thuốc cho Thang Ninh. Cậu phàn nàn mùi khó ngửi, ruồi nhặng cũng phải tránh thật xa. Tô Nguyên nói: “Chứng tỏ não em phát triển bằng nó.”

Chuyện đã qua mới nhắc lại, Thang Ninh càng nghĩ càng vui, mặt mày hớn hở bảo: “Để em xem thằng ranh kia còn dám phi xe như bay nữa không. Răng nó gãy, em thấy mà, một cái rụng, một cái sứt còn mẩu trong miệng. Ha ha ha…”

Tô Nguyên dở khóc dở cười, lắc đầu: “Ngồi dậy đi, xuống ăn sáng.”

“Không đi.” Thang Ninh vội vàng nài nỉ, “Để em ngủ nửa giờ nữa đi, chỉ nửa giờ thôi.”

“Em tỉnh rồi còn ngủ cái gì hả.” Tô Nguyên nhìn không quen, lấy quần áo bên cạnh ném lên người Thang Ninh, “Cho em năm phút, mau lên.”

Thang Viên đi học ngoan hơn nhiều, đúng giờ dậy đúng giờ ngủ đúng giờ ăn, không những thế còn biết tự mặc quần áo, tự thắt giầy. Sáng sớm, nhóc tì nhăn nhó, cầm quần áo đi tìm Thang Ninh. Trời vào thu, áo gile có hai nút thắt rất phong cách, nhưng nút thắt ở bên trái, Thang Viên không thắt được.

Mặc xong, Tô Nguyên ngắm nghía rồi bảo: “Thang Ninh, sao em lại ăn diện cho Thang Viên như một đặc vụ thế này?”

“Nhìn đẹp mà?” Thang Ninh gãi đầu.

Cậu mua quần áo cho Thang Viên giống như phiên bản thu nhỏ của cậu. Đồ đôi cho cha con, T-shirt đen, quần jean, giầy thể thao, đều rất hợp mốt, còn thêm cả mũ lưỡi trai, đáng tiếc là mũ hơi rộng, đội sụp xuống mắt Thang Viên, chỉ để lộ mỗi cái cằm bé xíu. Tô Nguyên cũng mua quần áo cho Thang Viên, chất liệu thoải mái, phong cách đáng yêu, bị Thang Ninh cười nhạo là quê. Nhưng Thang Viên rõ ràng thích quần áo có hình vẽ của mình ngày trước, mọi người thường thấy những con vật ngồ ngộ trên y phục bé.

Tô Nguyên nói bé giống đặc vụ, Thang Viên nghe không hiểu, ngẩng đầu hỏi: “Đặc vụ là gì ạ?”

Thang Ninh nói: “Chú Tô Nguyên khen con mặc đẹp.”

Thang Viên nửa hiểu nửa không gật đầu, lại nhìn Tô Nguyên một chút, sau đó nói rất chững chạc: “Chú Tô Nguyên cũng đẹp lắm.”

Thang Ninh cười bò lăn. Tô Nguyên cũng mỉm cười, ôm lấy bé đi ăn sáng. Thang Ninh ăn dở bữa, Đàm Duy Duy gọi tới, nhờ cậu chuyển hộ ít đồ. Tô Nguyên bảo cậu đi trước, dù sao cũng là thứ bảy, anh không bận việc, ăn cơm xong sẽ đưa Thang Viên tới tiệm.

Thang Ninh đi rồi, Tô Nguyên đưa Thang Viên đi dạo bên ngoài một lúc, mua đồ lặt vặt, lúc đến cửa hàng Thang Ninh đã gần mười một giờ. Không chỉ có Đàm Duy Duy, cả Chu Phóng cũng ở đấy. Hỏi ra mới biết, Dương Minh đi công tác, gã chạy tới đây giết thời gian. Thang Viên vừa thấy Chu Phóng, ghế bành đã bị ông chú chiếm, rất mất hứng đứng trước mặt Chu Phóng.

Chu Phóng bỏ tạp chí xuống, mắt to trừng mắt nhỏ với Thang Viên cả buổi, dùng chân hất về ghế đẩu bên cạnh, chỉa chỉa ghế bành, nói: “Của chú.” Lại chỉa chỉa ghế đẩu: “Của cháu.”

Thang Viên vội vàng kéo ghế đẩu đến cạnh mình, kéo một bên tay vịn của ghế bành: “Là của cháu.”

“Ai bảo? Đây là của Thang Ninh.”

“Thang Ninh là papa, papa là của cháu.” Thang Viên càng không vui.


Chu Phóng chỉ vào Tô Nguyên, cười: “Tô Nguyên là của chú hả?”

