Chúc An Sinh trợn tròn hai mắt nhìn cái răng, không ai có thể tưởng tượng được, thứ mà Mark Spiegel nhổ ra lại là thứ này.
“ Gần đây cậu không tới chỗ nha sĩ sao? ”
Trì Trừng vừa hỏi Mark Spiegel vừa lấy khăn tay ra đưa cho hắn. Nhưng sau khi Mark Spiegel lau miệng xong, hắn lại nói một câu khiến cho người khác thấy kinh hãi.
“ Đây không phải là răng của tôi. ”
Chúc An Sinh và Trì Trừng đồng thời quay lại nhìn về phía cái răng đã được lấy ra, trong phút chốc, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng có một suy nghĩ, xảy ra chuyện lớn rồi!
“ Chồng, anh xem xem, nếu cái răng kia không phải của anh ấy thì là của ai chứ? ”
Ở một chỗ xa xa, có một người phụ nữ khó hiểu quay ra hỏi người đàn ông đang ở bên cạnh mình. Mà cô ấy không phát hiện ra, lúc này, chồng cô ấy đang nhìn đĩa chân giò hun khói chiên phủ sốt phô mai mình đã ăn được một nửa bằng ánh mắt cực kỳ hoảng sợ. Khóe miệng hắn còn hơi run rẩy, ở bên trong dạ dày của hắn giống như là có một bàn tay đang quấn lấy. Cuối cùng, hắn không thể kiềm chế được, bắt đầu nôn mửa.
Khi người đàn ông này nôn, ở đây cũng bắt đầu nháo nhào cả lên. Các thực khách trong nhà hàng, đa số là những thực khách đã gọi món chân giò hun khói chiên phủ sốt phô mai, họ đang thi nhau trút hết những cái gì có trong dạ dày của mình ra. Đây là cơn ác mộng mà cả đời này bọn họ khó có thể tưởng tượng ra.
Trì Trừng không có thời gian đi quan tâm tới các thực khách đang bắt đầu phản ứng lại. Sự chú ý của anh bây giờ đã đặt toàn bộ lên đĩa chân giò hun khói chiên phủ sốt phô mai mà Mark Spiegel chưa ăn hết. Chúc An Sinh thấy anh dùng dao nhẹ nhàng cắt miếng chân giò hun khói ra, bề ngoài chân giò hun khói được chiên lên nên hơi sạm màu, nhưng bên trong thì lại vô cùng hấp dẫn.
Trì Trừng cắt một miếng thịt chân giò hun khói, xiên bằng nĩa rồi cho lên mũi ngửi ngửi, mùi hương của món ăn xông thẳng lên đại não anh.
“ Trì Trừng, anh đừng nói với em là anh định ăn luôn miếng chân giò hun khói đang trong tay anh nhé. ”
Chúc An Sinh dùng vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn Trì Trừng, đặc biệt, ở xung quanh cô lúc này có rất nhiều thực khách đang nôn mửa. Từ trước tới này cô chưa từng xem Hannibal*, Chúc An Sinh biết Hannibal chính là một nhân vật nghệ thuật được tô vẽ tỉ mỉ, vô cùng hoàn hảo.
*Hannibal: Là một bộ phim dài tập thể loại kinh dị viễn tưởng, điều tra hiện trường vụ án của Mỹ, được sản xuất vào năm 2012. Các bạn có thể xem thêm trên các web phim ^^
“ Anh không có sở thích đặc biệt như thế đâu. ” Trì Trừng cười nói, đồng thời anh buông miếng chân giò hun khói kia xuống: “ Chỉ là, anh nghe thấy được hơi thở của sự phạm tội. ”
Nói xong với Chúc An Sinh, Trì Trừng lại nhìn về phía người còn lại đang đứng một bên, đó là người phục vụ đã bị dọa cho ngây người ra rồi.
“ Ngại quá, cô có thể nói cho tôi biết công ty chuyên cung cấp chân giò hun khói là công ty nào không? ”
“ Hả? ” Người phục vụ đó như được đánh thức khỏi cơn ác mộng, sau đó cô máy móc trả lời: “ Công ty Bill, đúng, chính là công ty Bill. ”
“ An Sinh, bây giờ em lập tức lên mạng tìm hiểu về công ty Bill đi, anh sẽ báo cảnh sát. ”
Nhận được sự phân phó của Trì Trừng, Chúc An Sinh không dám chậm trễ một giây phút nào. Cô lập tức lấy điện thoại di động ra, lên mạng tìm mọi thông tin xuất hiện trên mạng liên quan tới công ty này. Cùng lúc đó, Trì Trừng cũng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng mà người đáng để bội phục nhất vẫn là Mark Spiegel. Từ vẻ mặt rối rắm của hắn có thể thấy, sự đau đớn của hắn vẫn chưa biến mất. Nhưng hắn chỉ nhíu chặt mày, rồi lôi cái máy ảnh hắn hay mang theo bên người ra, hắn chụp lại toàn bộ cảnh tượng trong nhà ăn, chụp xong rồi hắn mới ngã ra ghế, mất hết sức lực.
“ Tra được gì không? ”
Báo cảnh sát xong, Trì Trừng quay sang hỏi tình hình bên Chúc An Sinh, đồng thời anh đem cái răng mà Mark Spiegel vừa nhổ ra đặt vào một cái khay sạch khác. Trì Trừng đổ một chút nước vào khay, rửa sạch cái bẩn bám trên răng, hình dáng ban đầu của răng lộ ra.
“ Tra được rồi. Công ty Bill là một công ty được thành lập cách đây mấy năm, hiện tại đang là nơi cung cấp thịt lớn nhất ở đây. Có thể nói, ở mỗi ngóc ngách tại New York đều có sản phẩm của công ty Bill. Thậm chí, hai năm trở lại đây, thị trường của công ty đã được mở rộng, họ bắt đầu xuất khẩu sản phẩm của mình ra bên ngoài. Nhưng bây giờ xem ra, khả năng động tay động chân của mục tiêu là không lớn. ”
Chúc An Sinh nói xong, cô lại không nhịn được mà nhìn về phía Mark Spiegel, có thể nói, chuyện chân giò hun khói mà công ty Bill cung cấp có lẫn răng người trong đó, không phải là chuyện xui xẻo nhất đối với công ty. Mà người xui xẻo nhất ở đây chính là người ăn phải đĩa chân giò hun khói có răng đó, Mark Spiegel, đây còn là một vị phóng viên có tiếng.
“ Ừm, được rồi. À, Chúc An Sinh, em thử lại đây nhìn xem, em có thể biết được tin tức gì từ cái răng này không?
Trì Trừng để cho Chúc An Sinh tiến tới gần chỗ mình, mà lời anh nói cũng khiến Mark Spiegel cảm thấy hứng thú.
“ Chỉ có một cái răng ở đây, hai người có thể nhìn ra cái gì chứ? ” Mark Spiegel hỏi một câu, hắn vô cùng tò mò đấy, nhưng đó chỉ là phản ứng xuất phát từ bản năng của một người phóng viên. Còn Mark Spiegel, hắn không muốn nhìn thấy cái răng đó nữa.
“ Mark, cậu không nên coi thường một cái răng như thế. Tuy rằng nó rất nhỏ nhưng ở một số thời điểm, nó lại chứa đựng rất nhiều tin tức. ”
“ Đây là răng hàm, hơn nữa nó còn là cái răng hàm đầu tiên. Nhìn vẻ bề ngoài có thể thấy nó có màu trắng ngần, điều này chứng minh rằng chủ nhân của chiếc răng này trong cuộc sống sinh hoạt khá dư dả và rảnh rỗi, chỉ có thế mới có thời gian đi chăm sóc răng hàm của mình kỹ lưỡng như này. Dù sao thì nơi này cũng là nước Mỹ. ”
Chúc An Sinh nói ra phân tích của mình, cuối cùng, cô còn không quên nói ra một câu về việc đi nha sĩ ở Mỹ rất đắt. Nếu không phải trước đó Trì Trừng đã giúp cô làm một thẻ bảo hiểm về răng hàm mặt, còn tính nó vào phúc lợi khi công tác thì chỉ sợ một ngày nào đó Chúc An Sinh mà có vấn đề răng, cô cũng sẽ tự ép khô chính mình phải tích góp cho đủ tiền để đi.
