Trước khi Nicole Chez rời đi, Trì Trừng có dặn dò cô ta phải cẩn thận hơn. Giờ cô ta chỉ cần sống sót cho đến khi còn lại ba người là an toàn bước ra khỏi lâu đài cổ.
Nicole Chez cảm kích gật đầu.
Căn phòng Trì Trừng lần nữa rơi vào sự yên tĩnh vốn có. Anh ngẫm lại một lượt chuyện xảy ra trong hôm nay rồi với tay chạm vào điện thoại trên tủ đầu giường.
“Rất vui khi nhận được cuộc gọi từ anh, Trì Trừng tiên sinh.” Đầu bên kia điện thoại vang lên chất giọng lười biếng của hung thủ.
“Tôi tìm ra ai là người vô tội rồi.” Trì Trừng đi thẳng vấn đề.
“Tôi biết.” Hung thủ cười nhẹ.
“Quả nhiên anh lắp thiết bị theo dõi ở lâu đài cổ.” Trì Trừng không thèm che giấu sự chán ghét trong giọng điệu mình.
“Tôi biết chắc chắn Trì Trừng tiên sinh sẽ kiểm tra mọi thứ trong phòng mình nên không giở thủ đoạn ở đó.” Hung thủ cũng chẳng thèm che giấu hành động mình đã làm.
“Nói vào việc chính đi. Anh cố ý chọn một người vô tội ôm lòng sẵn sàng chết vào trò chơi đấy à?”
Chẳng hiểu sao, Trì Trừng cứ có cảm giác, mục đích của hung thủ không đơn giản chỉ chơi một trò chơi như vậy.
Rốt cuộc, hung thủ nghĩ gì? Trì Trừng không biết.
“Quả nhiên anh đã tìm ra đáp án. Không hổ danh là thần thám Trì Trừng, so với mong đợi của tôi còn sớm hơn nhiều. Cả anh lẫn An Sinh tiểu thư đều đem lại cho tôi rất nhiều ngạc nhiên vui mừng.”
“An Sinh? Tự dưng anh nhắc đến cô ấy là vì cô ấy cũng tìm ra người vô tội rồi sao?”
Trì Trừng nghe hiểu ý của hung thủ. Tin tức này làm anh rất vui.
“An Sinh tiểu thư không những đã tìm ra người vô tội mà còn rời khỏi lâu đài cổ rồi đấy. Giờ cô ấy đang ở khách sạn The Piccadilly London West End chờ anh đấy.”
Nghe xong, Trì Trừng duy trì im lặng vài giây. Kết quả này khiến anh rất vui nhưng anh không tài nào tín nhiệm hung thủ.
“Anh nói, An Sinh đã giành được thắng lợi?”
“Sự cơ trí của An Sinh tiểu thư làm tôi rất kinh ngạc. Hơn nữa, cô ấy còn nhờ tôi chuyển tới anh đôi lời đấy. Cô ấy chỉ chờ anh ba ngày thôi. Ba ngày sau, anh mà không đến tìm cô ấy, cô ấy sẽ tự đến tìm anh.”
Trì Trừng quắc mắt, để lộ tâm trạng bản thân. Anh thấy Chúc An Sinh suy nghĩ chẳng thấu đáo gì cả. Vất vả lắm mới thoát ra khỏi trò chơi của hung thủ, sao cô lại muốn chui đầu vào lưới thêm lần nữa.
“Chắc hẳn Trì Trừng tiên sinh rất lo lắng cho Chúc An Sinh tiểu thư nhỉ?” Hung thủ thử đoán tâm trạng của Trì Trừng qua sự im lặng kéo dài của anh: “Vậy anh mau kết thúc trò chơi khôi hài này đi. Tôi cũng muốn nhanh chóng kết thúc đấy. Khi nào còn ba người cuối cùng, tôi sẽ cho anh biết đặc quyền của anh.”
“Anh có ý gì?” Trì Trừng càng nghe càng không đoán được ý đồ của hắn.
“Trong trò chơi của tôi, tôi chỉ bảo anh chỉ ra được người vô tội chứ không nói không bảo vệ được là thua. Vì vậy, Trì Trừng tiên sinh vẫn được hưởng đặc quyền đó. Anh tìm ra người vô tội rồi mà.”
Giọng điệu hung thủ vẫn duy trì sự thân thiết trước sau như một. Nhưng cũng chính thái độ ấy đã làm Trì Trừng lo sợ hơn.
Ban đầu, Trì Trừng cứ tưởng hung thủ sẽ làm khó mình khi biết người vô tội đã chết. Anh đã thất bại. Ấy vậy mà, giờ đây hung thủ lại bảo mạng sống của người đó không quan trọng, chờ đến lúc còn ba người, anh sẽ được hưởng đặc quyền.
Cuối cùng hung thủ muốn gì? Đặc quyền mà hung thủ luôn miệng nhắc tới là cái gì? Trì Trừng rất hoang mang.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với hung thủ, Trì Trừng một mình suy ngẫm rất lâu, thẳng đến bảy giờ tối, Nicole Chez lên gõ cửa phòng anh.
“Trì Trừng tiên sinh, Peter đã chuẩn bị bữa tối cho mọi người. Anh có muốn xuống ăn không?”
Có lời nhắc nhở của Nicole Chez, anh mới nhớ ra cả ngày nay mình chưa ăn gì. Cảm giác đói bụng thông qua dây thần kinh truyền tới đại não anh. Hơn nữa, nó còn chiếm phần lớn diện tích trong tư duy anh.
Chắc phải ăn chút gì đó thôi.
Nghĩ vậy, Trì Trừng mở cửa phòng, theo Nicole Chez xuống nhà ăn.
Amanda Willy và Max Copeland đã ngồi vào bàn ăn.
“Peter và Shanny đang bận trong bếp, tối nay bọn họ vẫn làm cho chúng ta một bữa tiệc lớn.”
Nicole Chez giải thích cho Trì Trừng hiểu tại sao trên bàn cơm chỉ có hai người.
Nghe vậy, Trì Trừng cười tự giễu. Bởi vì, anh nhớ đến lời hung thủ nói cách đây ít phút.
Hung thủ đã nói, mọi thứ sắp kết thúc, cho nên rất có thể đây là bữa tối cuối cùng của những người tham gia.
“Trì Trừng tiên sinh, Max Copeland tìm được trong hầm rượu một chai khá ngon, anh có muốn uống một chút không?” Trì Trừng ngồi vào bàn thì Amanda Willy mở miệng, cầm chai rượu vang đỏ bên mình lên.
Vốn anh không thích uống rượu lắm nhưng do tâm trạng đang không vui nên đã đồng ý với lời đề nghị của Amanda Willy.
Vị ngọt dịu của rượu đỏ thấm vào đầu lưỡi làm Trì Trừng ngạc nhiên liếc chai rượu thêm mấy lần. Sau đó, anh thốt ra lời tán dương từ tận đáy lòng với Max Copeland: “Không ngờ anh lại là người rất biết thưởng thức rượu.”
Dù được khen, Max Copeland cũng không phản ứng gì. Hắn cầm lấy ly rượu vang đỏ như máu của mình, uống hơi cạn sạch.
Trì Trừng đang quan sát Max Copeland bỗng nhiên nhớ ra một việc, chuyển thành nhìn Amanda Willy đầy ẩn ý.
Anh lần nữa nhớ lại câu nói của hung thủ. Tất cả sắp kết thúc rồi.
Hung thủ muốn nhắn nhủ gì qua câu nói đó? Tự dưng anh cảm thấy ý nghĩa của nó không hề đơn giản.
Hung thủ chỉ lắp đặt thiết bị theo dõi trong lâu đài cổ mà thôi, đâu thể khống chế được hành vi của họ, sao lại báo mọi thứ sắp kết thúc?
Trì Trừng nghĩ thông thêm một chuyện.
Lúc mới biết Ricky Reward bị sát hại, anh đã thấy rất kỳ quái. Mới đêm đầu tiên, mọi người chỉ mới gặp Ricky Reward, sao có thể nhanh chóng xác nhận thân phận rồi quyết đoán ra tay trong một thời gian ngắn vậy chứ?
Sau đó, chân tướng Trì Trừng tìm được đã giúp anh giải quyết nghi hoặc.
Hai vụ án vừa xảy ra ở lâu đài cổ hoàn toàn là do ân oán cá nhân, hiển nhiên không phải trùng hợp mà do hung thủ cố ý sắp xếp. Chắc chắn, hắn cũng đoán trước được hai vụ án sẽ xảy ra.
Giờ thì Trì Trừng đã hiểu tại sao hung thủ có thể nói ra câu kia trong điện thoại bằng giọng điệu chắc nịch. Vì sao hắn lại nói, tất cả sẽ nhanh chóng kết thúc?
Đảm bảo hung thủ có sắp xếp khác!
Trì Trừng nhìn một lượt từ Amanda Willy, Max Copeland đến Peter Bryant đang bận rộn trong phòng bếp. Trước mắt, ba người họ là người anh không hiểu lắm.
Chẳng lẽ, giữa ba người họ còn câu chuyện xưa? Giống hệt Joseph Gerstein và Shanny Fox hay Ricky Reward và Nicole Chez?
“Amanda, giờ đã hai người chết rồi, cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại đến lâu đài cổ không?” Trì Trừng hỏi thẳng. Anh chịu đủ trò chơi giải đố này rồi!
Nếu chưa nghe tin về Chúc An Sinh, chắc anh sẽ kiên nhẫn hơn một chút. Nhưng giờ thì anh cần phải giải quyết nhanh trò chơi không ý nghĩa này trong thời gian ba ngày.
Trì Trừng không muốn Chúc An Sinh vì mình mà nhảy vào hố.
Bất ngờ là, Amanda Willy không còn chạy trối chết như lúc trước Trì Trừng thẩm vấn nữa, rất bình tĩnh, thong dong.
Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, Amanda Willy rót cho mình một ly rượu vang đầy rồi ngửa đầu uống sạch chỉ trong một ngụm.
“Đương nhiên là được.”
Uống rượu xong, Amanda trả lời câu hỏi của Trì Trừng. Hình như cô hơi chuếnh choáng.
“Trì Trừng tiên sinh, anh còn nhớ những gì anh đã suy đoán về tôi không? Anh đoán không sai chút nào. Mọi thứ giống như anh nghĩ. Học sinh của tôi không để tôi vào mắt.”
“Cô làm gì chúng rồi?” Trì Trừng nặng nề hỏi, có dự đoán mình sắp nghe được một bi kịch nữa.
“Ha ha.” Nghe thấy câu hỏi của Trì Trừng, Amanda Willy bật cười: “Tôi có thể làm gì chúng chứ? Anh thấy đấy, chúng chỉ là trẻ con, có một gương mặt tươi cười ngây thơ. Chỉ cần chúng bày ra vẻ mặt đó, người lớn sẽ tha thứ cho mọi sai lầm.”
“Chúng đã phạm sai lầm gì à?” Trì Trừng bắt được trọng điểm.
“Chúng không nên làm thế!”
Amanda Willy mê man lắc đầu, dường như say thật.
“Tôi hết lòng truyền tải kiến thức cho học sinh, sao chúng lại đối xử với tôi như thế?”
“Chúng làm gì cô?” Anh gặng hỏi.
“Trì Trừng tiên sinh, anh có biết, sau khi chồng và em chồng tôi qua đời, tôi phải dựa vào cái gì mà sống không?”
“Cả chồng lẫn em gái chồng cô đều qua đời?” Trì Trừng biết thêm một chút thông tin về Amanda Willy.
“Đúng thế! Tôi và chồng mình đều không có người thân. Chúng tôi sống cùng em gái anh ấy, ba người dựa vào nhau mà sống. Nhưng, họ đã vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của tôi.”
“Sao bọn họ lại rời đi?”
Trì Trừng lại nảy ra câu hỏi mới, nhưng Amanda Willy thì không muốn trả lời ngay.
“Trì Trừng tiên sinh, anh không cần sốt ruột. Tôi sẽ kể hết chuyện của mình. Tôi im lặng chịu đựng đủ rồi, nên có người được nghe sự đau khổ này.”
Nghe vậy, Trì Trừng không nói thêm, yên lặng nghe Amanda Willy kể.
“Sau khi họ qua đời, tôi từng có ý định tự sát nhưng hàng xóm đã cứu tôi. Đến bệnh viện, bác sĩ đã cho tôi thêm niềm tin để sống, tôi mang thai.”
Trì Trừng nhìn phần bụng bằng phẳng của Amanda Willy, dáng cũng không giống người từng sinh đẻ thế nên đoán được phần nào kết cục.
Ngồi đây, ngoại trừ đầu gỗ như Max Copeland thì cả Trì Trừng lẫn Nicole Chez đều để lộ ánh mắt thương xót.
Amanda Willy nhắm chặt mắt lại, chỉ có vậy mới giúp cô khống chế được cảm xúc. Có điều, đến khi mở mắt ra, hai hàng nước mắt tự động chảy.
“Tôi thường xuyên hỏi thăm Thượng Đế, có phải tôi đã phạm phải tội nghiệt gì không thể tha thứ không mà để tội chịu sự trừng phạt như vậy. Sau đó, tôi hiểu ra rằng, tôi không sai.”
“Những đứa trẻ ấy có vẻ bề ngoài rất đỗi ngây thơ, dường như chỉ cần chúng bày ra vẻ mặt đó là sẽ được tha thứ. Nhưng, tôi thấy rất rõ sự độc ác nảy mầm trong chúng. Chúng giết chết con tôi! Cho nên, chúng phải trả giá đắt!”
“Cô làm gì rồi?” Trì Trừng không nhịn được nữa, chấn động hỏi.
Tôi giết những đứa trẻ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...