“Tô Nguyên cũng là của cháu.” Bé vẫn luôn gọi Tô Nguyên là chú, giờ gọi theo Chu Phóng là Tô Nguyên, khiến mấy người lớn đứng xem cười ha hả. Thang Viên bị cười xấu hổ, trộm liếc Tô Nguyên.

Chu Phóng hỏi tiếp: “Thế chú có phải của cháu không?”

Thang Viên lập tức lắc đầu.

Thang Ninh đắc ý cười: “Anh không nhìn đây là con ai sao, toàn di truyền gene tốt từ em.”

Đàm Duy Duy nói: “Tô Nguyên, anh thấy không, quyền sở hữu của anh bị phân chia như thế kìa. Nó là kẻ xâm lược lùn tịt, cao có một mẩu.”

“Tôi đang suy xét xem có nên ký hiệp ước bất bình đẳng không.” Tô Nguyên vuốt cằm cười.

“Phải rồi, tiệm của Trần Hải hình như đã chuyển đi, sửa chữa từ sáng.” Đàm Duy Duy vui vẻ hết sức, nói, “Chúng ta chúc mừng hén. Thang Ninh, Tô Nguyên, tôi còn chưa qua nhà các cậu chơi nhỉ? Buổi tối tôi muốn qua đêm chỗ các cậu.”

Chu Phóng vội vàng hùa theo: “Tôi cũng đi.”

Tô Nguyên gật đầu đồng ý, anh và Thang Ninh đều thích nào nhiệt. Thang Ninh nói: “Nếu đã làm cơm, vậy gọi thêm người đi, mua nhiều rượu vào. Duy Duy chị muốn uống rượu gì?”

“Làm gì mà đãi ngộ khác nhau vậy? Các cậu uống gì thì tôi uống nấy, có điều, nhiều người thì tốt nhất là nên uống bia. Hãy xem tôi hạ gục tất cả các cậu.” Đàm Duy Duy hào hứng hai mắt tỏa sáng, châu đầu cùng Chu Phóng liệt kê list đồ ăn.

Buổi chiều, Tô Nguyên và Chu Phóng đi mua đồ, dẫn theo cả Thang Viên. Thang Ninh gọi điện mời VệNamvà Kỳ Tịnh, VệNamnói, thêm một suất nữa.

Năm giờ, Đàm Duy Duy đã giục Thang Ninh đóng cửa tiệm.

Thang Ninh bảo: “Đàm Duy Duy, chị nhàn thì tìm bạn trai đi, muốn sai bảo hành hạ thế nào cũng được, chỉ cần chị cho anh ta thở.”

Đàm Duy Duy không khách khí đạp Thang Ninh một cái.

Bọn Tô Nguyên mua đồ về như gió thu cuốn lá vàng, tốc độ chóng vánh. Thang Ninh về nhà nhìn thấy, hai két bia và một két nước ngọt.

Rất nhiều đồ đông lạnh, thực phẩm chín cùng trái cây. Một nửa đồ ăn chín còn tái, mọi người không ăn. Dùng bánh bao chiên bơ làm hình con thỏ, đây là món Thang Viên nhìn thấy ở quầy thực phẩm đông lạnh, được hai kẻ to đầu mua cho, lấy liền hai túi. Trong phòng khách, Chu Phóng mở menu giả vờ gọi món.

Chờ bày biện xong xuôi, Thang Ninh thở dài: “Quá nhiều, số người gấp đôi cũng ăn không hết.”

Kỳ Tịnh vừa vào cửa, thấy đống đồ ăn cũng giật mình, mở miệng hỏi: “Tối nay mời bao nhiêu người đến vậy?”


Đàm Duy Duy mang tới một con gà tơ quay.

“May mắn VệNamnói muốn dẫn thêm một người đến.” Thang Ninh bắt đầu trông mong anh ta mang theo người nào có thể ăn nhiều một chút. Khi VệNamđến, Thang Ninh vừa nhìn người đi đằng sau anh ta đã biết là ăn không được bao nhiêu.

“Không sao, em ăn được.” Cậu trai kia ngại ngùng nói.

Thang Ninh nhìn cậu ta thấy quen quen: “Cậu là…”

“Đảo Dương Tự.” Cậu trai cười khoe hàm răng, “Chúng ta đã từng gặp rồi, Tiểu Châu.”

Thang Ninh nhớ ra, cậu trai mang mùi cỏ tươi, rất dễ xấu hổ: “Cậu thế nào mà lại dính với VệNamvậy?”

Tiểu Châu ngẩn ra, khuôn mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Em với Vệ đại ca không phải loại quan hệ đó, em và anh ấy là đồng hương, ảnh để em trú tạm ở chỗ ảnh một thời gian. Chờ em tìm được nơi ở mới sẽ dọn đi.”

