Cũng không trách được hắn cảnh giác như thế...Dù sao, nơi này chính là Bạo Loạn Tinh Hải, là nơi nguy hiểm nhất Thiên Giới trong truyền thuyết.
Hơn nữa lời đồn ở Thiên Giới cũng chỉ nhắc đến Bạo Loạn Tinh Hải nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng đến cùng nguy hiểm ở chỗ nào, lại không nói tỉ mỉ.
Vậy nên Lâm Dịch vừa mới đến nơi này ngoại trừ cảnh giác ra thì không biết phải làm gì nữa.
Dù sao, Lâm Dịch cũng không phải tồn tại vô địch, ở Thiên Giới có quá nhiều người có thể đánh chết hắn khi hắn còn chưa kịp lấy lại tình thần.
Cường giả Ngưng Thần Kỳ như Chu Khắc như Tố Vân...nếu muốn đánh lén hắn, dù Lâm Dịch có Hổ Thần Cư bảo đảm, nhưng có thời gian để phản ứng hay không lại là chuyện khác.
Dù sao, công kích của đối phương cũng không thuần túy là công kích năng lượng, mà là sử dụng Thiên Đạo!
Tuy rằng là dựa thế, nhưng khi dùng Thiên Đạo, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi sinh ra cảm ứng.
Khi phản ứng được thì ngươi ngay cả cặn bã cũng không còn rồi.
Huống chi hiện giờ Lâm Dịch còn không dám lập tức tiến vào Hổ Thần Cư.
Bởi vì trong Bạo Loạn Tinh Hải này còn có một đám người Lâm Dịch kiêng kị rất sâu, đó chính là Thần!
Những người kia chính là nhân vật ngưng tụ ra thần cách chân chính.
Chỉ sợ toàn bộ Thiên Giới cũng không có bao nhiêu người.
Nhưng mà từ chỗ Tích Dương Đế Quân Lâm Dịch lại biết được, ở nơi này có cường giả như vậy qua lại.
Thần và Hư Thần, đây chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cho dù cường có cấp độ Ngưng Thần Kỳ vô hạn tiếp cận với Thần so sánh với Thần chính thức, cũng là một hào rộng không cách nào vượt qua được, hoặc có thể nói là rãnh trời!
Những thứ khác không nói, chỉ riêng Không gian Đại Na Di trong truyền thuyết mà chỉ có cường giả Thần cấp chân chính mới có thể sử dụng đã đủ để khiến tất cả cường giả Hư Thần Cảnh khó thấy được bóng lưng rồi.
Lâm Dịch từ Tây Bắc Thiên đi vào Bạo Loạn Tinh Hải, vẫn phải sử dụng Không Gian Truyền Tống Trận, thực sự rất phí phạm.
Những năm gần đây, hắn đã đạt đến Hư Thần Cảnh nhưng trên đường vẫn gặp phải nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cũng may là vẫn còn sống.
Nhưng nếu là cường giả Thần cấp, chỉ cần một cái ý niệm trong đầu, Tây Bắc Thiên, Đông Nam Thiên căn bản không có chút ý nghĩa nào cả.
Chỉ cần một ý niệm trong đầu, bất luận nơi nào ở Thiên Giới, nói đến liền đến, nói đi liền đi.
- Đó là một loại thần thông như thế nào chứ?
Mà cái này, chỉ là một loại vận dụng đối với Thiên Đạo của bọn hắn thôi.
Vì trong dòng thời gian dài dòng buồn chán cường giả Ngưng Thần Kỳ ngưng tụ thần cách, cảm ngộ đối với Thiên Đạo lại đường chậm rãi tăng cường từng chút một.
Nếu như nói Ngưng Thần Kỳ cảm ngộ với Thiên Đạo tương đương 1, vậy thì cường giả Thần cấp cảm ngộ với Thiên Đạo chỉ có thể dùng ngàn, vạn thậm chí mười vạn, trăm vạn để nói.
Đó là một loại cường đại thế nào? Chỉ sợ nếu không chính thức đạt đến thì vĩnh viễn cũng không cách nào tưởng tượng được loại tuyệt thế thần thông lật tay làm mưa cường hãn đến mức nào a?
Thu hồi tâm tư trong lòng, Lâm Dịch lại lần nữa xâm nhập.
Hắn hiện giờ còn không cách nào biết được giờ mình đang ở chỗ nào nữa, đến cùng là đã gần Bạo Loạn Tinh Hải hay mới chỉ ở ngoại vi?
Bất quá khả năng ở ngoại vi vẫn lớn hơn một chút Dù sao, tương truyền Bạo Loạn Tinh Hải đã phân trọn Thiên Giới thành tám khối.
Diện tích của nó, cơ hồ rộng lớn vô biên vô hạn.
Hơn nữa trong truyền thuyế bên trong Bạo Loạn Tinh Hải đều tràn ngập thất giai yêu thú.
Nhưng trước mắt Lâm Dịch lại không phát hiện ra yêu thú nào cả.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lâm Dịch vừa mới chuẩn bị đẩy nhanh tốc độ thì trong lòng lại xiết chặt lại.
Cơ hồ vô ý thức thân hình dừng lại một chút.
Sau đó không chút do dự nhanh chóng lùi lại! Trong quá trình đó, tay phải bắn ra một đạo huyết sắc năng lượng, ầm ầm vọt về một phương hướng.
- Oanh!...!
Tiếng nổ mạnh kịch liệt lập tức truyền đến, Lâm Dịch chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cực kỳ cường đại đánh lên người, ngực có chút cứng lại, thân thể lại bị quăng ra ngoài.
Nhanh chóng điều chỉnh tốt thân hình trên không trung, Lâm Dịch mới mãnh liệt ngẩng đầu.
Hai mắt như kiếm nhìn về phía trước bên trái.
Trên không trung vừa rồi còn trống không, giờ rõ ràng xuất hiện vài đạo thân ảnh!
- A, tốc độ phản ứng ngược lại không chậm nha.
Tiếng cười mang theo chút ý tức hàm xúc vang lên.
Xuất hiện chính là ba người đang cười nói.
Mở miệng là một gã thanh niên bộ dáng âm trầm, người này da đầu trơn láng, thân cao hơn hai mét, rất có một cổ khí tức lỗ mãng.
Hai người khác, một người mặc áo dài xanh trắng giao nhau, khí chất phiêu miểu, bộ dáng tuấn mỹ.
Một người khác mặc trường bào màu đen, tóc thật dài cắt ngang trán một mực rủ xuống treo trên môi.
Nhưng đôi mắt âm lãnh lại khiến người ta phải chú mục.
Từ trong ánh mắt hơi chút âm lãnh của hắn nhìn về phía Lâm Dịch, Lâm Dịch có thể nhìn ra người vừa rồi đánh lén mình, chỉ sợ chính là hắn.
Lấy thần thức Luyện Cách Kỳ hiện giờ của Lâm Dịch không khó để phát hiện, ba người này đều có trình độ Luyện Cách Kỳ.
Bất quá...Lâm Dịch vừa rồi đã hoàn toàn tản thần thức ra, nhưng vì sao lại không phát hiện ra ba người này chứ.
Lâm Dịch không khỏi có chút nghi hoặc.
- Các ngươi là ai? Vì sao muốn đánh lén ta?
Lâm Dịch dấu diếm thanh sắc mở miệng hỏi thăm.
Giờ hắn đối với Bạo Loạn Tinh Hải hoàn toàn không biết gì cả, nhưng đối phó ba người, Lâm Dịch vẫn có 100% nắm chắc.
Dù sao, giờ hắn đã có thể bắt chước một tia Thiên Đạo rồi.
Tuy chỉ là một tia, nhưng lấy Thiên Đạo đối phó với ba cường giả Hư Thần Cảnh Luyện Cách kỳ cũng không hề khó khăn.
Cho nên, Lâm Dịch đình dò hỏi một chút tin tức mình muốn biết từ trong miệng bọn hắn.
Về phần cuối cùng xử lý ba người này thế nào, vậy phải xem bọn hắn có thông minh hay không rồi.
Lâm Dịch tuy rằng cũng không thị sát khát máu, nhưng nếu quyết định động thủ, hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại người sống.
Gã đại hán đầu trọc kia có chút lộ ra một tia kinh ngạc, lập tức buồn cười nói:
- A, tiểu tử, ngươi không sợ sao?
Ánh mắt Lâm Dịch chuyển về phía hắn, hỏi ngược lại:
- Tại sao phải sợ?
Gã đại hán đầu trọc kia ngạc nhiên, sau đó cười hắc hắc nói:
- Bởi vì chúng ta muốn giết chết ngươi ah.
- Sao ta phải sợ?
Lâm Dịch kỳ quái hỏi.
Gã đại hán đầu trọc ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ một chút, tựa hồ đích thật có đạo lý như vậy...Sợ, ba huynh đệ mình cũng sẽ giết hắn, không sợ cũng phải giết hắn...Đã như vậy thì sợ hay không có khác gì nhau chứ?
Có lẽ khác biệt duy nhất chính là nếu sợ thì đối phương sẽ phảng kháng ít một chút.
Mà không sợ thì mình sẽ có chút phiền toái nhỏ a?
Nghĩ thông suốt đạo lý này, đại hán đầu trọc cười ha ha nói:
- Có đạo lý, có đạo lý.
Lâm Dịch bất đắc dĩ trợn trắng mắt, sau đó mới nói:
- Ta trả lời câu hỏi của ngươi rồi, nhưng ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.
Các ngươi là ai, vì sao lại đánh lén ta?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...