“Cho nên, cô có đồng ý giết anh ta, trở thành đồng bọn của tôi không?”
Âm cuối của hung thủ vừa ngưng, dòng ký ức của Chúc An Sinh đã lội ngược quay về cái ngày chạy bộ.
Lúc đó, cô vừa chạy xong quãng đường dài ba kilomet, đang ngồi trên ghế đá công viên nghỉ ngơi.
“Chào cô, tôi có thể tặng cô đóa hoa hồng này không?”
Một kẻ lang thang đi đến trước mặt Chúc An Sinh, giơ một đóa hoa hồng ra trước mặt cô.
Chúc An Sinh được yêu thương đâm sợ, nhận lấy hoa hồng.
Đóa hoa quá mức kiều diễm, mỗi cánh hoa tươi xinh như đôi môi thiếu nữ.
Chúc An Sinh ngắm đóa hoa hồng và rút ví ra định trả tiền nhưng kẻ lang thang lại từ chối ý tốt của cô.
“Đóa hoa này bị người ta bỏ đi nhưng tôi thấy nó rất đẹp, sẽ có người thưởng thức vẻ đẹp của nó. Tuy sinh mạng nó ngắn ngủi nhưng tôi có nhiệm vụ mang nó đến cạnh người biết thưởng thức cái đẹp.”
Chẳng hiểu sao, mấy lời của kẻ lang thang lại làm hốc mắt cô cay cay.
“Cảm ơn anh. Đóa hoa này rất đẹp.”
Chúc An Sinh thốt lên lời từ tận đáy lòng.
Lúc ấy, cô không hiểu sao kẻ lang thang lại để ý một đóa hoa hồng bị người ta vứt bỏ đến thế nhưng giờ thì đã hiểu, tại sao lúc đó ánh mắt gã lại thâm tình đến vậy.
Chúc An Sinh không dám nghĩ tiếp đến đoạn người kia ôm tâm trạng gì nhảy ra trước đầu xe Trì Trừng.
Gã có sợ không? Nhưng, vì vẻ đẹp bông hoa hồng, cho dù phải chết thì gã cũng không hề giãy dụa.
“Anh rất vô sỉ!” Chúc An Sinh kiềm chế nước mắt, gằn giọng nói.
“Ồ, An Sinh tiểu thư, cô đang rơi nước mắt vì người kia hả?”
Cách điện thoại, người nọ vẫn nghe ra được sự bi thương trong giọng Chúc An Sinh.
“An Sinh tiểu thư, cô đừng thế. Giờ không phải lúc để lòng đồng tình của cô được phân phát đâu. Tôi có thể nói cho cô nghe một bí mật.”
“Cô có biết, lý do nào làm bố cô tự nguyện ngồi lên chiếc xe kia không?”
Chúc An Sinh nghẹn họng, bỗng dưng nhớ đến cảnh Phương Trọng Bình xuất hiện trong băng ghi hình.
Quả thật, cô thấy nó rất lạ. Phương Trọng Bình đã xem cái gì mà tự nguyện rời đi cùng người nọ?
“Cô còn nhớ lúc mình đến cửa hàng đồ cổ không? Thật ra, tôi luôn theo sát bên cô, tôi chỉ đưa mấy bức ảnh chụp cô cho Phương Trọng Bình xem thôi.”
“Tôi hứa với ông ta rằng, chỉ cần ông ta tự nguyện lên xe, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương cho cô dù chỉ một chút.”
Giây phút đó, nước mắt tràn khóe mi. Chúc An Sinh dùng tay bụm miệng ép mình không khóc thành tiếng.
“Đây là cái anh muốn?” Chúc An Sinh chất vấn hung thủ.
“Tôi đã cô đơn quá lâu ở thế giới này. Rồi cô sẽ hiểu cảm nhận của tôi. Đến lúc đó, tôi tin rằng chúng ta là đồng minh tốt nhất.”
“Cô còn 24 tiếng để đưa ra quyết định.”
**
Chúc An Sinh không về nhà mà đến thẳng viện nghiên cứu.
Tại viện nghiên cứu, Kiều Trì Na đang tăng ca bắt gặp Chúc An Sinh đi vào.
“An Sinh…”
Kiều Trì Na tính chào hỏi nhưng mà hai mắt đỏ ngầu, đằng đằng sát khí của Chúc An Sinh lại như ra lệnh cho cô ấy nhanh chóng ngậm miệng.
