Hắc ảnh kia hơi dừng lại, cười nói:
- Thế nào? Thay đổi chủ ý?
Tên Lục Giai trung kỳ kia cũng là một nhân tài.
Nhất thời bay qua như một làn khói, hay tay mở ra.
xuất hiện một tấm thuẫn vô cùng tinh xảo.
Cả tấm thuẫn chỉ cỡ bàn tay, hình nửa cung tròn.
Trên đó hiện ra kim sắc, thoạt nhìn tinh xảo động lòng người.
- Đại nhân.
Ngài...xin ngài vui lòng nhận cho!
Tên Lục Giai trung kỳ kia cung kính đưa cho Lâm Dịch.
Con mắt Lâm Dịch sáng lên, tiếp nhận, sau đó nhìn một lúc rồi cười nói:
- Đây là "Kim Linh Thuẫn?
Tên Lục Giai trung kỳ kia hắc hắc cười gật đầu, trông vô cùng quỷ dị.
Lâm Dịch thoả mãn gật đầu, cười nói:
- Không tệ, ngươi tên là gì?
Hắn nhất thời cười nói:
- Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân tên là Đông Chí.
- Đông Chí? Ừm, tên không tệ.
Lâm Dịch nói một câu.
- Cảm ơn.
Cảm tạ đại nhân khích lệ!
Nhưng Đông Chí lại là thụ sủng nhược kinh liên tục nói cảm ơn.
Lâm Dịch hơi sững người một chút, lại lắc đầu, cười nói:
- Đông Chí, ta hỏi ngươi, mục tiêu của thành chủ các ngươi là cái gì?
- Cái này...!
Đông Chí do dự một chút, sau đó nói:
- Thực không dám đấu diếm, tiểu nhân cũng không biết rõ lắm.
Thành chủ chỉ bảo chúng ta giết chết Ngưu Kháng, lấy không gian giới chỉ của hắn, sau đó trực tiếp trở lại là được.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày nhăn mặt lại, sau một lát gật đầu nói:
- Vậy ngươi biết viễn trình truyền tống trận đang ở đâu không?
- Viễn trình truyền tống trận?
Đông Chí lặng người một cái.
Lâm Dịch nhíu mày hỏi:
- Không biết sao?
Đông Chí vội vã lắc đầu, nói:
- Biết biết...ở trong phủ đệ của Đế Quân, cách nơi này khoảng năm sáu triệu dặm.
- Năm sáu vạn km...Thật sự là không gần.
Lâm Dịch nói lẩm bẩm một chút rồi nhìn sang thi thể của Ngưu Kháng bị hắn dùng năng lượng giữ trên không trung.
Tò mò hỏi:
- Người kia là ai? Bởi vì mệnh lệnh của chủ nhân mà các ngươi đuổi giết hắn sao?
- Cái này...!
Đông Chí do dự một chút.
Lâm Dịch cũng chẳng quan tâm tới hắn làm gì.
Một lát sau, Đông Chí cũng hiểu rõ được tình huống bây giờ đến tột cùng ra sao.
Hắn lúc này mới trả lời:
- Đại nhân, thực không giấu gì người, Ngưu Kháng thật ra là quân nhân, chúng ta đuổi giết hắn là vì mệnh lệnh của chủ nhân.
Hỏi.
(?) thiếu txt câu này
- Cái này...Tiểu nhân cũng không biết.
Đông Chí cười khổ nói.
Lâm Dịch kì thật chỉ thuận miệng hỏi.
Đối phương không biết hắn cũng không hỏi gì thêm.
Nhìn thoáng qua Kim Linh Thuẫn trong tay, Lâm Dịch khẽ cười nói:
- Phủ Đế Quân đi theo hướng nào?
Đông Chí vội vàng chỉ hướng đông nói:
- Theo hướng đông khoảng năm sáu vạn km là đến.
Lâm Dịch nghe vậy khẽ gật đầu.
Sau đó ánh mắt lướt qua 12 người kia.
Trông thấy ánh mắt Lâm Dịch,tim của 12 người kia vọt lên đến cổ.
Trơ mắt nhìn, bọn hắn cũng đoán được Lâm Dịch đang phân vân có giết bọn hắn hay không.
Cảm giác tính mạng bị người khác khống chế khó mà chịu đựng được.
Sắc mặt bọn hắn tái nhợt, ánh mắt sợ hãi không còn chút ý chí chiến đấu.
Đối phương đích thật là cường giả Hư Thần Cảnh a.
Tùy tiện một chút có thể làm bon hắn chết không có chỗ chôn.
Do đó bọn hắn không thể không sợ.
Suy nghĩ một lát, Lâm Dịch thở dài nói:
- Được rồi các người đi đi.
Bất quá ta không muốn người khác biết chuyện này.
Tin ta đi, nếu quả thực ta muốn giết các ngươi thì dù ngươi ở nơi nào ta cũng có thể tới giết.
Ta hi vọng các ngươi đều là người thông minh.
Sắc mặt 12 người kia lập tức vui mừng, liên lục gật đầu.
Đông Chí thì khom người không ngừng cảm tạ.
Chính mình bị cướp lại còn không ngừng cảm tạ bọn cướp không giết mình.
Sự việc này là lần đầu tiên gặp.
Lâm Dịch cười cười, thân hình nhoáng một cái hóa thành một đạo lưu quang nhằm thẳng hướng đông bay tới.
Cho đến khi Lâm Dịch đi được nửa đường bọn hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái mạng nhỏ này xem như được bảo toàn rồi.
- Chúng ta làm thế nào bây giờ? Mười một người khác lo lắng nhìn Đông Chí hỏi.
Dù sao hắn cũng là người phụ trách.
Đông Chí vẻ mặt đau khổ cũng không biết phải làm gì.
Bây giờ trách nhiệm lớn nhất của hắn là dẫn dắt cả đội, thế nhưng hắn lại để đối phương cướp mất Ngưu Kháng,thậm chí còn làm mất cả Kim Linh Thuẫn mà chủ nhân cho mượn.
Nếu trở về,những người khác còn có thể lập công chuộc tội nhưng hắn thì chỉ có con đường chết.
Thế nên phải nói gì khiến bọn hắn không thể trở về.
Nghĩ tới đây, Đông Chí miễn cưỡng lắc đầu khổ sở nói:
- Có thể làm thế nào nữa? Nhất định chúng ta không thể về thành nếu không sẽ bị thành chủ trách tội, đến lúc đó chỉ có con đường chết.
Bây giờ chúng ta lập tức trốn xa nơi này nếu không chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết.
- Thế nhưng...nếu quá lâu không trở về thành chủ nhất định sẽ nghi ngờ.
Đến lúc đó phái người đi truy sát chúng ta.
Vậy chúng ta...!
Một người sợ hãi nói.
- Đúng vậy.
Lần này chúng ta đụng phải cường giả Hư Thần Cảnh.
Thành chủ không phải là người không biết phải trái.
Chỉ cần thành thực bẩm báo, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ bị trừng phạt, nhất định sẽ không chết.
Một người khác nói.
Đông Chí sợ nhất là có người nói như vậy.
Hắn là người chịu trách nhiệm.
Hết thảy trách nhiệm đều do hắn gánh chịu.
Đến lúc đó có lẽ những người khác nhiêu nhất cũng chỉ bị phạt.
Mà chính mình nhất định khó thoát khỏi cái chết.
Nghĩ tới đây trong mắt Đông Chí không khỏi hiện lên một đạo sát khí, do dự nên hay không giết toàn bộ bọn hắn sau đó một mình lên đường?
Đông Chí muốn giết hết bọn hắn cũng đơn giản thôi.
Dù sao đám người này mới chỉ là lục giai sơ đoạn mà thôi, Đông Chí là lục giai trung đoạn, so với bọn hắn cường đại hơn nhiều.
Nhưng muốn trong nháy mắt giết chết 11 lục giai sơ kỳ không phải chuyện đơn giản.
Đông Chí nghĩ biện pháp đánh lén để tiêu diệt nguyên một đám.
Đông Chí nhíu mày.
Dường như đang trầm tư gì đó.
Bọn người xung quanh nhìn bộ dạng Đông Chí cũng không ngừng trao đổi.
Một lát sau Đông chí thở dài nói:
- Nếu như sự việc khác thì thành chủ quả thật không phải là người không biết đạo lý, hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta.
Nhưng bây giờ thì...các ngươi không biết Ngưu Kháng rốt cuộc là gì sao?
Mười một người khác không khỏi sửng sờ.
Nghi ngờ nhìn Đông Chí.
Bọn hắn chỉ phụng mệnh đến truy sát Ngưu Kháng.
Nhưng đối phương rốt cuộc là gì thì không rõ.
Bây giờ nghe Đông Chí nói, tâm tư bọn hắn bị dao động không ít.
Nếu là đồ vật bình thường thì không nói, nhưng nếu là đồ vật quá quan trọng thì chỉ sợ thành chủ sẽ trút giận lên bọn hắn.
Thật khó mà nói.
Tâm tư của cương giả bọn hắn không thể đoán được.
- Trong đó là ba miếng thất giai Hồng trần luyện tâm hoàn!
Đông Chí nói từng chữ một.
- Hồng Trần Luyện Tâm Hoàn! Đan dược chí cường tăng lên tu vi tinh thần lực!
Những người khác đều sợ ngây người.
Đến Hư Thần Cảnh, cái gì khó nâng cấp nhất? Năng lượng?
Không.
Chỉ cần có linh thạch, bon họ có thể tinh luyện được linh tinh.
Năng lượng tăng lên không chậm.
Đến Hư Thần Cảnh, khó nâng cấp nhất phải là tu vi tinh thần lực.
Cường giả Thần cấp chính là tu vi tinh thần lực cường đại đến mức không từ nào diễn tả được.
Không có năng lượng nào mà không cần tu vi tinh thần lực, có nhiều năng lượng hơn nữa cũng không thể ngưng tụ ra được thần cách..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...