Edit: Cải Trắng
" Đây đúng là một kế hoạch phạm tội hoàn hảo, nhưng có điều này e là hung thủ vẫn chưa rõ. Thật ra "hoàn hảo" chính là sơ hở lớn nhất. "
" Hoàn hảo là sơ hở lớn nhất, đây là có ý gì? " Chúc An Sinh nghe không hiểu những gì Trì Trừng nói.
" Mỗi hành động của hung thủ đều quá mức cẩn thận, hắn cảm thấy nếu mình làm như vậy thì có thể ung dung đứng ngoài vòng pháp luật. Vì vậy, hắn không ý thức được rằng khi hắn đang mải mê theo đuổi sự hoàn hảo, hắn đã vô tình để lộ ra khuyết điểm của bản thân. "
Chúc An Sinh thấy được khuôn mặt Trì Trừng là nụ cười tự tin, cô hỏi: " Có phải anh đã nghĩ ra biện pháp bắt giữ tên hung thủ này? "
Trì Trừng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Chúc An Sinh, nhưng Chúc An Sinh đã biết đáp án.
" Lần này quả thật anh đã gặp một tên tội phạm cẩn thận tới mức không để lộ ra bất cứ dấu vết nào. An Sinh, chắc em vẫn nhớ những vụ án trước kia, khi chúng ta đi xem hiện trường phạm tội sẽ vô tình nhìn thấy được sơ hở nhỏ của hung thủ, nhờ vào đó mà ta bắt được chúng, nhưng tên tội phạm lần này không như thế. "
" Hắn không chỉ nghĩ ra thủ pháp giết người mới lạ mà còn hoàn toàn che giấu được hành tung của bản thân, ngoại trừ viên quặng đồng tinh luyện đó. Vì thật sự viên quặng đồng tinh luyện đó quá nhỏ bé, cho nên bản thân hắn không ý thức được mình đã mang theo nó tới thôn trang bị tàn sát. "
" Bản thân hắn cho rằng mình đã hành động tới mức xuất quỷ nhập thần, nhưng không, Khi nhìn thấy những thủ pháp biến thái tới cứng ngắc đó của hắn, anh nhận ra một điều, hung thủ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế rất nghiêm trọng, anh nghĩ chỉ có người như vậy mới có thể nghĩ ra một kế hoạch giết người "hoàn hảo" tới mức như này. "
Nghe thấy Trì Trừng nhắc tới việc hung thủ có thể mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, Chúc An Sinh mới nhận ra được đúng là những thủ pháp giết người của hung thủ vừa cứng ngắc vừa biến thái, điều đó đã vô tình để lộ tin tức. Sau đó, Trì Trừng tiếp tục nói ra suy đoán của mình:
" Mặt khác hung thủ đã bại lộ thêm một thông tin nữa. Trước đó anh cũng đã nói với em rồi, khi anh và người dẫn đường cùng nhau đi vào trong rừng, đi dọc theo con đường mà hung thủ chọn để hành động thì phát hiện ra nó rất khó đi. Rồi cả quãng đường hầu như đều cố gắng hết sức, thật ra cũng không phải là do chúng ta quá ít đi ra ngoài vận động nên khó leo mà là do con đường này đi rất khó khăn. "
Chúc An Sinh suy nghĩ một chút những lời Trì Trừng nói, sau đó cô tập hợp ý chính lại và đưa ra kết luận, chính là điều mà Trì Trừng đã bày tỏ: " Có phải anh muốn nói hung thủ có năng lực việt dã rất cao? "
" Không sai, chính là như thế. Với năng lực của hung thủ thì chắc chắn đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bằng không hắn không có khả năng thực hiện kế hoạch giết người điên cuồng của mình. Phải biết rằng đường đi trong núi rất dốc, điều kiện lại kém, anh và người dẫn đường là hai người mà khi đi còn cảm thấy khó khăn, nhưng hung thủ lại đi theo con đường đó tới hai lần. Những điều này có thể chứng minh rằng hung thủ có thế mạnh về hoạt động dã ngoại và bản năng sinh tồn cũng cực mạnh, mà năng lực này không thể được luyện thành trong một sớm một chiều. Chắc chắn hung thủ đã trải qua thời gian huấn luyện. "
