Trong một thời gian dài, mọi người đều cho rằng quan hệ giữa Chúc Nhiên và Chung Uyên vô cùng tồi tệ, một ngọn lửa và một khối băng, nhìn là đã biết không hợp nhau.
Khởi đầu cho một mùa xuân, cũng không được coi là tốt lắm.
Để kiếm sống nên Chúc Nhiên đã nhận lời chụp bộ ảnh mùa xuân cho một tạp chí, bị xịt thuốc nhuộm tóc một lần, xịt ra một cái đầu màu xanh xám.
Còn bị giữ trong studio đến nửa đêm, vẫn chưa kịp tắm rửa gì, mệt mỏi đến ngơ ngác, lảo đảo loạng choạng đi dựa vào tường trong màn hoa anh đào rơi vào sáng sớm, đúng lúc gặp được Chung Uyên.
Chúc Nhiên buồn ngủ đến mí mắt cũng lười nâng lên, cũng không thèm quan tâm là ai đang ở trước mặt, mở miệng là bắt đầu không đứng đắn: "Bé con ơi, tha cho anh một lần đi, anh vào trường ăn cơm xong rồi đi luôn." Giọng nói khàn khàn còn đang ngái ngủ.
Ý nghĩa của câu này là xem trường học như cái cửa hàng tiện lợi 711*.
*711: 7-Eleven là tên một chuỗi cửa hàng tiện lợi quốc tế.
Gió thổi qua, cánh hoa của cây hoa anh đào trồng trong sân trường rơi đầy đất, trong tay Chung Uyên cầm một quyển sổ ghi chép, tóc đen áo trắng, nhanh chóng rõ ràng gật đầu một cái: "Được."
Chúc Nhiên vui mừng khôn xiết, lại nghe người nọ nói tiếp: "Thứ hai nộp bản kiểm điểm."
Chúc Nhiên vừa nghe xong, vẻ mặt lập tức cứng lại, ngẩng đầu nhìn thì thấy cánh hoa bay trong gió, mỹ nhân như ngọc, trên môi là màu sắc của hoa anh đào.
Chủ tịch hội học sinh ở ngay trước mặt, ngoại trừ lời nói làm cho người ta thấy ghét thì vẻ ngoài cũng thật đẹp mắt.
Thứ hai, Chúc Nhiên với mái tóc đã nhuộm đen, lắp bắp đứng trên bục phát biểu đọc bản kiểm điểm, khi bước xuống thì bắt gặp bản mặt lạnh nhạt của Chung Uyên.
Thiếu niên tóc đen Chúc Nhiên có sẵn khí chất hoang dã, nheo nheo mắt, không chút do dự hướng hắn giơ ngón giữa, thù oán cũng tạo thành từ đấy.
Tin đồn về mối quan hệ giữa hai người không tốt cũng ngày càng lan rộng, khi Chúc Nhiên cho rằng tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc khi tốt nghiệp, thì Chung Uyên lại đi trước một bước chấm dứt tình trạng này giữa hai người vào một ngày hè ẩm ướt âm u trên sân thượng.
Chúc Nhiên trở về sau khi đi đánh nhau với mấy huynh đệ của mình, cậu muốn lên sân thượng hút điếu thuốc, trong bóng tối leo lên cầu thang chật hẹp đến tầng cao nhất.
Sau khi đẩy cửa bước vào thì thấy một bóng đen đang quay lưng về phía mình, dựa vào cái bàn gỗ cũ nát trên sân thượng dùng đèn pin điện thoại để đọc sách.
Chúc Nhiên kẹp điếu thuốc, híp híp mắt, trong cái khu nghèo khó rách nát lại bẩn thỉu này hình như chỉ có mỗi một học sinh cấp 3 là Chúc Nhiên cậu, còn có ai khắc khổ chịu đựng mà treo cổ ở đây đâu.
A — không hẳn, cậu mơ hồ nhớ ra ba ngày trước còn có một gia đình mới chuyển đến.
Chúc Nhiên gọi một tiếng: "Này."
Người nọ quay mặt lại, ánh sáng từ màn hình che khuất ánh sáng của bầu trời, các vì sao cũng mờ đi.