Thang Ninh cười phì, cậu không tin VệNamkhông xuống tay, bất quá, xem ra VệNamchưa vớt được thật. Cậu trai này có đôi mắt rất đẹp, là người đơn thuần, bị trêu chọc sẽ xấu hổ. Ban đầu còn ngồi nói chuyện với đám VệNam, sau đó bị mọi người trêu quá liền chuồn sang một bên dạy Thang Viên gấp máy bay giấy.

Món ăn vừa được bưng ra, mọi người nốc rượu liên tục, hai ba tiếng sau, cả đám say túy lúy.

Tửu lượng của Chu Phóng không tốt, uống lại nhiều, chẳng mấy chốc ngã nằm trên sofa. “Tô, Tô Nguyên, tối nay tôi ở đây thôi. Tôi không thể lái xe.”

“Tôi cũng muốn ở đây.” Đàm Duy Duy lập tức lên tiếng, “Tôi cũng uống say.”

Thang Ninh nói: “Ừ, vậy chị ngủ với Thang Viên nhé. Nhưng em không có áo ngủ.”

“Đưa chị sơ mi hoặc áo phông của cậu là được.”

Tô Nguyên cầm chén rượu từ tay Thang Ninh, nói với Chu Phóng: “Chu Phóng, cậu đừng suốt ngày la cà. Tìm chuyện gì làm đi, trong nhà có vốn, lại thêm Dương Minh hỗ trợ, cậu muốn làm gì mà không được?”

Chu Phóng uể oải nói: “Dương Minh bảo tôi như thế này là ổn rồi.” Nhìn vẻ mặt không tin nổi của Tô Nguyên, cậu chàng thanh minh, “Lừa cậu làm gì.”

“Chắc Dương Minh thích kiểu người chơi bời, sống phóng túng như cậu. Dù sao thì cậu cũng có khả năng.” VệNamnói. “Chừng nào thì cậu quy ẩn giang hồ?”

“Có ý gì?”


“Cậu xem là có ý gì.” VệNambực mình.

Chu Phóng ngập ngừng: “Sau này hẵng nói… Với lại, tôi nói quy ẩn giang hồ khi nào? VệNamcậu đừng phán lung tung.”

“Vậy cậu hối lộ tôi đi. Tôi rất muốn biết Dương Minh biết vụ này sẽ chỉnh cậu thế nào.”

Sắc mặt Chu Phóng cứng đờ, nằm trên sofa giả chết.

Thang Ninh thừa dịp bọn họ tán dóc, lén khui một chai bia ướp lạnh, đang định uống thì bị Tô Nguyên tịch thu. Há mồm muốn kháng nghị, lại bị Tô Nguyên lừ mắt trở về.

“Một chai thôi mà, em khát.”

Tô Nguyên thu cả chén rượu, đưa cho cậu một ly nước. Thang Ninh tuy uống rượu rất điều độ, nhưng dạ dày cậu vốn đã không tốt.

Tiểu Châu nhìn bọn họ: “Tô đại ca, tình cảm các anh thật tốt.”

“Anh ngại phiền phức thôi. Nếu dạ dày cậu ta đau, nửa đêm nửa hôm anh còn phải nhọc xác đưa cậu ta đi bệnh viện.” Tô Nguyên nói với Tiểu Châu.

Thang Ninh đạp chân anh ở dưới bàn: “Họ Tô, chuyện năm nảo năm nào, anh còn lôi ra.”

Chủ yếu là, việc đó tương đối mất thể diện, ngày ấy, cậu chạy tới nhà Tô Nguyên qua đêm, không ăn cơm chiều, lại ngu ngốc nốc rượu mạnh. Mới đầu thì không cảm giác, lên giường làm tình như thường. Đến lúc ngủ, dạ dày đau quặn, hại Tô Nguyên đang đêm phải đưa cậu tới bệnh viện.

Tô Nguyên cười, hỏi Tiểu Châu: “Công việc của em thế nào?”

“Rất tốt ạ, ông chủ cũng tốt.” Tiểu Châu lại bắt đầu ngượng ngịu, “Em còn chưa cảm ơn anh đã tìm việc giúp em.”

“Chuyện nhỏ. Không cần để bụng.” Tô Nguyên nửa cười nửa không liếc Thang Ninh.

Chu Phóng cười hì hì mấy tiếng: “Tô Nguyên, cậu mưu mô việc xấu nhá. Tôi ngửi thấy mùi phá rào kìa.”

Tiểu Châu bị nói vậy, vừa tức vừa lúng túng: “Anh đừng nói lung tung, căn bản chẳng có chuyện gì cả, Tô đại ca chỉ tìm việc giúp em thôi.”

“Hắn ta là say chẳng phải tại rượu*.” Chu Phóng nói, “Em xem em phù hợp tiêu chuẩn của Tô Nguyên bao nhiêu, thanh niên ngây ngô mới bước ra đời này, lại trông không tệ này. Tô Nguyên cái thùng thuốc nhuộm ấy thích nhất nhuộm đen giấy trắng. Em còn non lắm.”

*[Túy Ông chi ý bất tại tửu: làm việc luôn có ý đồ riêng]

Tiểu Châu nghẹn họng. Chuyển tầm mắt về phía Thang Ninh: “Vậy anh Thang…”

Thang Ninh nói ngay: “Anh không bị nhiễm độc, cơ bản anh đen sẵn từ bên trong rồi.”

VệNamthấy vậy bước lại gần: “Chu Phóng, đừng có trêu Tiểu Châu nữa. Đừng bắt nạt người hiền lành.”

“Ở với cậu lâu mà vẫn còn lành à.”


Vệ Namcúi đầu cười: “Tôi rất thích Tiểu Châu, đáng tiếc, bé ngoan này thích người khác rồi…” Vệ Namthấy Tiểu Châu cứng người, vội vàng bảo đùa thôi. Kỳ Tịnh thấy bầu không khí có phần quái dị, nói, muộn rồi, tôi về trước đây. Tiểu Châu cũng lập tức đứng lên về theo.

Chu Phóng sửng sốt một lát, nhìn Tô Nguyên chằm chằm: “Cậu thật sự không chọc em ấy chứ?”

Tô Nguyên cười cười, không đáp. Thang Ninh vươn vai, hình như cũng không để bụng, lấy một chiếc sơ mi của mình đưa Đàm Duy Duy hướng dẫn: “Phòng của Thang Viên bên kia.”

Phòng khách bị Chu Phóng chiếm.



Lúc nằm trên giường, Tô Nguyên ép hỏi Thang Ninh: “Chuyện Tiểu Châu, em không ghen sao?”

Thang Ninh nhìn anh: “Anh chột dạ à? Vậy được rồi, anh và Tiểu Châu có chuyện gì không?”

Tô Nguyên lắc đầu: “Không hề.”

Thang Ninh cười: “Tô Nguyên anh nghĩ gì trong đầu vậy?”

Tô Nguyên nói: “Chỉ muốn biết em thích anh bao nhiêu thôi.”

Mắt Thang Ninh sáng rực lên, ranh mãnh nhìn anh một cái, “Anh đoán anh thích em nhiều hơn hay em thích anh nhiều hơn?”

“Trước mắt có lẽ anh thích em nhiều hơn.” Tô Nguyên vươn một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thang Ninh, “Anh chắc chắn đấy.”

Thang Ninh mỉm cười: “Cứ cho là anh thích em nhiều hơn đi. Nhưng mà, anh để người khác nói thích anh thì em sẽ vô cùng mất hứng đó. Đến lúc em mất hứng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Tô Nguyên cũng cười: “Nói thật, lúc vừa thấy Tiểu Châu, anh thực sự không có hảo tâm. Như em nói, quen thói xấu rồi. Chỉ là, lần đó anh phát hiện mình đã không còn nhiệt tình phong lưu.”

“Có lẽ, anh già rồi.” Thang Ninh thông cảm nói, “Hết đạn rồi.”

“Thang Ninh em lại muốn chết? Em bảo anh còn đạn không?”

Thang Ninh cười: “Thử mới biết.” Cậu nói xong, chui tọt vào chăn, Tô Nguyên cảm thấy khoang miệng ấm áp của cậu bao lấy hạ thân mình, đầu lưỡi di động liếm láp rất thành thạo, cảm giác tê dại đi từ lòng bàn chân lên khắp toàn thân, anh không kìm được rên một tiếng. Thang Ninh giống như chó con, cắn cắn, chờ anh đã cương cứng, lại liếm nhẹ, nhả ra, hôn lên môi Tô Nguyên một cái, nói: “Anh thật sự còn nhiều đạn.”

Tô Nguyên vẫn đang chìm trong sắc dục, toàn thân bị lửa dục hừng hực thiêu đốt, phía dưới vừa trướng vừa đau, hai mắt bốc hỏa túm lấy Thang Ninh: “Tiếp tục.”

Thang Ninh nhếch mép cười, ghé vào tai anh, thì thầm: “Tô Nguyên, chúc mừng anh, em ghen. Về phía dưới của anh, tự xử đi nhé.”

Tô Nguyên trừng mắt nhìn cậu, nhìn cái dáng vẻ đùa cợt đó, mắng: “F*ck, em nói thật? Thang Ninh em là đồ chết tiệt.”

“Em nói rồi mà, lúc em mất hứng, hậu quả rất nghiêm trọng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui