Chứng Hồn Đạo

Chứng Hồn Đạo
Chương 23 : Giết Hết
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Trong sơn thành của Ô Tư Quốc có một thú nhai ( phố xá chuyên mua bán thú), trong thú nhai có một thú điếm tên là Như Nguyện Thú Lang. Thú điếm này không hề bán những gia cầm chim thú nuôi trong nhà, mà chỉ bán những dã thú bắt được từ trong rừng. Khách của thú điếm này cũng là những nhà giàu có tiền hoặc quý tộc mà thôi.
Chưởng quỹ tên là Triệu Tồn Vượng, mặc dù người này là phàm nhân nhưng đối nhân xử thế vô cùng uyển chuyển, hầu như chưa đắc tội ai bao giờ cả.
Cho dù là ở trong thú nhai có rất nhiều người cạnh tranh, nhưng quan hệ của người này với mọi người cũng hết sức hòa thuận.
Đặc biệt là tối hôm qua, Triệu chưởng quỹ đã làm được một cuộc mua bán có lời nhấy trong cuộc đời của hắn. Một người tu tiên đã vì thú điếm của hắn mà đi bắt lấy một con Vân Mộng Bạch Hổ, sau đó lấy tiền thù lao rời đi.
Người tu tiên trước giờ luôn ở vị trí cao cao tại thượng, tôn quý vô cùng, nhưng người tu tiên này lại hết sức hòa ái dễ gần, không hề cao ngạo lại gây áp lực cho người phàm như những người tu tiên khác.
Đặc biệt, sau khi nghe nói người tu tiên đó vì những người phàm tục như bọn hắn mà không tiếc đi đánh cảnh cáo những người tu tiên khác thì Triệu Tồn Vượng lại càng sùng bái Lệnh Hồ hơn.
Mặt khác, việc được làm một cuộc giao dịch với người tu tiên đã trở thành chuyện tự hào nhất đời của Triệu Tồn Vượng. Điều vui mừng hơn là khách nhân nhờ hắn tìm lấy đầu Vân Mộng Bạch Hổ kia sau khi nhận được hàng đã vô cùng cao hứng, qua đó còn thưởng thù lao gấp đôi cho hắn, tất cả đều vui vẻ vô cùng.
Trong bụng chưởng quỹ cho rằng khách nhân đó không chỉ vì hài lòng với Vân Mộng Bạch Hổ mà mới ình nhiều tiền như thế, chắc nghe nói đầu Vân Mộng Bạch Hổ này do một người tu tiên bắt lấy, nên vì mặt mũi của người tu tiên đó mới ình nhiều tiền như vậy.
Triệu Tồn Vượng lúc này vô cùng cảm kích người tu tiên có tính tình ngay thẳng như Lệnh Hồ. Chẳng qua, Triệu Tồn Vượng không ngờ rằng điều đang đón chờ hắn sắp tới chính là tai họa ngập đầu.
Vào lúc sáng sớm thì thú điếm mới mở cửa. Vừa mới không lâu thì đã có mấy người tu tiên ngự kiếm đáp xuống, ánh mắt của bọn họ nhìn vào mình giống như là đang nhìn kiến hôi vậy. Triệu chưởng quỹ thấy vậy thì không khỏi phát run lên, trong lòng hơi hoảng sợ.
- Ngươi chính là người thu mua đầu Vân Mộng Bạch Hổ tối qua?
Người đứng đầu trong đám người này mở giọng nói. Giọng nói vô cùng lạnh lùng làm cho Triệu Tồn Vượng vô cùng hoảng sợ, có cảm giác bất an.
- Vâng ạ, thưa tiên trưởng tôn kính!
Triệu Tồn Vượng cẩn thận nói:
- Lúc ban đầu thì tiểu nhân cũng không biết vị đó là tiên trưởng, nếu không thì sẽ không dám...

Hồ Bất Vi khoát tay:
- Đừng nói nữa, điều ta muốn biết là đầu Vân Mộng Bạch Hổ kia giờ đang ở đâu?
nguồn
Triệu Tồn Vượng sửng sốt một chút, hắn không ngờ rằng những người này không phải tới hỏi tội mà lại đi hỏi tung tích của con Vân Mộng Bạch Hổ kia.