“ Được rồi, vậy hai người tiếp tục xem đi, giờ tôi muốn tăng tốc viết cho xong bản thảo. Hy vọng sau khi viết xong bản thảo này, số tiền thưởng tôi nhận được sẽ đủ xoa dịu đi sự đau khổ của tôi. ”
Sự ghê tởm trong lòng Mark Spiegel mãi vẫn không thể biến mất. Bây giờ hắn lại còn nghe Chúc An Sinh giải thích nhiều thứ liên quan tới răng như vậy, hắn thật sự không chịu nổi nữa mà muốn chạy khỏi đây. Hắn yên lặng trốn vào một góc, còn lôi ra cái máy tính lúc nào hắn cũng mang theo bên người nữa. Những thực khách đang nôn mửa trong nhà hàng bắt đầu tranh chấp với nhân viên, đây đúng là tư liệu hoàn hảo cho hắn viết một bài báo.
Trì Trừng có chút buồn cười nhìn về phía Mark Spiegel. Sau đó, đột nhiên anh nhớ ra lúc nãy Chúc An Sinh cũng gọi một phần chân giò hun khói chiên phủ sốt phô mai.
“ An Sinh, hôm nay em đúng là may mắn thật đấy. May mắn là Mark Spiegel đã ăn phải phần chân giò hun khói có răng, không thì người ăn phải nó đã là em rồi. ”
“ Trì Trừng, không phải chỉ hôm nay chúng ta gặp may mắn. Anh còn nhớ hôm qua anh có mang đi một phần lớn chân giò hun khói không? Nếu em nhớ không nhầm thì đó cũng là chân giò hun khói thuộc công ty Bill. ”
Trì Trừng cẩn thận nhớ lại từng chút một, đúng là mọi thứ giống y hệt những gì Chúc An Sinh nói. Giờ thì anh cảm nhận được chuyện này đáng sợ như thế nào rồi.
“ Xem ra, chân giò hun khói của công ty Bill trong thành phố New York đúng là chỗ nào cũng có. Chuyện này sẽ thành phiền toái lớn mất. ”
“ Đúng vậy, số người ăn chân giò hun khói ở New York có rất nhiều, giờ chỉ sợ nó đã thành cơn ác mộng của hàng triệu người. ”
***
Tất cả đều đúng như những gì mà Chúc An Sinh suy đoán. Cũng trong ngày đó, sau khi Trì Trừng và Chúc An Sinh lấy xong khẩu cung và trở về nhà, chưa tới hai giờ sau, trên internet đã bùng nổ thông tin về vụ chân giò hun khói.
Đương nhiên, lúc mới đọc tin tức thôi Chúc An Sinh vẫn không cảm nhận được ngọn sóng mãnh liệt của việc này. Mãi cho tới lúc nhá nhem tối, khi Chúc An Sinh ra ngoài chạy bộ, thiếu chút nữa thì cô đạp phải một hộp thịt, giờ thì cô mới ý thức được sự nghiêm trọng của vụ việc.
Trên đường về nhà, những thùng rác ven đường Chúc An Sinh nhìn thấy đều đầy ắp thực phẩm của công ty Bill bị vứt ra. Trong đó, phần lớn chúng còn chưa được mở ra. Đặc biệt là lúc Chúc An Sinh đi ngang qua siêu thị, cô thấy được có người đi từ trong siêu thị ra mang theo một bọc lớn đựng thịt chân giò hun khói và thịt hộp. Họ vác những thứ đó tới bên một xe tải có hàng chữ ‘Công ty Bill’, còn có người phẫn nộ ném đất đá về phía xe tải nữa. Cuối cùng, tài xế xe tải hốt hoảng mang theo thịt chân giò hun khói và thịt hộp rời khỏi.
“ Quá đáng sợ. ”
Chúc An Sinh thầm nghĩ, tốt xấu gì thì cô cũng là người đã trải qua việc vào sinh ra tử, nhưng khi cô gặp được cảnh tượng hàng trăm hàng triệu người đồng thời phẫn nộ, bầu không khí này cũng khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Cuối cùng, khi vừa về tới nhà, sự nặng nề trong lòng Chúc An Sinh cũng vơi đi. Cả đường đi cô đều cảm thấy sợ sợ, không biết lúc nào thì một hộp thịt nữa bay ra đập chết mình, như vậy cô có thể ghi tên vào danh sách một trong ba người có cách chết kỳ lạ nhất thế giới.
Sau đó, lại thêm một việc nữa xảy ra khiến cô cảm nhận được sâu sắc sự ảnh hưởng của thịt chân giò hun khói, đó là cuộc gọi của Phương Trọng Bình. Nhờ có sự nhắc nhở của Phương Trọng Bình, Chúc An Sinh mới biết được, giờ đã có người tìm tới cửa công ty Bill để đánh nhau, trước mắt, cảnh sát New York cũng vào cuộc để áp chế việc này lại.
Kết thúc cuộc gọi, Chúc An Sinh mở TV lên xem, quả nhiên đa số các đài truyền hình đều thi nhau đăng tin về sự việc chân giò hun khói ngày hôm nay. Trong đó, phần được quan tâm nhất ngày hôm nay là bài viết của Mark Spiegel, rồi còn cả ảnh chụp hiện trường các thực khách nôn mửa trong nhà hàng hôm nay.
Thậm chí, Chúc An Sinh còn phát hiện ra có một bức ảnh chụp được cả cô và Trì Trừng. Giờ thì cô phải thừa nhận, đúng là trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô vẫn vô cùng xinh đẹp.
Chúc An Sinh cảm thấy giờ mình đúng là vừa mặt dày vừa vô sỉ, nhưng đúng lúc này Trì Trừng lại đi tới, cắt ngang sự tự luyến của cô.
“ Trì Trừng, anh đến xem tin tức à? ” Chúc An Sinh chỉ về phía TV, sau đó cô nói hết mấy chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô còn nhắc tới việc thiếu chút nữa trong lúc chạy bộ cô bị đập chết bởi thịt hộp.
“ Tin tức thì anh chưa thấy, nhưng anh biết được chuyện này nghiêm trọng như thế nào. ”
“ Nếu anh không thấy tin tức thì làm sao anh biết được? ” Chúc An Sinh đặt ra một câu hỏi.
“ Bởi vì vừa rồi công ty Bill đã gọi tới cho anh, An Sinh, chỉ sợ là kỳ nghỉ của chúng ta tới đây là kết thúc rồi. ”
“ Trì Trừng, anh nói xem, anh đang trêu em đúng không? ”
Chúc An Sinh nhìn chằm chằm vào Trì Trừng, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm rồi. Phải biết, hiếm hoi lắm cô mới có được một kỳ nghỉ như thế này, ai ngờ vừa ra ngoài ăn cơm trưa một cái là cuộc sống của cô lại rẽ sang một hướng khác. Khoan hãy nhắc tới việc này, giờ Trì Trừng còn nói có khi kỳ nghỉ của cô lại kết thúc trước thời hạn.
“ Anh cũng hy vọng đây chỉ là trò đùa. Nhưng số tiền mới nhận được trong ngân hàng đã không ngừng thúc giục anh, cho nên, An Sinh, anh yêu cầu em lập tức đi thu dọn đồ đạc, bằng không, tiền thưởng tháng sau của em sẽ… ”
“ Trì Trừng, anh đúng là không phải người! ”
“ Đúng vậy! Trước kia không phải em gọi anh là Harpagon sao? Giờ thì anh đồng ý với biệt danh này của em đấy, mau đi thu dọn đồ đạc đi, anh sẽ chờ em ở bên ngoài. ”
Trì Trừng không để cho Chúc An Sinh có cơ hội từ chối, anh nói xong thì lập tức đi về phía thang máy, chỉ còn lại Chúc An Sinh đang ngả người xuống sofa.
Giờ thì Chúc An Sinh đã hiểu cái gì thực sự là ác mộng. Sau khi vụ án này qua đi, chỉ sợ một thời gian dài sau đó cô sẽ tạm biệt món chân giò hun khói này. Đây đúng là một cơn ác mộng, New York trở thành ác mộng.
Tác giả có lời muốn nói: Hơn nửa đêm rồi mà còn phải làm việc, đói bụng….Còn nữa, vụ án này được lấy ý tưởng từ một vụ án có thật ở Mỹ, đây là một vụ án xảy ra rất lâu rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...