" Thế nên giờ chúng ta đã phác họa được bước đầu trong chân dung hung thủ? " Chúc An Sinh nói, không nén được sự vui mừng, giờ thì cô đã hiểu câu nói của Trì Trừng "kế hoạch càng hoàn hảo bao nhiêu thì càng để lộ sơ hở"
Trì Trừng còn chưa nói xong nhưng có vẻ như Chúc An Sinh đã hiểu được ý mình, anh cười tươi: " Chính là như thế. "
" Hung thủ chắc là một người đàn ông, nếu là phụ nữ thì sau khi trải qua một đợt huấn luyện dài cũng rất khó có thể làm như thế. Hơn nữa, thế chất giữa hai giới tính không giống nhau, thế nên xác suất hung thủ là đàn ông lớn hơn. " Chúc An Sinh nhanh chóng nói ra bước đầu tiên phác họa hung thủ.
" Anh cũng cảm thấy thế. Hơn nữa, căn cứ vào việc hung thủ mắc ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, có thể trong sinh hoạt thường ngày hung thủ không phải là một người được lòng người khác. Cái thứ hai là hắn luôn hành động một mình, trong cuộc sống hẳn không có quan hệ thân thiết với người khác. " Trì Trừng cũng bắt đầu phác họa chân dung hung thủ dựa trên phân tích của mình.
" Không chỉ có thế, vì hắn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nên ngoại hình của hắn luôn chỉn chu và gọn gàng nhất có thể. Ví dụ như việc hắn thường xuyên chỉnh sửa đầu tóc của bản thân, những điểm này ở hắn so với những người đàn ông bình thường khác thì tương đối đặc biệt. " Chúc An Sinh tiếp lời Trì Trừng, bổ sung thêm.
Trì Trừng hài lòng gật đầu, anh cảm thấy Chúc An Sinh càng ngày càng lợi hại hơn rồi. Hơn nữa, bóng người trước đó còn đang rất mơ hồ giờ đã cảm nhận được rõ ràng hơn.
" Thông tin cuối cùng đây, năng lực việt dã của hung thủ hoàn toàn đã vượt qua mức bình thường. "
" Giống như lời anh đã nói, năng lực như này không thể luyện thành trong một sớm một chiều, cho nên chắc chắn hung thủ có thói quen luyện tập năng lực này, điều này cũng thể hiện rằng sẽ có địa điểm hung thủ thường xuyên lui tới. "
Trì Trừng không nói hết, anh quay sang mỉm cười với Chúc An Sinh. Vì thế, cô hiểu ý tiếp tục bổ sung ý đằng sau của anh.
" Hắn sẽ mua đồ trong các cửa hàng. Vì hắn là một người rất cẩn thận nên hắn không mua đồ qua mạng, làm như vậy sẽ để lại dấu vết. Điều này cũng phù hợp với việc hành động không lưu lại chút dấu vết nào của hung thủ. "
Nói xong câu đó, cả Chúc An Sinh và Trì Trừng đều có cảm giác như mình vừa trút được gánh nặng. Bọn họ cảm thấy, khoảng cách giữa mình và bộ mặt thật của hung thủ chỉ còn một bước dài.
" Tiếp theo chúng ta sẽ báo những việc này cho cảnh sát Thái Lan, hãy để họ tiến hành điều tra những cửa hàng bán vật dụng dã ngoại. Khách hàng tới là một người có ngoại hình ưa nhìn, tính cách lạnh nhạt, ít nói ít cười. Người như thế ở các cửa hàng bán vật dụng dã ngoại không hay thấy, thế nên, nếu anh là ông chủ cửa hàng bán vật dụng dã ngoại thì chắc chắn sẽ nhớ kỹ người như vậy. "
Chúc An Sinh gật đầu, tỏ vẻ mình đồng ý với suy nghĩ của Trì Trừng.
" Bây giờ chúng ta đi báo cho cảnh sát Thái Lan biết hả? " Chúc An Sinh hỏi.
" Đương nhiên là đi luôn bây giờ. Hiện tại chúng ta vẫn còn một vấn đề khó nhằn chưa giải quyết được, đó là động cơ của hung thủ, vì thế anh không thể dám chắc liệu hung thủ có tiếp tục ra tay không. Thế nên chúng ta càng nhanh bắt được hắn càng tốt, hơn nữa anh cũng rất tò mò, tại sao hung thủ lại lựa chọn tàn sát hai thôn trang này. "
Chúc An Sinh nghe thế thì di chuyển người, nhưng cô phát hiện ra Trì Trừng vẫn ngồi nguyên trên giường, không có ý định đi ra khỏi đây.
" Không phải anh vừa nói bây giờ chúng ta phải đi báo cho cảnh sát Thái Lan biết sao? " Chúc An Sinh nhìn Trì Trừng vẫn còn ngồi im trên giường, khó hiểu.
" Đúng là thế, nhưng cách đây không lâu anh vừa băng qua đường núi hiểm trở, giờ cả người đau nhức khó chịu, căn bản là không thể đứng dậy. "
Chúc An Sinh nghe thế thì lập tức ngồi xuống giúp Trì Trừng kiểm tra thân thể.
" Lúc luyện võ em cũng có vài lần bị thương, về mặt này em khá có kinh nghiệm, nếu anh cần thì em giúp anh đả thông kinh mạch, giãn gân cốt một chút nhé? "
Trì Trừng biết Chúc An Sinh thật sự quan tâm mình, nhưng trong đầu anh không thể xóa được hình ảnh ban nãy anh được Chúc An Sinh giãn gân cốt như thế nào. Tình cảnh như vậy, tiếng kêu thảm thiết như thế, thiếu chút nữa thì Trì Trừng nghĩ Chúc An Sinh muốn tách rời gân cốt trong cơ thể anh. Thế nên, anh quyết định từ chối ý tốt của cô.
" Hay là thôi đi, đây cũng không phải bị thương do đánh nhau, chỉ sợ là kinh nghiệm của em không có chỗ dùng. "
" Vậy bây giờ anh phải làm sao? "
Chúc An Sinh lo lắng hỏi. Vì quá lo lắng thế nên cô không phát hiện ra trong mắt Trì Trừng lóe lên một tia giảo hoạt. Sau đó Trì Trừng dùng tốc độ nhanh như chớp hôn lên môi Chúc An Sinh. Xong xuôi, nhân lúc Chúc An Sinh còn chưa kịp phản ứng thì Trì Trừng đã nhanh chân chạy tới cửa phòng.
" Trị liệu như thế là đủ rồi. " Trì Trừng nói một cách đắc ý. Sau đó, khi thấy Chúc An Sinh có ý định đi về phía này thì anh lách người mở cửa, đi ra khỏi phòng.
Chúc An Sinh nhìn theo bóng lưng Trì Trừng, có chút dở khóc dở cười. Giờ mọi người mà nhìn thấy hình ảnh này thì có ai tin đây là vị thần thám nổi tiếng trong truyền thuyết chứ?
Có điều khóe miệng Chúc An Sinh vẫn hơi cong lên, nó đã bán đứng tâm tình của cô lúc này. Cô cảm thấy về sau có khi nên đề nghị Trì Trừng đi huấn luyện cùng với mình không nhỉ, có gì thì sẽ khen thưởng cô giống như cách cô "trị liệu" cho Trì Trừng đó. Không biết là Trì Trừng có đồng ý không nhỉ? Chúc An Sinh cảm thấy cô nên tìm thời gian thích hợp để nói ra đề nghị này với anh.
...
Hai mươi phút sau, Trì Trừng và Chúc An Sinh đi tới cục cảnh sát phủ Bắc.
Khi những người cảnh sát đó biết về phát hiện của Trì Trừng cùng với phác họa chân dung của hai người thì không khỏi cảm thấy khiếp sợ, dù vậy trên mặt bọn họ vẫn thoắt ẩn hiện nét tươi cười.
Cuối cùng vụ án khiến cho cảnh sát Thái Lan bó tay đã có bước chuyển biến lớn rồi!! Thậm chí bọn họ bắt đầu tưởng tượng tới viễn cảnh mình bắt được hung thủ.
" Thật sự có người như vậy sao? Hung thủ làm như vậy là có mục đích gì? " Có cảnh sát quay về phía Trì Trừng đặt vấn đề.
" Cái này thì phải đợi sau khi bắt được hung thủ, thẩm vấn hắn thì mới biết được. "
Trì Trừng cùng những người cảnh sát này đều mong chờ tới ngày bắt được hung thủ, vì thế ngay đêm hôm đó, lệnh điều tra những cửa hàng bán đồ dã ngoại ở Thái Lan đã âm thầm được đưa ra. Thế nên, ngay buổi sáng ngày hôm sau, tại những cửa hàng bán đồ dã ngoại xuất hiện cảnh sát mặc thường phục tới hỏi thăm.
Những người cảnh sát này còn miêu tả sơ qua chân dung hung thủ với chủ cửa hàng và các nhân viên, đương nhiên trước đó bọn họ cũng phải quan sát kỹ những người này. Đây là Trì Trừng cố ý dặn dò. Vì theo như lời Trì Trừng nói thì hung thủ cũng rất có thể là chủ cửa hàng hoặc một nhân viên nào đó trong cửa hàng bán đồ dã ngoại.
Có điều, kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của Trì Trừng và Chúc An Sinh. Họ không thu được kết quả gì. Từ những chủ cửa hàng tới nhân viên, rồi cả những khách hàng quen của cửa hàng đó, không một ai phù hợp với bản phác họa.
Hai ngày sau vẫn không có chút thông tin nào, Trì Trừng và Chúc An Sinh cảm thấy mình như bị một cây gậy đập vào đầu.
" Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ bản phác họa của chúng ta có sai sót? "
Nghe thấy kết quả, Chúc An Sinh không nhịn được mà hoài nghi suy đoán trước đó.
Trì Trừng cũng rơi vào trầm tư.
Mãi lúc sau, Trì Trừng mới ngẩng đầu lên.
" An Sinh, hung thủ có thể còn khủng bố hơn những gì chúng ta nghĩ, em thấy liệu có loại khả năng này không? "
" Thế là có ý gì? " Chúc An Sinh có chút không hiểu.
" Nếu như, ngay từ khi hung thủ bắt đầu luyện tập đã nghĩ tới việc sẽ có một ngày cửa hàng mình chuyên mua đồ dã ngoại bị cảnh sát tìm thấy thì sao? Và để ngăn chặn tình huống này, hắn đã tìm biện pháp khắc phục thì sao? Nếu như hắn không mua cố định đồ ở một cửa hàng mà thường xuyên thay đổi địa điểm mua thì sao? Khi hắn làm như vậy thì người trong cửa hàng sẽ không có ấn tượng gì với hắn, đương nhiên cũng không có ai chú ý tới hắn. "
" Có khả năng này sao? " Chúc An Sinh giật mình, sự đáng sợ của tên hung thủ này vượt xa trí tưởng tượng của cô rồi.
" Có hay không thì hãy đợi xem con thỏ này có sập vào bẫy của chúng ta không thôi. "
Một lần nữa, Trì Trừng như thấy được bóng dáng mơ hồ của một người, lần này, anh đã nhìn rõ đôi mắt hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...