Ngây ngốc một chút, Triệu Tồn Vương lập tức nói:
- Con Vân Mộng Bạch Hổ kia chính là được quý tộc Ngụy Nha đại nhân bổn quốc nhờ tiểu điếm thu mua. Khi nhận được đầu Vân Mộng Bạch Hổ kia thì tiểu nhân đã đưa ngay cho Ngụy Nha đại nhân rồi, bây giờ chắc đang ở bên trong phủ Ngụy Nha đại nhân...
- Phủ đệ Ngụy Nha ở chỗ nào?
Hồ Bất Vi cau mày hỏi.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.
Triệu Tồn Vượng không dám giấu diếm, trả lời:
- Phủ đệ Ngụy Nha đại nhân ở hoàng thành Ô Tư quốc, chính là phủ đệ lớn nhất ở đó...
- Thật sự là đưa đến phủ đệ tên Ngụy Nha kia?
Hồ Bất Vi hỏi lại.
- Tuyệt không dám giấu diếm các vị tiên trưởng chút nào!
Cảm nhận được áp lực vô hình từ trên người Hồ Bất Vi, trên mặt Triệu Tồn Vương chảy mồ hôi ròng cả ra.
Hồ Bất Vi còn có chút không yên lòng, tiếp tục hỏi:
- Tên Ngụy Nha đó lấy Vân Mộng Bạch Hổ làm gì? Chẳng lẽ muốn nuôi dã thú à?
Triệu Tồn Vương nói:

- Hình như không phải như thế! Nghe nói tiểu thư ở phủ Ngụy Nha đại nhân bị quái bệnh, cần lấy tim cùng cốt của Vân Mộng Bạch Hổ làm thuốc dẫn, lấy tủy não bồi bổ rồi phối hợp với các dược vật khác thì mới khỏi hẳn.
Nghe đến đây thì đám người Hồ Bất Vi liền biến sắc. Nếu như Vân Mộng Bạch Hổ bị người khác đụng vào thì chắc chắn hóa thân của vật chí linh sẽ bị phát hiện ngay.
Hồ Bất Vi khẽ đưa mắt nhìn Từ Hữu Chí, sau đó mang theo bốn người Chung Hữu Ý ngự kiếm đi về phía hoàng thành Ô Tư quốc trên đỉnh núi. Còn Từ Hữu Chí mặt đầy âm lãnh thì ở lại...
Cùng lúc đó, một người làm thuê khôn khéo ở bên trong thú điếm của Triệu Tồn Vương đã chạy nhanh đến một tửu lâu ở Tiên Nhai thị.
- Van cầu ngươi hãy để cho ta gặp tiên trưởng một lần, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo!
Người làm thuê này lo lắng nói với người bồi bàn trong tửu lâu.
- Tiên trưởng còn đang nghỉ ngơi, ai dám quấy rầy chứ? Có việc gì thì cũng phải chờ tiên trưởng tỉnh lại đã, hoặc ngươi cứ lưu lại lời đi, ta sẽ nói giúp cho!
Bồi bàn nói.
Ngay lúc người làm thuê lo lắng không thôi thì đã có âm thanh của Lệnh Hồ truyền tới:
- Dẫn hắn lên đây gặp ta đi!
Nếu Lệnh Hồ đã lên tiếng thì bồi bàn tự nhiên không dám ngăn trở, vội vàng dẫn người làm thuê đó đi lên phòng.
Vừa vào phòng của Lệnh Hồ thì người làm thuê này đã quỳ xuống, dập đầu không thôi.
- Tiên trưởng, van cầu ngài cứu lấy chưởng quỹ của chúng tiểu nhân a? Mới vừa rồi có mấy người tu tiên tới gặp chưởng quỹ tiểu nhân, tiểu nhân thấy ánh mắt bọn người này bất thiện thì đã len lén chạy ra ngõ sau tìm gặp tiên trưởng. Từ nhỏ tới giờ tiểu nhân đã có năng lực biết trước tai họa, mỗi khi có tai họa thì tim của tiểu nhân sẽ đập rất nhanh, không thể nào khống chế được. Cho nên, tiểu nhân biết bọn họ sẽ gây bất lợi với chưởng quỹ tiểu nhân, van cầu tiên trưởng đi cứu chưởng quỹ của tiểu nhân đi!
Lệnh Hồ đưa mắt nhìn thì thấy da của người làm thuê này tái nhợt hẳn đi, còn tim đập cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
- Chẳng lẽ mấy tên tiểu nhân phái Thanh Thành kia tìm được người giúp nên tới đây báo thù? Nhưng nếu có làm gì thì cũng nên tìm ta chứ? Sao lại tới tìm chưởng quỹ kia?
Lệnh Hồ tuy nghi ngờ nhưng cũng không chậm trễ chút nào, nói với người làm thuê:
- Đi, ta với ngươi đi tới đó xem sao!

Người làm thuê cao hứng đứng lên, còn Lệnh Hồ cũng để lại ba trăm kim ở trên quầy tửu lâu xong thì mới đi, đó là tiền hắn ăn cơm hôm nay.
Lệnh Hồ biết chuyện này không thể nào chờ lâu được, nên dứt khoát mang người làm thuê lên phi kiếm, rồi hai người cấp tốc bay tới thú điếm.
Nhưng mà, Lệnh Hồ vẫn tới chậm.
Còn chưa tới hành lang của thú điếm Triệu Tồn Vượng thì Lệnh Hồ đã ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Chưởng quỹ Triệu Tồn Vượng cùng với bảy người làm thuê, bao gồm cả gia quyết hậu đường, tất cả lớn nhỏ tổng cộng có ba mươi hai miệng ăn đều đã ngã xuống trong vũng máu, không còn chút sinh cơ nào.
Trên cổ của người chết đều có một vết kiếm xẹt qua, máu tươi theo đó mà chảy ra đầy cả mặt đất.
Sát cơ trong mắt Lệnh Hồ cũng không hề che giấu nữa, ngay lập tức thần niệm của hắn cấp tốc quét ngang khỏi Ô Tư quốc. Khí tức của vô số người chỉ trong giây lát thôi đã truyền tới cảm ứng của Lệnh Hồ, rất nhanh, Thanh Thành Ngũ Hữu cùng với Hồ Bất Vi, bao gồm cả những tu sĩ cấp thấp khác, phàm là người tu tiên thì đều bị thần niệm của Lệnh Hồ khóa chặt lại.
Hồ Bất Vi cùng đám người Chung Hữu Ý, kể cả Từ Hữu Chí giết người tới sau giờ phút này đều đang ở trong phủ đệ quý tộc Ngụy Nha.
Dưới chân đám người Hồ Bất Vi lúc này toàn là những thi thể ngổn ngang lên nhau. Nhưng những người này không phải do đám người Hồ Bất Vi giết, mà đã chết đi khoảng nhiều canh giờ trước, hiển nhiên là chết từ đêm qua!
Đầu Vân Mộng Bạch Hổ đám người Hồ Bất Vi muốn tìm hiển nhiên đã không còn bóng dáng đâu cả!
- Chuyện gì vậy? Bị người khác lấy rồi?
Từ Hữu Chí đến sau thấy cảnh này thì biến sắc, vội vàng hỏi.
Chung Hữu Ý khẽ ra dấu im lặng, nhẹ giọng nói:
- Sư huynh đang tìm đầu mối, không nên quấy nhiễu!
Hồ Bất Vi lúc này đang dùng thần niệm của Nguyên Anh hậu kỳ cẩn thận tìm đầu mối còn sót lại trong phủ.
Phải biết rằng, bất kể là lấy pháp bảo giết người hay dùng thần niệm trực tiếp đánh chết linh hồn người phàm thì cũng lưu lại khí tức người ra tay. Những người này mới chỉ chết được mấy canh giờ thôi, nếu như cẩn thận tra xét thì rất có khả năng sẽ tìm được manh mối gì đó.
- Là tu sĩ Kết Đan kỳ!
Hồ Bất Vi trầm giọng nói.
- Kết Đan kỳ? Chẳng lẽ là tiểu bối Hoa Nghiêm tông kia?
Quan Hữu Kiệt cả giận nói.