Kiều Trì Na chưa thấy Chúc An Sinh đáng sợ như thế bao giờ, cứ như thay đổi hoàn toàn thành người khác, biến thành sát thần Tu La chuyên tắm máu dưới địa ngục.
Chúc An Sinh nhớ là hôm nay Tom Taylor cũng tăng ca nên đi thẳng đến bộ phận kỹ thuật mạng. Quả nhiên, cô vừa vào phòng kỹ thuật thì thấy Tom Taylor đang ăn mì tôm.
“An Sinh, sao cô lại tới đây?”
Tom Taylor bị Chúc An Sinh dọa sợ, suýt chút nữa thì sặc mì tôm.
“Cậu đang điều tra người bị Trì Trừng đụng phải đúng không? Tra ra kết quả chưa?” Chúc An Sinh lạnh nhạt hỏi, chẳng thèm để tâm đến việc Tom Taylor dùng ánh mắt kỳ quái quan sát mình.
“Cô ổn chứ?” Tom Taylor lo lắng hỏi.
“Cậu tra ra kết quả chưa?” Chúc An Sinh làm như không nghe thấy câu hỏi của Tom Taylor, lặp lại lời.
Tom Taylor nghi ngờ liếc mắt nhìn Chúc An Sinh một cái, cuối cùng lại không cách nào kháng cự được sự áp chế mạnh mẽ của cô nên nói hết: “Đúng là Trì Trừng có bảo tôi điều tra người kia. Anh ta tên Victor Carna, là một người thợ mộc sống ở thị trấn Bạch Dương.”
“Có phải anh ta có một đứa con gái bị bệnh nặng không?”
“Cái này tôi không rõ lắm, để tôi giúp cô tra thêm.”
Mười ngón tay của Tom Taylor múa lượn trên bàn phím. Năm phút sau, cậu thu kết quả.
“Victor Carna có con gái, cô bé tên Saoirse. Hình như Saoirse bị bệnh nặng lắm, trên mạng xuất hiện cả trang web quyên tiền ủng hộ cô bé chữa bệnh.”
Kết quả tra được khiến lòng Chúc An Sinh trùng xuống. Hung thủ không lừa cô. Tất cả đều là sự thật.
“Cậu có biết cô bé đang nằm ở bệnh viện nào không?”
Tom Taylor dựa vào tài khoản mạng xã hội của Victor tìm được một số người thân bạn bè của gã. Sau đó, quả nhiên Tom Taylor thấy dòng trạng thái của họ xuất hiện bài đăng ghi lại ngày đến bệnh viện thăm Saoirse.
“Hình như Saoirse đang nằm ở trung tâm y học Mount Sinai(1), New York.”
(1)Hay còn được gọi đầy đủ hơn với cái tên “Icahn School of Medicine at Mount Sinai”, là một trường y tốt nghiệp tư thục tại Manhattan, New York. Được điều lệ bởi bệnh viện Mount Sinai vào năm 1963, đây là bộ phận giảng dạy học thuật của hệ thống y tế Mount Sinai, nơi quản lý tám cơ sở bệnh viện ở khu vực đô thị New York. (theo wikipedia)
Nghe vậy, Chúc An Sinh lập tức đứng dậy rời khỏi viện nghiên cứu, đến ven đường gọi một chiếc taxi.
Ba mươi phút sau, Chúc An Sinh có mặt tại khu phía Đông, trung tâm y học Mount Sinai.
Chúc An Sinh chỉ cần bỏ thêm chút công sức là biết phòng bệnh của Saoirse nằm ở đâu, có mục tiêu chuẩn xác lập tức dạo bước đi.
Đứng ngoài phòng bệnh của Saoirse, cuối cùng Chúc An Sinh cũng gặp được bé gái đáng thương ấy. Cô bé đang chìm trong giấc ngủ say.
Nỗ lực của Victor Carna không bị bỏ uổng. Con gái gã đã được đưa vào khu Đông Manhattan, cơ sở bệnh viện tốt nhất. Gã thành công bảo vệ được đóa hoa hồng xinh đẹp nhất.
“Chào cô. Xin hỏi, cô có chuyện gì thế?”
Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên phía sau Chúc An Sinh.
Cô thấy được sự cảnh giác hiện lên trên gương mặt người phụ nữ kia. Dựa theo vị trí hiện tại, cô suy đoán thân phận của người kia.
“Chị là mẹ của bé Saoirse?”
Người phụ nữ gật đầu, nghi hoặc đánh giá Chúc An Sinh: “Xin hỏi, cô là?”
“Tôi vô tình thấy tin quyên tiền ủng hộ Saoirse trên mạng nên tìm tới đây thử xem mình có giúp được gì không?”
Chúc An Sinh nói rồi rút ví tiền ra, lấy từ bên trong một tấm thẻ ngân hàng.
“Đây là một chút lòng thành của tôi, hi vọng chị sẽ nhận.”
Chúc An Sinh gần như cầu xin người phụ nữ trước mặt. Cô không thể bỏ mặc Phương Trọng Bình, vì vậy đấy là thứ duy nhất cô có thể đền bù cho tội ác mình sắp gây ra.
Mẹ bé Saoirse rất cảm động nhưng đến cuối thì từ chối ý tốt của cô.
“Trước kia, tôi không tin trên đời này có nhiều người tốt, nhưng kể từ sau việc quyên tiền giúp đỡ con gái tôi, tôi đã tin. Bây giờ chúng tôi rất hạnh phúc, cho nên không có mong ước xa vời nào. Cô hãy dùng số tiền này đi giúp đỡ những người cần thiết hơn đi.”
Đột nhiên, bụng dạ cô gợn gợn cảm giác buồn nôn. Cô cố nén nước mắt.
“Chị nói, có người đã giúp bọn chị hả?”
Hồi ức ngày đó khắc sâu vào trong trí nhớ của chị ta, cảm giác ấy thật sự giống người lữ hành trên sa mạc gặp ốc đảo.
“Có người tốt bụng thần bí đã liên lạc với ông xã tôi. Người đó giúp bọn tôi trả mọi viện phí, thế nên chúng tôi không cần thêm sự quyên góp nữa.”
Chúc An Sinh tận lực che giấu sự bi thương của mình. Thế nhưng, người phụ nữ kia vẫn nhìn ra được sự nghẹn ngào ấy, hơi nghi hoặc.
“Tôi có thêm một câu không? Chị có biết chồng mình đang ở đâu không?”
“Ông xã tôi hả?” Chị ta chẳng hiểu sao Chúc An Sinh lại hỏi vậy, nhưng vẫn đáp đúng sự thật: “Ông xã tôi bảo phải sang nơi khác làm việc một thời gian dài, hôm qua xuất phát.”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn chị.”
Cuối cùng, Chúc An Sinh trao cho người phụ nữ đó một cái ôm, thì thầm bên tai.
“Xin lỗi.”
Cô chạy trối chết khỏi phòng bệnh của Saoirse, để mình mẹ cô bé đứng đó không hiểu cái gì vừa xảy ra.
Chạy khỏi bệnh viện, Chúc An Sinh không kìm được nữa mà khóc nấc lên, tìm góc khuất chống tường không ngừng nôn khan.
Ấy là lần đầu tiên Chúc An Sinh ghét bỏ bản thân vô cùng. Cô chán ghét tư tưởng phạm tội hình thành trong đầu mình. Mới nãy, cô thật sự nghĩ đến việc đi giết Victor Carna!
Dùng tính mạng của người vô tội đổi lấy mình được sống, Chúc An Sinh tin, đấy không phải kết quả Phương Trọng Bình muốn thấy.
“An Sinh.”
Trì Trừng lái xe về viện nghiên cứu thì hay tin về hành động kỳ lạ của Chúc An Sinh, lập tức chạy vội đến trung tâm y học Mount Sinai. Nhưng chưa kịp vào bệnh viện, anh đã thấy Chúc An Sinh đứng ở một góc. Vì vậy, anh gọi tên cô.
Trì Trừng đi qua ôm Chúc An Sinh vào lòng. Có điểm tựa, cô òa khóc dữ dội hơn.
“Trì Trừng, em phải làm gì đây?” Chúc An Sinh bất lực, tuyệt vọng hỏi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh chưa hay biết cuộc gọi giữa cô và hung thủ.
“Chính hắn đưa chú Phương đi, hắn còn bảo em giết Victor. Bây giờ em phải làm gì?”
Những gì Chúc An Sinh nói khiến Trì Trừng hít sâu một hơi khí lạnh. Điều may mắn duy nhất anh thấy đó là cô chưa để lạc mất bản thân, không lao đầu vào bẫy hung thủ giăng sẵn.
