Lâm Dịch ngẩng đầu lên, nhín về phía những tên hộ vệ này nói:
- Gọi quản sự của các ngươi đi ra gặp ta.
Các hộ vệ nghe vậy sửng sốt, ngay lập tức sau đó truyền đến một tràng cười to.
- Ha ha, ngươi nghe thấy không? Hắn nói hắn muốn gặp quản sự của chúng ta? Ha ha....!
- Tiểu tử này óc vào nước sao? Hắn cho rằng hắn là ai? Cho rằng có chút thực lực liền có thể kiêu ngạo sao? Thực là không biết sống chết.
- Hừ, còn muốn gặp đại nhân, ta xem hắn căn bản chỉ là đi tìm chết.
- Đúng vậy...!
Tiếng cười ha hả tràn ngập chung quanh.
Đại bộ phận mọi người vẫn duy trì tâm tình bàng quan, mà có một số người lại dùng ánh mắt si mê dán trên thân thể Lâm Phỉ.
Đại bộ phận mọi người đều cho rằng tên nam nhân có bộ mặt không tồi này thực sự điên rồi.
Trên mặt Lâm Dịch vẫn mang theo nụ cười nhạt như cũ, không chút nào kinh hoảng, cười nói:
- Cảm giác cười có sảng khoái không?
Tên hộ vệ quát hắn sau khi được một trận cười tới mức đau tới bao tử, lúc này mới đứng thẳng lên cười nói:
- Tiểu tử, lão tử không có thời gian nói giỡn với ngươi.
Người dám đến bản các gây rối, chưa từng có kết cục tốt.
Theo lời hắn nói, những hộ vệ bên người cũng đứng thẳng lên, thu hồi dáng vẻ tươi cười, quả thực là có vài phần khí thế.
Thế nhưng Lâm Dịch tựa hồ lại không cảm giác được gì, vẫn lạnh nhạt cười như cũ:
- Nếu như ngươi là người thông minh, hiện tại thu tay lại còn kịp.
Đi gọi quản sự các ngươi tới đây.
Bằng không, sau đó phát sinh chuyện gì, ta cũng không dám khẳng định.
Chỉ có thể khẳng định một câu...!Các ngươi sẽ chết rất thảm.
Không biết vì sao, sau khi nhìn thấy biểu tình híp mắt cười của Lâm Dịch, tên hộ vệ vốn đang còn kiêu ngạo trong lòng lập tức cảm thấy một sự lạnh lẽo...!Hắn nhìn bốn phía một chút, lập tức nhớ tới công việc của mình, nhìn về phía Lâm Dịch, lông mày nhăn lại, quát lên:
- Bắt!
- Rõ!
Đông đảo hộ vệ lĩnh mệnh, lập tức đánh về phía Lâm Dịch.
Năng lượng trên người mạnh mẽ chớp động, quang mang chói mắt.
Con mắt Lâm Dịch híp lại, có chút bất đắc dĩ nói:
- Chính là các ngươi muốn chết.
Tên hộ vệ đội trưởng kia còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy hắc sắc quang mang chung quanh đại thịnh, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, chỉ thấy một trận sóng nhiệt kéo tới, ngay lập tức ý thức của hắn hoàn toàn biến mất.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng một màn trước mắt này...!Vừa nãy, mười người nhào tới, sau khi thấy quang mang năng lượng cường đại toát ra từ những kẻ đó, ít nhất cũng là chiến sĩ tứ giai.
Nhưng mà...!Chỉ trong nháy mắt, thậm chí không ai trong số bọn họ thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...!Hắc mang chợt lóe, tất cả mọi người đều biến mất sạch sẽ, tiếp theo đó là tro tàn bay xuống.
Trong lòng mọi người cứng lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch mang theo một chút kính nể...!Hóa ra, đối phương cũng không phải là kẻ điên, mà chân chính là một cường giả.
Hắn có tư cách nói ra như vậy, có thực lực làm chuyện như vậy.
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Dịch khẽ cười với Lâm Phỉ một cái, dường như mọi chuyện khi nãy chưa từng phát ính.
Lâm Phỉ thản nhiên cười, kéo cánh tay Lâm Dịch đi lên tầng thứ hai.
Dọc đường, những kẻ phía trước đều cuống quít tránh né, dường như sợ chọc phải hắn...!Một nam một nữ này, nam tiêu sái, nữ xinh đẹp, nhưng mà tính tình lại không giống nhau.
Giết hơn mười người, không ngờ lại coi như không có việc gì, thậm chí còn có thể cười ngọt ngào như vậy.
Loại người coi thường tính mạng như thế này, tốt nhất là nên kính nhi viễn chi a.
- Đại nhân, đại nhân! Không, Không tốt.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Trong phòng, lúc này có một gã thanh niên đnag nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy thanh âm tức thì nhíu mày:
- Có chuyện gì? Hoang mang rối loạn như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
Người đẩy cửa chính là một gã thanh niên mặc hắc bào.
Nghe thấy tiếng răn dạy từ thanh niên trong phòng, ngay cả xấu hổ cũng không quản tới, vội la lên:
- Đại nhân, không tốt rồi!
Người thanh niên kia lại nhíu mày nói:
- Có chuyện gì?
Thanh niên mặc hắc bào nói:
- Đại nhân.
Có người tới bổn các gây rối.
Hàng lông mày của thanh niên nhướng lên, ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên mặc hắc bào hỏi:
- Không đỡ được sao?
Thanh niên mặc hắc bào vội vã gật đầu, nói:
- Thực lực của đối phương rất mạnh, phỏng chừng là Lục giai hậu kỳ.
Hai hàng lông mày của tên thanh niên lần thứ hai nhướng lên:
- Nguyên nhân gì khiến cho hắn tới nơi này gây rối?
Thanh niên mặc hắc bào nói:
- Hắn dẫn theo một nữ nhân.
- Nữ nhân?
Thần sắc người thanh niên ngưng trọng, lập tức nhắm hai mắt lại.
Một lát sau mở mắt, lộ ra thần sắc không dám tin.
- Đại nhân? Vì sao?
Tên thanh niên mặc hắc bào kia vẫn nhìn thần sắc của người thanh niên, lúc này lại thấy thần sắc kinh hãi của vị thanh niên kia, không khỏi có chút thấm thỏm.
Trên mặt người thanh niên hiện lên một nụ cười khổ, lẩm bẩm nói:
- Đại họa tới rồi...!
- Đại họa?
Tên thanh niên mặc hắc bào phản ứng chậm chạm, nghi hoặc nhìn người thanh niên kia.
Người thanh niên kia ngẩng đầu, quay về phía tên thanh niên mặc hắc bào cười khổ nói:
- Đối phương...!chỉ sợ là đại nhân vật Hư Thần cảnh.
- Hư thần cảnh sao?
Con mắt của tên thanh niên mặc hắc bào hầu như muốn rớt ra.
Phải biết rằng, đối với Thiên Giới mà nói.
Cường giả Hư Thần cảnh chính là cường giả đứng đầu.
Hơn nữa, tuyệt đối không thể dễ dàng xuất hiện như vậy.
Cường giả Hư Thần cảnh nào mà lại không phải là bá chủ một phương?
Lục giai hậu kỳ gặp Hư Thần cảnh, giống như gặp sư phụ.
Người trước ở một thế lực không biết có bao nhiêu người.
Thế nhưng người sau...!cũng chính là kẻ mạnh nhất trong những thế lực đó.
Sự khác biết có thể thấy được rõ ràng.
- Vậy.
vậy làm sao bây giờ?
Tên thanh niên mặc hắc bào lắp bắp nói, lúc này đã hoàn toàn chấn kinh rồi.
Trực tiếp đắc tội một cường giả Hư Thần cảnh? Có trời mới biết hậu quả cuối cùng là gì?
Người thanh niên khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đứng lên:
- Thảo nào đối phương dám quang minh chính đại mang theo nữ nhân tới Tích Dương hải vực như thế.
Hư Thần cảnh a...!Toàn bộ Tích Dương hải vực, bất quá cũng chỉ có hai người mà thôi.
Cũng không biết vị cường giả này là người của thế lực nào.
Nói xong, hắn lại khẽ thở dài một hơi, nói:
- Để ta đi xem...!Chỉ hi vọng, vị đại nhân này có thể tha thứ cho sự vô lễ của chúng ta.
Tên thanh niên mặc hắc bào lúc này sắc mặt trắng bệch.
Chỉ có thể đờ đỡn gật đầu, đi theo phía sau người thanh niên kia...!Hiện tại hắn đã không còn cách nào khác.
Tầng thứ sáu, một đám những người mặc y phục của hộ vệ đang vây quanh hai người.
nhưng lại liên tục lui về phía sau.
Nhìn qua, quả thực không giống như là đang vây quanh đối phương.
Quả thực lúc này bọn hắn giống như là kẻ đang bị người ta bức lui.
Hai người kia, tự nhiên chính là hai người Lâm Phỉ và Lâm Dịch.
Khóe miệng Lâm Dịch vẫn mang theo vẻ tươi cười như cũ.
Ánh măt quét qua đám người.
Mà Lâm Phỉ lúc này lại đang nhẹ nhàng mỉm cười, ỷ ôi trong lòng Lâm Dịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...