Chung Cực Truyền Thừa


Thân thể Tích Dương đế quân quả thực vô cùng cường hãn.

Tuy rằng so với Lâm Dịch tu luyện Hổ Thần quyết chuyên môn luyện thể thì kém hơn một ít.

Thế nhưng đối với cường giả cấp bậc Hư Thần cảnh mà nói, quả thực vô cùng cường đại.

Thân thể càng mạnh, năng lực chịu đựng càng mạnh.

Vô luận là năng lực đả kích, phản kháng, hay những năng lực khác đều cường đại hơn so với người khác rất nhiều.

Tích Dương đế quân này không hổ là nhân vật thành danh vạn năm trước.

Chỉ là thân thể cường đại cũng vô pháp thừa nhận năng lượng huyết sắc của Lâm Dịch nhiều hơn nữa.

Vì vậy Lâm Dịch chỉ có thể cẩn trọng đưa từng tia vào, không ngừng đồng hóa loại năng lượng có tính ăn mòn kia.

Thời gian thong thả trôi qua.

Thân thể Tích Dương đế quân hiện tại đã bị bao trùm trong một tầng mồ hôi.

Sắc mặt hắn trắng bệch.

Thế nhưng hai mắt vẫn kiên quyết như cũ, cắn chặt răng cố gắng chống đỡ.

Mà Lâm Dịch ở bên cạnh hắn lại nhàn nhã, chỉ là hai mắt lúc này đang nhắm chặt, biểu tình vẫn nghiêm túc.

Hiện tại Tích Dương đế quân đã biết, Lâm Dịch quả thực muốn chữa thương cho hắn, mà không phải cố ý chỉnh hắn.

Bởi vì hắn có cảm giác, cỗ năng lượng từ người Lâm Dịch này đang dây dưa với thứ năng lượng đã bám theo hắn hơn mười năm kia.

Từng chút, từng chút một kéo ra, khiến cho hắn có cảm giác thoải mái đã lâu không cảm nhận được.

Hơn mười năm qua, rốt cuộc hiện tại hắn đã thấy được hi vọng.

Không chừng hôm nay có thể chữa khỏi hoàn toàn thương thế.


Nghĩ tới đây ánh mắt Tích Dương đế quân nóng rực.

Hiển nhiên, hắn đang nghĩ tới cừu hận của bản thân.

Mà Lâm Dịch bên kia, công đoạn chữa thương đã tới giai đoạn cuối cùng.

Sau khi đồng hóa một tia năng lượng cuối cùng Lâm Dịch mới thở dài một hơi.

Cấp tốc thu hồi năng lượng huyết sắc của mình.

Con mắt Tích Dương đế quân trong nháy mắt mở to...!Thương thế trong cơ thể vẫn như cũ không có tốt lên, thế nhưng điều quan trọng là, loại năng lượng áp chế hắn, đã tiêu thất.

Khiến cho hắn không khỏi hưng phấn.

- Lâm huynh đệ, được rồi sao?
Sắc mặt của Tích Dương đế quân có chút tiều tụy.

Vừa rồi thân thể hắn phải thừa nhận sự thống khổ trong một thời gian dài như vậy khiến cho hắn có chút ăn không tiêu.

Lúc này, ba chữ Lâm huynh đệ mang theo tình cảm thân thiết.

Lâm Dịch thở ra một hơi, bật cười nói:
- Năng lượng kia thật là bá đạo.

Tích Dương đế quân gật đầu nói:
- Năng lượng của Bà La vương giả quả thực bá đạo...!Nó tồn tại ở bên trong cơ thể của ta mười bảy năm.

Ta làm mọi biện pháp cũng không thể đẩy nó ra khỏi cơ thể.

Lúc này nếu không phải là Lâm huynh đệ ra tay cứu giúp, không biết ta phải chịu sự thống khổ bao lâu nữa.

Thực sự phải cảm ơn huynh đệ rồi!
Lâm Dịch cũng cười nói:
- Đế quân nói quá lời rồi, đây vốn chính là giao dịch.

Ta chữa thương cho đế quân, đổi lại đế quân để cho ta sử dụng Viễn Trình truyền tống trận.

Chỉ là giao dịch thì cần gì phải cảm ơn ta?
Lâm Dịch đương nhiên lúc này nói những lời như thế là nhắc nhở giao dịch giữa bọn họ.

Tích Dương đế quân cũng là người thẳng thắn, gật đầu nói:
- Tốt.

Bây giờ ta dẫn Lâm huynh đệ tới đó.

Nói xong, hắn đứng lên.

Thế nhưng thương thế của hắn chưa hoàn toàn được trị khỏi, chỉ là bài trừ cỗ năng lượng kia mà thôi.

Bằng vào cường độ thân thể của Tích Dương đế quân mà nói, muốn khôi phục lại chí ít cũng phải mất thời gian một hai năm.

Vì vậy hắn đứng lên, tức thì động tới vết thương.

Hắn nhíu lông mày lại, thân thể hơi khom một chút rồi đứng thẳng lên, cố gắng chịu đựng.

Lâm Dịch không ngờ đối phương lại thống khoái như vậy.

Vốn Lâm Dịch dự định ngay sau đó chữa trị thương thế trên người hắn, thế nhưng thấy đối phương không nói gì, lại thống khoái muốn dẫn hắn đi tới vị trí của Viễn Trình truyền tống trận.

Hắn tự nhiên cũng vui vẻ...!Thành thật mà nói, thương thế của Tích Dương đế quân hoàn toàn có thể trị khỏi.

Chỉ là Lâm Dịch có chút lo lắng, bởi vì nhìn vào những lời nói cử chỉ của đối phương, không hề có quy luật.

Một giây trước vô cùng ngạo nghễ, một giây sau lại tươi cười với ngươi.


Hơn nữa đối phương lại là kẻ quen tay giận chó đánh mèo, trút giận lên người những nữ nhân khác, hoàn toàn khiến cho Lâm Dịch có thể nhận ra, đây là một kẻ buồn vui bất thường.

Mà loại người như thế này, những lời ước hẹn thật khó có thể khiến cho người khác yên lòng.

Vì vậy Lâm Dịch chắp tay cười nói:
- Vậy làm phiền đế quân rồi.

Tích Dương đế quân cười ha hả, khuôn mặt hiện lên vẻ hài lòng.

Hắn cũng không thèm để ý tới vết thương đang đau đớn, mang theo Lâm Dịch, đi ra khỏi lầu ba.

Phòng khách lầu ba.

Sau khi đi theo Tích Dương đế quân xuống lầu.

hai tên hộ vệ thấy Tích Dương đế quân xuống tới nơi, nhất thời cung kính hành lễ.

Mà Tích Dương đế quân vẫn duy bì bộ dáng tươi cười, không ngừng nói chuyện cùng Lâm Dịch.

Điều này làm cho hai tên hộ vệ không khỏi kinh ngạc nhìn hai người.

Trong lòng thầm nghĩ, kẻ kia là ai? Vô cùng lạ mặt a.

Không ngờ lại có thể nói chuyện ngang hành cùng đế quân.

Trên mặt Lâm Dịch vẫn mang theo nụ cười, nói chuyện cùng với Tích Dương đế quân.

Chỉ là Tích Dương đế quân thân cao một thước, mà Lâm Dịch lại cao một thước tám có thừa, nhìn qua gần gấp đôi so với hắn.

Cúi đầu nói chuyện cùng với đối phương, quả thực có cảm giác không được tự nhiên.

Đương nhiên, bản thân Lâm Dịch vẫn không biểu hiện ra thứ gì.

- Đế quân.

Truyền tống trận này rốt cuộc ở nơi nào?
Sau khi đi ra khỏi tòa thành, Lâm Dịch mới có chút nghi hoặc hỏi.

- À.

Truyền tống trận này cũng không ở trong tòa Phù phong này.

Ngươi theo ta đến đây, không xa lắm đâu.

Còn nữa, tên của ta gọi là Hoàng Kỳ, sau này đừng gọi ta là đế quân nữa.


Nếu ngươi không chê thì gọi một tiếng đại ca đi a?
Tích Dương đế quân này vừa cười vừa nói.

Lâm Dịch sửng sốt, trong lòng không khỏi buồn cười.

Tích Dương đế quân này biểu hiện cũng vô cùng kỳ quái a? Lúc mới gặp mặt, hoàn toàn là một kẻ kiêu ngạo, hiện tại lại tùy ý như vậy.

Thậm chí còn có ý tứ thân cận với bản thân mình.

Nếu nhưng không phải thủ đoạn của đối phương thực sự có chút tàn nhẫn, Lâm Dịch không ngại làm bằng hữu của hắn.

Thế nhưng thủ đoạn của hắn quá mức tàn nhẫn.

Lâm Dịch có chút không quen nhìn hành vi của hắn, vì vậy đương nhiên không thể có mối quan hệ gì đó với hắn.

Chỉ là bây giờ bản thân hắn còn phải cầu kẻ khác, Lâm Dịch cũng không biểu hiện ra ý tứ cự tuyệt, lập tức cười ha hả, rốt cuộc cũng trả lời.

Tích Dương đế quân này không nhìn ra được tâm tư của Lâm Dịch.

Hắn vô cùng hào hứng bắt chuyện cùng Lâm Dịch, Lâm Dịch cũng đáp lại hắn, nhìn qua cả khách và chủ vô cùng vui vẻ.

- không biết Lâm huynh đệ lần này rời khỏi Vân Hải vực là muốn đi phương nào?
Hoàng Kỳ thuận miệng hỏi một câu.

Lâm Dịch cười nói:
- Ta muốn đi Loạn Tinh Hải nhìn một chút.

- Loạn Tinh hải?
Hoàng Kỳ kinh hãi, lập tức nhíu mày.

Hắn suy nghĩ một lát, mới gật đầu lẩm bẩm nói:
- Ân, bằng vào thực lực hiện tại của ngươi, chỉ có chút phiền phức nhỏ mà thôi.

Loạn Tinh hải này đối với ngươi cũng không có gì nguy hiểm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui