Chung Cực Truyền Thừa


Lâm Dịch dường như có chút hiểu ra, hắn nhìn Hoàng Kỳ, giờ phút này toàn thân Hoàn Kỳ tràn đầy cỗ ý niệm giết chóc.

Nhưng mà cỗ ý niệm giết chóc chỉ xuất hiện một lát, trong nháy mắt khí thế của hắn lại hạ thấp xuống.

Dường như so với khi trước là hai kẻ khác nhau.

- Thế nhưng...Dường như ta thực sự sai rồi...Đúng vậy.

Ta đã làm được thứ ta muốn.

Mọi người, khi nhìn thấy ta thần sắc của bọn họ đều là kính nể từ đáy lòng.

Nhưng đồng thời, ta lại cảm thấy cô độc...Thực sự cô độc...!
Thần sắc của Hoàng Kỳ biến ảo, nói:
- Ta nỗ lực truy cầu, ta muốn trở thành Thần Cấp.

Chân chính trường sinh bất tử.

Nhiều năm như vậy, hơn mười vạn năm, đều vì truy cầu lực lượng mà vượt qua sự cô độc đó.

Tuy rằng khô khan, tuy rằng tịch mịch, nhưng ta đều có thể kiên trì.

Nhưng mà lúc lúc Quân Tích tự tay nghiền nát giấc mộng của ta.

Ta đột nhiên không có việc gì làm, những người đó kính nể ta, sợ hãi ta.

Vốn ta cho rằng mình không thèm để ý, thế nhưng...Thực sự cô độc.

Lâm Dịch trầm mặc nhìn Hoàng Kỳ.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài một tiếng.

Lúc hắn còn niên thiếu, phụ thân hắn từng nói một câu:
- Hi vọng khi con đứng trên đỉnh phong, bên cạnh con còn có một người có thể nói chuyện với con.

Từ xưa cường giả đã tịch mịch.

Hoàng Kỳ không thể nghi ngờ cũng là một gã cường giả.

Cho dù ở tại Thiên Giới này, hắn cũng chính là một cường giả.


Thế nhưng đồng thời hắn cũng tịch mịch.

Đứng trên cao không tránh khỏi giá rét.

Đó chính là một đạo lý đã có từ xưa tới nay.

Nhân loại chính là một sinh vật có tính quần cư.

Cho dù cường đại hơn đi chăng nữa, chung quy cũng không thể chạy thoát khỏi thiên tính của nhân loại.

Vô luận ngươi mạnh tới đâu đều cần bằng hữu.

Chia sẽ thống khổ của bản thân mình.

Hưởng thụ sự vui vẻ cũng cần phải có bằng hữu.

Như thế mới gọi là thế giới của Nhân loại.

Hoàng Kỳ lần thứ hai đi ra ngoài, lặng lẽ cầm Linh Thạch trong tay đặt ở năm góc cạnh ở trong truyền tống trận.

Lúc này, Lâm Dịch cũng không có ngăn cản hắn nữa.

Một lát sau khi thả hoàn tất, Hoàng Kỳ quay đầu lại nhìn về phía Lâm DỊch.

Hoàng Kỳ và Lâm Chỉ chỉ gặp một lần rồi thôi.

Hơn nữa khi gặp mặt song phương còn giao phong.

Thế nhưng trên đoạn đường ngắn này không ngờ lại khiến cho Hoàng Kỳ nảy sinh cảm giác muốn Lâm Dịch làm bằng hữu của mình.

Không thể không nói, lần trò chuyện này thật khiến cho kẻ khác sảng khoái.

Chỉ là Lâm Dịch cũng biết, Hoàng Kỳ vẫn là Hoàng Kỳ kiêu ngạo như cũ.

Hắn vẫn là Tích Dương đế quân cao cao tại thượng.

Chỉ khi đối mặt với Lâm Dịch, hắn mới có thể để lộ ra thần sắc mê man kia.

Vừa rồi nói chuyện một phen, Lâm Dịch đã nghe được những lời xuất phát từ đáy lòng của hắn.

Lâm Dịch khẽ thở dài một hơi, gật đầu nói:
- Như vậy, nếu như tiểu đệ từ chối thì bất kính.

Lần này tiểu đệ tạ ơn Hoàng đại ca rồi.

Con mắt Hoàng Kỳ sáng lên, lập tức bật cừoi gật đầu.

Sau đó rời khỏi phạm vi của Truyền tống trận, cười cười nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút.

Đột nhiên lại đi tới trước người Hoàng Kỳ, Hoàng Kỳ nghi hoặc nhìn hắn.

- Hoàng đại ca còn nhớ giao dịch giữa chúng ta không? Sau khi trị khỏi thương thế của Hoàng đại ca, ta mới có thể sử dụng Truyền tống trận.

Hiện giờ Hoàng đại ca lại cho ta sử dụng Viễn Trình truyền tống trận, nhưng ta còn chưa có trị khỏi thương thế cho đại ca.

Vì vậy, bây giờ để cho ta hoàn thành nốt giao dịch của chúng ta a.

Lâm Dịch vừa cười vừa nói.

Hoàng Kỳ sửng sốt, con mắt sáng ngời, nói:
- Có thể trị khỏi ngay lập tức?
Lâm Dịch cười gật đầu nói:
- Hoàng đại ca, không nên phản kháng.

Hoàng Kỳ gật đầu...Xem ra, hiện tại hắn thực sự không còn hoài nghi Lâm Dịch có tâm tư khác nữa.

Năng lượng của Lâm Dịch lần thứ hai tràn ra, hoàn toàn bao phủ lấy Hoàng Kỳ.

Huyết sắc năng lượng nhất thời nhắm vào vết thương mà chạy tới.

Sắc mặt Hoàng Kỳ trắng bệch, sau đó mặt lại đỏ bừng.


Tuy rằng hiện tại khuôn mặt đang chuyển màu kỳ dị, cùng với thân thể đang run rẩy chứng minh sự thống khổ.

Thế nhưng trong ánh mắt hắn hiện giờ tràn đầy sự hưng phấn.

Một cỗ cảm giác khó chịu lan khắp toàn thân hắn, Hoàng Kỳ cố cắn răng nén chịu.

Từng đạo huyết sắc năng lượng từ trên người Lâm Dịch không ngừng tuôn ra, tiến vào bên trong cơ thể Hoàng Kỳ.

Chữ trị cho thân thể của hắn.

Thân thể Hoàng Kỳ tuy rằng cường đại, thế nhưng lại kém Lâm Dịch không ít.

Mà năng lượng huyết sắc kia ngay cả thân thể Lâm Dịch cũng có thể hoàn toàn chữa trị những thương thế năng, cũng hoàng toàn có thể chữa trị cho thân thể của Hoàng Kỳ.

Quá trình chữa trị mất hơn nửa giờ.

Hồng sắc quang mang dần dần biến mất, Lâm Dịch thở ra một hơi.

Lau mồ hôi trên trán, cười nói:
- Được rồi.

Hoàng Kỳ không dám tin tưởng hai tay của mình.

Cảm giác đã mất hơn mười năm này, không ngờ lại dễ dàng đoạt lại được.

Một lát sau, ánh mắt của hắn hiện lên thần sắc hưng phấn.

- Được rồi.

Thực sự được rồi...!
Hoàng Kỳ thì thào tự nói.

Lâm Dịch cũng không quấy rầy hắn, điều chỉnh trạng thái của bản thân.

Sau khi chữa trị cho Hoàng Kỳ, tiêu hao khá nhiều năng lượng.

Chỉ là loại tiêu hao này đối với Lâm Dịch cũng không tính là gì.

Qua một lúc lâu sau, Hoàng Kỳ lấy lại tinh thần.

Nhìn về phía Lâm DỊch hưng phấn nói:
- Đa ta ngươi.

Lâm huynh đệ.

Lâm Dịch cười lắc đầu nói:
- Giao dịch mà thôi.

Hoàng Kỳ kinh ngạc, lập tức gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Lâm Dịch xoay người đi về phía Viễn Trình truyền tống trận.


Đột nhiên hắn nói:
- Hoàng đại ca, ngươi muốn đi báo thù sao?
Nhắc tới báo thù, Hoàng Kỳ vốn còn đang tươi cười trong nháy mắt trầm xuống.

Trong đôi mắt bắn ra sát ý lành lạnh nói:
- Tiện nhân kia và Bà La vương giả phải chết.

Bằng không khó mà tiêu tan mối hận trong lòng ta!
Biểu tình lành lạnh kia lộ ra sát ý vô hạn! Cho dù là Lâm Dịch, cũng chỉ cảm thấy một chỗ khí tức băng lãnh tới cực điểm tràn ra từ thân thể đối phương.

Không có chiến văn gia trì, khí thế trên người Lâm Dịch hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoàng Kỳ.

Huống hồ, hiện tại Hoàng Kỳ rốt cuộc đã là Hoàng Kỳ của trước kia.

Tuy rằng năng lượng hôi sắc kỳ quái kia còn tồn tại ở bên trong cơ thể của hắn.

Thế nhưng nó cũng không ảnh hưởng tới việc sử dụng năng lượng của hắn.

Chỉ khiến cho hắn không thể ngưng tụ được Thần cách mà thôi.

Lâm Dịch nhìn thấy sự cừu hận trong mắt đối phương.

Liền biết đối phương đã quyết tâm.

Hắn đoạt đi trinh tiết của Hoa Quân Tích, mà nàng lại đoạt đi hi vọng của hắn.

Trong chuyện này, ai đúng ai sai, người ngoài cuộc nhìn vào cũng có thể nhìn ra.

Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng nói:
- Vậy mong Hoàng đại ca mã đến công thành.

Đối với Lâm Dịch mà nói, mọi chuyện ở đây đối với hắn không có quan hệ, hắn chỉ là một người khách qua đường mà thôi.

Hoàng Kỳ thu liễm khí thế lại, nhìn về phía Lâm Dịch gât đầu, cuối cùng thở dài một cái:
- Ta cũng chúc Lâm huynh đệ đi đường thuận lợi, bình an a.

Nếu như có thời gian, không ngại trở lại Minh Vân hải vực làm khách.

Cửa lớn của ta vĩnh viễn mở ra đón chờ Lâm huynh đệ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui