Giữa không trung vang dội tiếng sét, hai đạo nhân ảnh khó phân biệt mỗi một lần giao thoa với nhau, đều khiến năng lượng thiên địa ở chung quanh ầm ầm bạo liệt, che khuất bầu trời, giống như tận thế vậy.
Mà trong một mảnh hắc ám đã, có một ít không gian vẫn yên lành như cũ, đây là kết qua do Lâm Dịch toàn lực chèo chống.
Dùng lực lượng của hắn, cũng chỉ có thể nổ lực duy trì một không gian ổn định không đến trăm mét bên ngoài vòng chiến của cường giả Ngưng Thần Kỳ thôi.
Lâm Dịch hai mắt tỏa sáng, không hề chớp mắt nhìn hai người đang kịch chiến trong tràng, thỉnh thoảng trong mắt lại hiện lên một vòng hiểu ra.
Tựa hồ đã hiểu được điều gì đó, hoa chân múa tay vui sướng một phen.
Nhìn trảng cảnh kia, dĩ nhiên có một loại xúc động nhịn không đến muốn lao lên đại chiến một phen để xác minh xem cảm ngộ của mình đến cùng là đúng hay sai.
Chỉ thấy hai người Chu Khắc và Tố Vân cơ hồ hồ cả người đều vùi đầu vào cảm giác xác minh Thiên Đạo.
Mỗi lần hành động nhấc tay nhấc chân đều thể hiện rõ ràng Thiên Đạo chi uy.
Năng lượng cuồng bạo khe khuất cả bầu trời kia giống như không hề ảnh hưởng đến bọn hắn vậy.
Giờ bọn hắn đã hoàn toàn vùi vào trong chiến đấu, phát huy cảm ngộ đối với Thiên Đạo của mỗi người một cách vô cùng tinh tế.
Loại tình huống này chỉ sợ là dù bọn hắn cũng không nghĩ đến.
Hiện giờ, trong nội tâm bọn hắn đã không còn thắng bại, không quan tâm đến sinh tử nữa, chỉ muốn phát huy cảm ngộ đối với Thiên Đạo của mình một cách vô cùng thỏa thích.
Kỳ phùng địch thủ, rượu gặp tri kỷ.
Khí tức của Chu Khắc bàng bạc mà ổn trọng dày đặc, giống như một tòa cự sơn nguy nga.
Khí thế kinh người cơ hồ ép cho người khác không thở nổi.
Khí tức của Tố Vân mênh mông mà nhẹ nhàng phiêu miểu, thao thao bất tuyệt như nước biển.
Khiến người chỉ nhìn thôi đã không nhịn được cảm giác vô lực, thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé.
Khí tức của hai người hiện giờ đã hoàn toàn trái ngược với lúc giao thủ, nhưng loại cảm giác phù hợp với bản thân này mới là Thiên Đạo chính thức mà bọn hắn lĩnh ngộ.
Thiên Đạo bách biến.
Người khác nhau, Thiên Đạo ngộ ra cũng hoàn toàn khác nhau.
Như Chu Khắc trầm ổn, như Tố Vân nhẹ nhàng, tính chất không giống nhau, nhưng lại cùng là Thiên Đạo.
Nhiều khi, chiến đấu chính là thời cơ tốt nhất để tăng lên, nhất là loại lực lượng ngang nhau, hơn nữa dứt bỏ tất cả để chiến đấu lại càng như vậy.
Không ngừng xác minh, không ngừng cảm ngộ, tăng lên cảm ngộ đối với Thiên Đạo của mình.
Hai người chiến đấu như si mê như say sưa, Lâm Dịch cũng xem như si mê như say sưa.
Ngẫu nhiên lại hoa chân múa tay vui sướng, ngẫu nhiên hai mắt lại hơi nhíu lại, một lát lại hiện lên một tia hiểu ra.
Cường giả Ngưng Thần Kỳ dốc sức mà chiến không hề giữ lại như vậy có tác dụng tiến bộ rất mạnh đối với bản thân bọn hắn.
Đối với cường giả Hư Thần Cảnh đứng ngoài xem có cảm ngộ Thiên Đạo yếu nhược hơn bọn hắn thì đó càng là một cơ hội.
Đương nhiên, Thiên Đạo quỷ bí, Thiên Đạo của mỗi người đều vô cùng giống nhau.
Nếu muốn chính thức cảm ngộ Thiên Đạo, từ đó ngưng tụ ra thần cách thì bắt chước theo Thiên Đạo của người khác sẽ không thể thành công được.
Mỗi người đều có Thiên Đạo thuộc về mình.
Hoặc bàng bạc, hoặc quỷ lệ, hoặc đại khí, hoặc mênh mông, hoặc trầm ổn, hoặc khinh linh...Nhiều vô số.
Không phải trường hợp cá biệt.
Dù ngươi có bắt chước Thiên Đạo của một gã cường giả Thần cấp cũng đừng mơ có thành tựu.
Dù sao bản thân người bắt chước cũng đã trở nên tầm thường rồi.
Thiên Giới có vài cường giả Hư Thần Cảnh vì ngưng tụ thần cách nên không tiếc hao tổn đại lượng thời gian cùng với khổ tâm bái nhập môn hạ một vài cường giả Thần cấp, học tập Thiên Đạo của đối phương.
Như vậy tuy rằng cũng có thể ngưng tụ ra Thần cách, nhưng sau này muốn phát triển cao hơn lại khó như lên trời.
Thiên Đạo chỉ có do mình chính thức hiểu ra, mới là Thiên Đạo thuộc về mình.
Phát triển sau này mới được rộng lớn không cách nào hạn chế.
Bắt chước người khác, cũng chỉ được nhất thời thôi.
Học tập thì có thể, nhưng nếu chỉ tập trung tinh thần để bắt chước người khác lại quên đi truy cầu Thiên Đạo của mình lại là được không bù mất.
Lâm Dịch hiểu rõ đạo lý này, nhưng hiện giờ hắn lý giải với Thiên Đạo còn dừng ở ngoài cửa, thậm chí còn chưa tính là nhập môn.
Hôm nay Chu Khắc và Tố Vân chiến đấu, lại như tiếp hắn vào đại môn Thiên Đạo vậy.
Nhất thời hấp thu nhiều, lĩnh ngộ nhiều cũng có thể hiểu được.
Lâm Dịch chưa bao giờ biết rõ, nguyên lai ngoại trừ năng lượng mạnh yếu ra, còn có một quái vật khổng lồ không thể nói rõ như Thiên Đạo có thể quyết định đến sự mạnh yếu của bản thân.
Nếu như nói trước kia Lâm Dịch cho rằng dựa vào tất cả bài tẩy của mình là có thể đánh một trận với cường giả Ngưng Thần Kỳ thì giờ Lâm Dịch rất rõ ràng, dù năng lượng của mình có tăng lên gấp trăm lần, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của cường giả Ngưng Thần Kỳ.
Thiên Đạo chính là mượn xu thế của thiên địa để ngăn địch a! Năng lượng dù cường thịnh trở lại, đó cũng là năng lượng của bản thân.
Người sinh giữa trởi, lực lượng của người sao có thể là đối thủ của Thiên được? Dù sao, người chính là được nó thai nghén ra a.
Mặt trời lên mặt trời lặn, vòng đi vòng lại.
Chu Khắc và Tố Vân đã kịch chiến được một khoảng thời gian.
Năng lượng trong mảnh không gian này đã sớm tàn phá không chịu nổi, cương phong lạnh thấu xương, tiếng lôi minh bạo tạc, tia chớp chói mắt.
Nhưng hai người này vẫn không để ý mà tiếp tục chiến đấu, không hề có ý muốn dừng lại.
Lâm Dịch hiện giờ đã không còn giữ bộ dáng kích động như trước nữa, song vẫn nhìn vào giao chiến trước mắt.
Thời gian một tháng, hai người điên cuồng kịch chiến, mà Lâm Dịch cũng hấp thu như đói.
Mà sau một tháng, Lâm Dịch đối với Đạo cũng đã hiểu được nhất định, thậm chi đã có thể hơi vận dụng được một chút nữa.
Tuy rằng Thiên Đạo này vẫn không phải là Thiên Đạo chính thức thuộc về hắn, nhưng cũng có thể khiến hắn duy trì được không gian ổn định chừng ngàn mét rồi.
Khí chất của hắn cũng đã phát sinh một chút biến hóa.
Sự trầm ổn của Chu Khắc, nhẹ nhàng của Tố Vân tựa hồ hỗn hợp tiến vào trong khí thất quái dị vốn mang theo chút tà ý và thân hòa của Lâm Dịch, một đôi mắt nhìn như ảm đạm, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra, hai con ngươi ảm đạm này, kỳ thật lại sáng chói thâm thúy như thần vậy! Ngay linh hồn người cũng bị hấp thu vào trong.
Hắn lẳng lặng nhìn.
Đột nhiên có chút phát lên một cảm khái.
Chiến đấu quả nhiên là phương pháp tăng lên tốt nhất.
Trước đó tuy rằng Chu Khắc và Tố Vân giơ tay nhấc chân đều không bàn mà hợp với quỹ tích Thiên Đạo, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có vài phần không lưu loát và mất tự nhiên.
Mà hôm nay, bọn hắn giơ tay nhấc chân, đã dần dần gần như mượt mà, cảm giác tự nhiên kia, khiến người cơ hồ sinh ra một loại cảm giác hư ảo không chân thực.
Đây chính là kết quả của hai người giao chiến lẫn nhau, song song xác minh.
Lâm Dịch thậm chí có thể ngắt lời.
Trải qua trận chiến này, người thắng muốn ngừng tụ thần cách chỉ là chuyện trong tầm tay thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...