Chúc Nhiên ngẩn người, ngay sau đó phì cười một tiếng, ý chế giễu trong tiếng cười lan tràn trong gió trăng tháng 7: "Tôi nằm mơ hả?"
Mà mặt mày Chung Uyên lạnh như nhuốm phải băng tuyết, nói cho cậu biết là cậu tỉnh.
Chúc Nhiên thấy hứng thú, kéo cái ghế nhựa, hướng về phía hắn cười toe toét ngồi xuống, khóe mắt liếc qua đống sách giáo khoa đang mở trước mặt hắn.
Đúng là tên mọt sách nhàm chán, làm lãng phí cả khuôn mặt.
"Sao cậu lại ở đây?" Cậu thu lại tầm mắt.
Chung Uyên trả lời ngắn gọn, vừa nhìn là biết không có hứng thú với cuộc đối thoại này: "Đọc sách."
"Sao không về nhà đọc?" Khói giữa các ngón tay thấp thoáng tia lửa, lập lập lòe lòe, Chúc Nhiên một mực không chịu bỏ qua cho Chung Uyên, nhếch miệng cười: "Thế nào? Mẹ cậu không cần cậu?"
Không đợi đôi mắt lạnh nhạt của người kia quét đến, cậu đã mỉm cười nghiêng người về phía trước, hà khói thuốc lá đang ngậm trong miệng lêm môi hắn: "Giận hả, chủ tịch nhỏ muốn đánh người sao."
Từ kinh nghiệm sau khi chạm mặt trong sân trường lúc trước, việc có thể làm cho Chung Uyên không thích nổi còn khiến cho đóa hoa vừa trắng vừa hồng luôn lãnh đạm này nhíu lông mày thì đã được coi là kỳ tích lớn rồi.
Nhưng mà có vẻ tâm trạng của đóa hoa vừa trắng vừa hồng này đang không được tốt lắm, lông mày mãi không dãn ra, một tay lật từng trang sách, một tay cầm bút mực.
Ngón tay hắn thon dài, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, đầu ngón tay trông rất đẹp mắt.
Chúc Nhiên cũng không nói nữa, ngồi bên cạnh hắn yên tĩnh hút hết một điếu thuốc sau đó vỗ vỗ quần đứng dậy, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Có muốn đến nhà tôi làm bài tập không?"
*
Căn phòng nhà Chúc Nhiên không lớn nhưng lại ngăn nắp đến không ngờ, Chung Uyên vừa bước vào thì bước chân ngừng lại, nghe thấy giọng nói của thiếu niên phía trước: "Bố tôi thường xuyên không ở nhà, cậu cứ tự nhiên."
Chung Uyên khẽ "ừm" một tiếng, giương mắt nhìn một vòng, nhìn thấy cái xoáy tóc nhỏ xoay dài còn xiêu vẹo trên đỉnh đầu Chúc Nhiên, ẩn hiện dưới lớp tóc đen, tóm lại là không phải điềm tốt.
Quá hoang dã.
Chúc Nhiên dựa vào chiếc ghế gỗ trước bàn học, đau đến "Szzz" một tiếng một tiếng, lúc này mới nhớ tới cơn đau đến muộn đã tạm quên đi bằng việc hút thuốc.
Chung Uyên liếc cậu một cái, sau khi bước ra khỏi bóng tối, đứng dưới ánh đèn mới có thể nhìn rõ khóe miệng chảy máu của cậu: "Lại đánh nhau?"
"Ừ." Chúc Nhiên thờ ơ gật đầu, cót két mở ngăn kéo tìm dầu gió*, "Đánh nhau ngoài trường học, không nằm trong phạm vi cậu có thể quản."
* 紅花油: T k biết cái này dịch kiểu gì, search gg thì ra dầu hoa rum vs cả Safflower oil.
Hình của nó thì giống dầu gió bên mình nên tui để là dầu gió, ai biết thì chỉ t với nha.
Chung Uyên không nói gì.
Chúc Nhiên lấy được một lọ thuốc cũ, xoa xoa trán.
Thật ra cậu rất ghét cái mùi của cái thứ này nhưng hôm nay bị một con chó khốn kiếp đánh lén một côn vào lưng, cũng không biết bây giờ thành cái dạng gì rồi, phải xem thôi.
Cậu nghĩ nghĩ, trước tiên phải bôi một ít thuốc mỡ lên khóe miệng đã, sau đó mới thô bạo sờ soạng sau lưng.
Đau vl —
Ngay khi cậu đang nhe răng trợn mắt, người ngồi bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, cầm lấy thuốc trong tay cậu, "Tôi giúp cậu."
Nhận rõ mình làm việc này rất tốn sức, Chúc Nhiên gật gật đầu, ngồi xuống mép giường, đưa tay cởi áo phông, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu nhìn giúp tôi một chút là được, đừng động vào tôi."
Thiếu niên đưa lưng về phía hắn, lưng hiếm khi cong thành một vòng cung nhu thuận ngoan ngoãn, bóng lưng thon gầy.
Bởi vì cúi đầu xuống nên xương bả vai gồ lên, nhìn qua mỏng manh yếu ớt tựa như cánh bướm run rẩy, ngoan ngoãn đậu trên bả vai cậu, cử động xinh đẹp tựa hoa diễm, làm vạn vật muốn động xuân.
Chung Uyên đưa tay, đầu ngón tay lướt qua sống lưng cậu, giọng điệu bình thản: "Bầm rồi."
"Đệt..." Dường như không nhịn được mà run cầm cập, chàng trai quát lên: "Đã bảo cậu..."
Da thịt bị chạm vào giống như người cá vô ý dạt vào bờ biển, một trong những kẻ xấu xa nhất vương quốc biển cả, đôi mắt đen láy ương ngạnh, bướng bỉnh và tham lam không khác gì con người trên bờ.
Các ngón tay mềm hơn cả cuống lưỡi của sò biển cùng với đôi môi như cánh hoa
Người cá nhỏ chắc chắn sẽ chết khi ở trên cạn, hai vai run rẩy, cho ta chút nước, đổi lại, ta có thể thỏa mãn ba nguyện vọng của ngươi, ngọc ngà, san hô, bản đồ kho báu, cái gì cũng có thể, chỉ cần cho ta chút nước.
Tuy nhiên, Chúc Nhiên không cách nào ban cho người khác 3 điều ước, cậu chỉ có thân xác này.
Một thân xác quá mức thành thực.
Chung Uyên rũ xuống hai hàng mi, tóc mái trên trán che phủ hai mắt, máu loãng nhàn nhạt rơi vào lòng bàn tay, hai màu đỏ trắng đập vào mắt khiến các giác quan của hắn chậm lại, Chúc Nhiên chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, sống lưng liền thẳng tắp.
Hắn ấn cái tay sạch sẽ không cầm gì lên cổ cậu, xoay tầm mắt của cậu chuyển trở lại, một tay khác đè lên vết thương bầm tím trên lưng cậu, chậm rãi xoa nắn, từng chút từng chút một.
Đám huynh đệ kia không biết, Chung Uyên không biết, ai cũng không biết, Chúc Nhiên mắc phải một chứng bệnh khó nói và kỳ quái.
Chảy máu cũng được, đánh nhau mất mạng cũng chẳng sao, nhưng lại bại bởi một cái chạm, một cái hôn, một cái vuốt ve mơn trớn.
Mà loại thuốc an thần tốt nhất để trị bệnh này là làm chuyện giường chiếu đồi bại nhất, bạn tình có thể chọn ở khắp mọi nơi, nam nữ cũng đã thử.
Nhưng thật ra cũng chỉ như vật cực tất phản*, cứ mỗi khi dục triều rút xuống, mọi thứ đều rơi vào tĩnh lặng đều để lại làn da càng khao khát được yêu thương, như cá voi trắng hướng biển, như loài hươu thèm khát suối trong.
* Vật cực tất phản: 物極必反: Để chỉ sự việc phát triển đến cực hạn thì sẽ chuyển hoá theo chiều hướng ngược lại.
Lòng bàn tay mát lạnh đã xoa đến eo cậu, lông mày Chúc Nhiên dựng lên, quay đầu lại, ngả ngớn khiêu khích: "Cậu sờ nữa là tôi cứng đấy."
Lời này là thật, không cần xoa nữa thì Chúc Nhiên cũng đã dễ dàng bị hơi ấm từ bàn tay người phía sau làm cho cứng rồi.
Editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ ♡\( ̄▽ ̄)/♡.