“An Sinh, em đã làm rất tốt. Em đã làm được rất tốt rồi. Chúng ta không thể trở thành búp bê mặc hắn thao túng. Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải bảo vệ điểm mấu chốt của mình.”
Trì Trừng kiên nhẫn an ủi Chúc An Sinh, dòng cảm xúc tiêu cực của cô nhờ thế mà vơi đi rất nhiều.
Cứ thế, cô chìm sâu vào giấc ngủ trong lòng anh.
Anh cẩn thận bế Chúc An Sinh lên xe, thắt dây an toàn cho cô xong xuôi mới nhấn chân ga lái về nhà.
Chúc An Sinh quá mệt, lên xe thì ngủ mê mệt.
Đột nhiên, có người gọi điện tới cho cô. Để tránh quấy rầy giấc ngủ của cô, Trì Trừng ấn cúp cuộc gọi.
Sau khi về đến nhà, Trì Trừng ôm người lên phòng.
Đến giờ, anh mới có thời gian xem lại cuộc gọi đến ban nãy. Dãy số xa lạ đập vào mắt gợi cảm giác bất ổn trong lòng Trì Trừng.
“Alo?” Điện thoại vừa kết nối, Trì Trừng đã giành mở miệng trước.
“Trì Trừng?”
Anh và người kia cùng lúc nghe ra tiếng đối phương.
“Quả nhiên là anh!”
Trì Trừng đè giọng xuống thấp hết mức, tựa như hạt nhân đang chờ trực.
“Hình như anh rất tức giận?” Giọng người bên kia điện thoại nghe rõ hàm ý khiêu khích.
“Tôi cảnh cáo anh, tôi đã biết thân phận của anh rồi.”
Mới ngày hôm qua thôi, sự nỗ lực lâu dài của anh nhận được hồi báo. Thông qua lượng lớn số liệu và nhiều lần phân tích so sánh, cuối cùng Trì Trừng cũng xác nhận được thân phận thật của hung thủ.
“Thế thì sao?” Người kia cười cợt nói.
Trì Trừng im lặng, bởi tự hiểu sự thật đúng như vậy.
Quả như phỏng đoán, người anh đang đuổi bắt là người đã xây dựng lên tòa “kim tự tháp”.
“Cùng lắm thì, tôi và anh ngọc nát đá tan.”
Lần này, đến lượt người kia im lặng.
“Xem ra, anh thật sự rất yêu An Sinh.”
“Anh yên tâm đi. Chỉ cần tôi còn ở đây, Chúc An Sinh vĩnh viễn không thể trở thành tội phạm.”
“Thế à? Thế có nghĩa anh luôn cho rằng tôi là một tên tội phạm? Đau lòng quá!”
“Anh hãy nhớ kỹ điều này cho tôi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào từng hành động của anh. Đến lúc đó, cho dù luật pháp thế giới này không thể trừng phạt anh thì tôi cũng có cách, chúng ta đồng quy vu tận.”
“Tôi tin.”
Bên kia điện thoại, người nọ nhớ đến những gì mình điều tra được về Trì Trừng. Hắn hoàn toàn không nghi ngờ độ tin cậy lời anh nói.
“Trì Trừng này, thế giới này có đáng để anh ra sức bảo vệ như vậy không?”
“Có.” Anh kiên định đáp.
“Vậy được, tôi đồng ý với anh, không ép Chúc An Sinh trở thành tội phạm như lời anh nói nữa. Có điều, tôi sẽ giúp cô ấy nhìn rõ thế giới anh đang bảo vệ. Không chừng đến một lúc nào đó, anh cũng nguyện ý trở thành đồng bọn của tôi.”
Trì Trừng tính nói thêm nhưng hung thủ đã kết thúc cuộc gọi. Đúng lúc đó, ánh nắng đầu tiên của ngày mới chiếu xuống thành phố New York.
Hàng trăm nghìn người bắt đầu tỉnh giấc. Mỗi một ngày trôi qua, ở New York và trên thế giới này, có hàng tỷ người phải trải qua đủ loại chuyện cay đắng ngọt bùi khác nhau.
Trì Trừng như biến thành tia sáng, có mặt ở khắp mọi nơi, nhìn rõ từng góc của thế giới.
Đây là chính nghĩa của anh. Đây là thế giới anh bảo vệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...