Cho dù có người có thể dễ dàng giết chết chúng nó, thế nhưng cũng tuyệt đối không có cách nào lấy máu huyết trong thân thể nó ra.
Đối với thú mà nói, mất đi máu huyết chính là chuyện vô cùng mất mặt.
Vì vậy chúng nó thông thường lựa chọn tự bạo.
Thần thú Hư Thần cảnh tự bạo, cho dù là cường giả hư Thần cảnh đỉnh phong cũng không có cách nào ngăn cản.
Hoặc giả cường giả Thần cấp có thể, nhưng ngươi muốn một cường giả Thần cấp giết một đầu Thần thú Hư Thần cảnh sau đó giao máu huyết cho ngươi ư?
Đương nhiên, loại tình huống này cũng không phải là không có.
Cường giả Thần cấp cũng là người tu hành, cũng không phải là do trời sinh ra.
Một ít cường giả Thần cấp ở Thiên Giới này cũng có người nhà của mình.
Cấp cho bọn họ một ít máu huyết Thần thú Hư Thần cảnh cũng là chuyện không phải không có khả năng xảy ra.
Chỉ là hiện tại Lâm Dịch chưa gặp mà thôi.
Một trận choáng váng lần thứ hai truyền đến đại não, khiến cho hắn không còn suy nghĩ được gì nữa.
Đành phải tĩnh tâm tu hành, chỉ là tình huống hiện tại khiến cho hắn giật mình, Viễn Trình truyền tống trận này quả thực vô cùng tiêu hao tinh thần lực.
May mà sau khi đạt tới Hư Thần cảnh mới sử dụng, nếu như chưa đạt tới mà sử dụng, không biết hắn có vì cạn kiệt tinh thần lực mà chết hay không?
Loại khả năng như vậy không hẳn là không có.
Lâm Dịch không khỏi thầm nghĩ may mắn.
Một lần nhập định này đúng một ngày một đêm.
Một ngày một đêm này, Lâm Dịch mở mắt ra, một đạo huyết quang từ trong mắt hắn bắn ra, con mắt hiện tại của hắn đỏ lòm.
Cho dù bình thường không sử dụng năng lượng cũng mang theo một tia huyết sắc vô cùng rõ ràng.
Tuy rằng huyết sắc này so với lúc sử dụng Chiến văn gia trì có chênh lệch, thế nhưng nó đang có xu thế dần phát triển.
Đương nhiên, Lâm Dịch tự hiểu rõ.
Ngân quang trên người lóe lên, Lâm Dịch biến mất trong thần điện ở Hổ Thần cư.
Đi tới bên ngoài Hổ Thần cư, Lâm Phỉ lúc này vẫn còn đang trong trạng thái nhập định.
Dường như đã tới thời khắc mấu chốt.
Thanh sắc khí vụ không ngừng lượn lờ, một cỗ linh lực nồng đậm đang vờn quanh người nàng.
Lâm Dịch nhìn vài lần, ánh mắt lóe lên, một cỗ khí tức nhu hòa tiến về phía Lâm Phỉ, thần sắc Lâm Phỉ chấn động, lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, nỗ lực hấp thu nó.
Quá trình giằng co này hơn một tiếng đồng hồ.
Một đạo quang mang thanh sắc tức thì phóng lên cao, linh lực thanh sắc không ngừng chui vào thân thể của nàng.
Một khắc sau, nàng mở mắt.
- Dịch ca.
Vừa nhìn thấy Lâm Dịch, Lâm Phỉ tức thì vui mừng.
Lâm Dịch mỉm cười gật đầu, Lâm Phỉ từ không trung hạ xuống.
Vừa rồi trong quá trình hấp thu linh lực, trên mặt nàng còn lưu chuyển một tầng quang mang thanh sắc, hiện lên vẻ động lòng người.
Bản thân nàng đã là một mỹ nhân tuyệt sắc, hiện tại lại càng tô điểm thêm vẻ đẹp của nàng.
- Đã rời khỏi Tích Dương hải vực rồi sao?
Lâm Phỉ đi tới bên cạnh Lâm Dịch, cười hỏi.
- Ừ.
Lâm Dịch gật đầu, theo thói quen vuốt mái tóc của nàng, cười nói:
- Đã rời khỏi đó rồi.
Lâm Phỉ hiếu kỳ hỏi:
- Chàng có nhìn thấy Tích Dương đế quân không? Tướng mạo của hắn có phải là rất hung ác không?
Tướng mạo của Tích Dương đế quân hung ác sao? Lâm Phỉ lẩm bẩm, sau đó lại lắc đầu cười, tướng mạo của hắn đâu chỉ hung ác, mà còn có chút khôi hài.
Chỉ là trong nội tâm Lâm Dịch lúc này đã có sự hiểu biết về hắn, vì thế Lâm Dịch lập tức bật cười, nói:
- Cũng không tính là hung ác.
Kỳ thực hắn là một người đáng thương.
Quả thực, ở trên cao cũng không tránh khỏi lạnh lẽo.
Cường đại như hắn, cao ngạo như hắn.
Hiện tại thứ duy nhất hắn truy cầu chính là Thần đạo, bản thân thì cô độc.
Không có người nào cảm nhận được.
Loại cảm giác này, vô cùng tịch mịch.
Lâm Phỉ kỳ quái nhìn Lâm Dịch, nàng có chút nghi hoặc, không hiểu tại sao Lâm Dịch lại không muốn nói nhiều tới vấn đề này.
Thế nhưng nàng cũng không hỏi gì thêm, mà hiếu kỳ hỏi:
- Vậy hiện tại chúng ta ở nơi nào?
Nói tới vấn đề này, Lâm Dịch mới nhớ tới...Bên ngoài quả thực có chút giống chiến trường của ma thú.
Đầu lông mày hắn không khỏi nhíu lại, lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ lắm.
Lâm Phỉ tức thì hăng hái nói:
- Vậy hiện tại chúng ta ra ngoài đi a?
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, lại nói:
- Hoàn cảnh ngoài kia dường như có chút máu tanh...Nếu như nàng nhất định muốn đi ra ngoài, phải chuẩn bị tốt tư tưởng.
- Máu tanh?
Lâm Phỉ nghi hoặc, có chút không giải thích được.
Lập tức, Lâm Dịch nói cho nàng những gì mà hắn nhìn thấy.
- Ồ?
Lâm Phỉ kinh ngạc há to miệng ra, một lát sau mới bất đắc dĩ nói:
- Nếu như vậy, tốt nhất muội ở chỗ này chờ chàng.
Chờ sau khi rời khỏi cái địa phương kia, chàng lại mang ta ra ngoài.
Dù sao cũng là nữ nhân, đối với sự máu tanh như vậy cũng không quá thích ứng.
Lâm Dịch vui vẻ, vì vậy nói cho Lâm Phỉ cảnh tượng bên ngoài, nguyên nhân rất lớn chính là bởi vì không muốn nàng tiếp xúc với hoàn cảnh như thế này.
Sau khi nghe được ý muốn của nàng.
Hắn gật đầu cười nói:
- Được rồi, chờ sau khi ta rời khỏi địa phương này, ta mang nàng đi.
Lâm Phỉ gật đầu.
Lâm Dịch theo thói quen nhìn trái nhìn phải một chút.
Lúc này mới nói:
- Nếu đã như vậy, nàng nghỉ ngơi một chút đi.
Ta thấy Thanh Nguyên Kiếm Quyết của nàng đã tới tầng thứ mười, hiện tại cần phải củng cố một chút.
Lâm Dịch nghe vậy mỉm cười, Lâm Dịch cười cười nhìn nàng.
Sau đó ngân quang lóe lên, rời khỏi Hổ Thần cư.
Giết chóc, vẫn liên tục được duy trì.
Toàn bộ bầu trời âm u giống như ngày tận thế.
Không trung đen kịt, thỉnh thoảng có điện xà lam sắc lóe lên trên bầu trời.
Từng đợt tiếng sấm nổ bên tai.
Khiến cho da đầu tê dại.
Lâm Dịch vừa mới xuát hiện, tức thì hấp dẫn hơn mười đầu ma thú xung quanh.
Những ma thú này hình dạng khác nhau, có con giống như phi điểu, có con lại giống như chiếc xe, thậm chí còn có hình người...Hai mắt chúng đều đỏ bừng, nhìn về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch nhíu mày, lập tức bắn một chỉ, một màn chắn huyết sắc xuất hiện quanh thân hắn.
Ngăn cách những ma thú kia ở ngoài, không thể tới gần.
Chúng nó điên cuồng công kích màn chắn huyết sắc kia, một đạo năng lượng giống như là lửa đánh vào màn chắn huyết sắc, tạo ra gợn sóng, vô cùng đẹp mắt.
Lâm Dịch cũng không dự định để ý tới những ma thú này.
Những ma thú này nhiều nhất chỉ là nhất giai mà thôi.
Cho dù hắn đứng bất động chúng nó cũng không thể làm hại tới hắn.
Huống chi còn có màn chắn huyết sắc, tuyệt đối là thứ chúng nó không có khả năng đột phá.
Lâm Dịch phi hành thẳng về phía trước.
Đồng thời cũng nhìn chung quanh.
Xung quanh chính là một khu vực trống trải, nước biển dưới chân không ngừng bốc lên, căn bản không có bất luận một tiêu chí nào có thể nói cho Lâm Dịch biết phương hướng nào.
Mà những ma thú trước người hắn, cũng không bị màn chắn huyết sắc này đuổi đi.
Chúng nó vô cùng hung ác, thế nhưng dưới tình huống như vậy chúng nó vẫn như cũ không ngừng tiến lên, như tre già măng mọc công kích Lâm Dịch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...