Chung Hữu Ý lắc đầu:

- Tiểu bối Hoa Nghiêm tông kia nhìn qua thì tu vi chỉ có Kết Đan kỳ, nhưng tu vi tuyệt đối không chỉ như thế. Ta thấy tu vi của hắn ít nhất cũng là Nguyên Anh sơ kỳ hoặc trung kỳ...
Nói tới đây, trên mặt Chung Hữu Ý như có điều suy nghĩ:
- Tu sĩ Kết Đan kỳ? Phủ đệ này lại ở đây...chẳng lẽ là bọn họ?
Hồ Bất Vi nói:
- Người nào?
Chung Hữu Ý đưa mắt nhìn về tòa cung điện khổng lồ trên hoàng thành Ô Tư quốc:
- Hai vị quốc sư của Ô Tư quốc chính là tu sĩ Kết Đan kỳ, một sơ kỳ, một trung kỳ...thọ nguyên chỉ còn có mấy chục năm!
Hồ Bất Vi giật mình, vội nói:
- Chính là bọn hắn chứ không ai cả! Phương thuốc trị bệnh cho ái nữ tên quý tộc này hẳn là do hai tên quốc sư cho lấy, sau khi Ngụy Nha thu được Vân Mộng Bạch Hổ liền suốt đêm đi tới hoàng thành cầu xin hai tên quốc sư này làm thuốc dẫn để chữa bệnh. Nhưng sau khi hai tên quốc sư này phát hiện Vân Mộng Bạch Hổ là hóa thân của vật chí linh liền nổi sát cơ, giết người đoạt bảo!
Hồ Bất Vi suy đoán có gốc có rễ, một lần nữa tìm được mục tiêu. Sáu người cũng vì thế mà hưng phấn cả lên, vội vàng nhảy lên phi kiếm, định chạy tới hoàng thành của Ô Tư quốc.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một đạo thần niệm mạnh mẽ tràn đầy sát ý quét ngang đến.
Cảm ứng được cỗ thần niệm mạnh mẽ này, ngay cả Hồ Bất Vi có tu vi là Nguyên Anh hậu kỳ cảm thấy vô cùng run sợ, đặc biệt trong cỗ thần niệm đó còn ẩn chứa sát khí nữa!
Sắc mặt của sáu người chỉ trong nháy mắt đã tái nhợt đi, dưới sự khóa chặt của thần niệm, sáu người không hề dám động đậy chút nào cả.
- Quả nhiên là các ngươi! Ta đã từng cảnh cáo các ngươi là nếu làm thương tổn đến người vô tội sẽ ta sẽ chặt cái đầu các ngươi xuống! Không nghĩ tới mới nói hôm qua thôi, nhưng mấy tên hỗn trướng phái Thanh Thành các ngươi hôm nay đã giết người rồi, thật là đáng chết!
Nghe thấy âm thanh này, vốn sắc mặt của Thanh Thành Ngũ Hữu đã tái nhợt, nhưng chỉ thoáng chốc đã trắng hơn giấy rồi.
Đến thời khắc này thì năm người bọn họ mới phát hiện ra tên tiểu bối Hoa Nghiêm tông bề ngoài chỉ có Kết Đan sơ kỳ, nhưng rất có thể lại là những lão quái vật Độ Kiếp kỳ lánh đời sống cả ngàn năm kia...
Còn Hồ Bất Vi chỉ nghe qua mấy lời nói ngắn ngủi của Lệnh Hồ thôi, đã lập tức hiểu được đạo thần niệm cường đại này chính là của tên tiểu bối Hoa Nghiêm tông mà các sư đệ mình đã nói!
Nhưng hắn không ngờ rằng mấy vị sư đệ mình lại đắc tội với một tồn tại cường đại đến như vậy. Mặt của hắn lúc này đã xanh mét cả lại, nhưng lúc này không phải là lúc so đo với mấy vị sư đệ, thậm chí việc tìm vật chí linh cũng bị hắn bỏ qua một bên. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải giữ được mạng nhỏ!
- Trốn!
Sau khi nói ra lời này thì Hồ Bất Vi liền làm người đầu tiên hành động, mạnh mẽ thoát khỏi áp lực của thần niệm đang khóa chặt, hắn liền nhảy lên phi kiếm bay ra phía xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui