Chung Cực Truyền Thừa


Lâm Dịch bay ra ngoài cửa sổ...Tất cả khách nhân lúc dừng chân, phải đưa tiền đặt cọc trước mới có thể vào ở, cho nên Lâm Dịch cũng không tính là ở bá vương...
Tòa phù phong này chính là nơi trọng yếu nhất thành Bạch Vân, lần đầu tiên tới đây, Lâm Dịch vừa tiếp cận nơi này, đã bị người ta tiếp cận, còn lần này, thần thức của hắn đã không phải lúc trước có thể so sánh, cộng thêm hắn tận lực che dấu khí tức của mình, đương nhiên không ai có thể phát hiện ra.
Rốt cục đi tới gần phù phòng, phù Phong một tòa thành cực lớn trên phù phong hiện ra, hắn sờ sờ cái mũi, cười nói:
- Đúng là biết hưởng thụ...
- Người nào!
Một tiếng hét to vang lên, Lâm Dịch quay đầu lại, nhìn thấy một đội hộ vệ từ trong thành bay ra, đương nhiên vừa rồi bọn họ đã phát hiện mình.
- Đến thật chậm!
Lâm Dịch sờ sờ mũi lần nữa, trong chốc lát công phu, những người này đã tới bên cạnh hắn.
- Ngươi là người phương nào? Không biết quy củ không được tới gần đây sao? Nhanh chóng rời đi đi!
Một tên hộ vệ có cấp bậc cao hơn những tên khác nói ra, nhưng trong mắt của Lâm Dịch, vẫn nhìn thấy một tia cẩn thận từ trong mắt của hắn...Xem ra hắn cũng có chút nhãn lực, cũng không có nói ' lăn '.

Hiển nhiên cũng biết người có thể vô thành vô tức tiến vào đây, thực lực sẽ không kém.
Lâm Dịch cười lên, nói:
- Đi nói với Diệp Khô, Lâm Dịch ta đã trở lại!
Lâm Dịch cũng không có suy nghĩ giết những người này.

- Lớn mật!
Tên thủ lĩnh hộ vệ còn chưa nói gì, tên ở bên cạnh đã nói trước:
- Tục danh của thành chủ, để cho ngươi gọi sao?
Lâm Dịch cười lên ha hả.
Mục đích hắn tới đây, chính là vì truyền tống trận và Diệp Khô, tiếng cười to này không chút che dấu, một cổ khí tức vô cùng khổng lồ từ trên người của hắn tản mát ra ngoài.
Sắc mặt của những tên hộ vệ chung quanh biến đổi, lộ ra thần sắc vô cùng kinh hãi.

Cơ hồ vô ý thức lui về phía sau...Trên trán của tên thủ lĩnh hộ vệ đổ mồ hôi lạnh, cảnh giác và sợ hãi nhìn Lâm Dịch, nhưng không dám tiến lên chút nào.
m thanh của Lâm Dịch rất lớn, khí tức bạo phát ra, người trong thành Bạch Vân đều cảm nhận được, đều ngyhe rành mạch, trong đôi mắt hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ nghe ' vèo ' một tiếng, một đạo lưu quang từ trong tòa thành bay ra, Lâm Dịch híp con mắt một chút, nhưng sau đó lại cười lên.
Quả nhiên, sau một lát, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước người của Lâm Dịch, tên thủ lĩnh hộ vệ biến sắc, lập tức phát hiện người tới là ai, lúc này cung kính kêu:
- Bái kiến thành chủ!
Người đến, mặc cẩm bào, Diệp Khô đầu đội kim quan! Ba mươi năm không thấy, nhưng Diệp Khô không có chút biến hóa.
Thời điểm thấy rõ người tới là Lâm Dịch, thần sắc của Diệp Khô biến đổi...Ba mươi năm trước, đối phương biến mất dưới công kích của hắn một cách khó hiểu.

Ba mươi năm sau, người này đã đường đường chính chính xuất hiện trước mặt của mình.
Chỉ liếc nhìn, hắn liền phát hiện Lâm Dịch đã tiến vào Hư Thần, có chút gật đầu nói:
- Ngươi đã tiến vào Hư Thần?
Lâm Dịch khẽ cười một tiếng:
- Đúng, ta tới nơi này, thứ nhất, chính là mượn truyền tống trận.

Thứ hai, cũng hoàn thành trận chiến với ngươi!
Lâm Dịch nói rất khí phách.
Ánh mắt của Diệp Khô phát lạnh, mối thù giết con, hắn chưa quên ngày nào.
- Được, ta đúng là muốn nhìn những năm qua ngươi tiến bộ thế nào.
Diệp Khô lạnh lùng nói ra, trong ánh mắt, ẩn hiện sát cơ.
- Như ngươi mong muốn, chúng ta đổi địa phương chiến đấu!
Đương nhiên Lâm Dịch cũng không nhường chút nào.

Hai đạo lưu quang, phá không mà đi, đâm thẳng lên bầu trời.
Khoảng cách ngàn km, trôi qua tức thì, hai đạo thân ảnh, đã xuất hiện giữa không trung.
Lực phá hoại của cường giả Hư Thần quá kinh người, cho nên cường giả Hư Thần chiến đầu đều chọn sân bãi là trên bầu trời cao hoặc là dưới biển sâu, cũng giống như trận chiến của Lan Kinh Vương và Kim Bằng Vương trước kia, cũng giống như họ, Lâm Dịch và Diệp Khô đều chọn bầu trời làm nơi chiến đấu.
Tiếng gió trận trận, thổi ống tai áo của hai người phần phật, phiêu dật tiêu sái nói không thành lời.
- Nói nhảm thì không cần, đến đây đi.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, thân thể lập tức gia trì chiến văn, một đôi mắt huyết hồng yêu dị, lóe ra hào quang khiếp người.

Nguồn: http://truyenfull.vn
- Được!
Diệp Khô hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn nói thêm cái gì với Lâm Dịch, tay nhấc lên, một đạo ngân sắc quang mang, lập tức bắn ra, Lâm Dịch tập trung nhìn vào, chính là thứ này, chính là ngân kiếm ngày trước Diệp Khô đã sử dụng qua.
- Hừ!
Lâm Dịch lật tay một cái, tia sáng bạc hiện ra, một cái lục lạc màu vàng xinh xắn, hiện ra trong tay hắn, chính là Lôi Đình chi linh, thế công của đối phương mãnh liệt, Lâm Dịch cũng ném lục lạc bay ra ngoài, ánh sáng đại thịnh, lục lạc biến lớn.
Oanh!
Tiếng nổ cực lớn, trong nháy mắt phát tiếng nổ, một cái hố đen mấy chục km xuất hiện, tầng tầng không gian sụp xuống, giống như sóng biển, một đạo tiếp một đạo, mở rộng ra xa.
Sắc mặt Diệp Khô trầm xuống, thân thể có chút lui về phía sau hai bước, cứng đối cứng lần trước, Lâm Dịch bay ra sau mấy km! Nhưng còn lần này, hắn chỉ lui về sau một bước? Ba mươi năm qua, hắn tăng lên bao nhiêu?
Sắc mặt Diệp Không không ngừng biến hóa, trong nội tâm vô cùng kinh hãi.
Nhưng mặc kệ Diệp Khô nghĩ thế nào, lần cứng đối cứng này, dừng lực lượng ngang nhau mà chấm dứt.
Khóe miệng của Lâm Dịch xuất hiện nụ cười lạnh, hắn cũng phát hiện lực lượng của mình tăng lên.
- Lại đến!
Sau khi lui về sau một bước, Lâm Dịch cười ha hả, lục lạc màu vàng, ném lên cao.

- Đùng!
Từng đợt âm thanh khiến da đầu của người ta run lên vang lên, trên không trung kêu ù ù...Lục lạc màu vàng hiện giờ biến lớn, phía trên bề mặt ẩn chứa lôi điện như rắn! Không gian kích động không chịu nổi, mà điện xà này, lại có thể xé rách không gian.
Diệp Khô thấy đối phương dám chủ động tấn côgn, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói:
- Cho rằng có thể ngăn được một chiêu là có thể đắc ý sao? Nói cho ngươi biết, chiến đấu cũng không phải chỉ có lực lượng! Còn có kỹ xảo!
Nói xong, Diệp Khô đánh thủ ấn, ngân kiếm trên không trung cũng dừng lại, lập tức, âm thanh ầm ầm tăng lên, cũng biến thành một thanh cự kiếm!
- Đi!
Diệp Khô vung tay lên, thanh ngân kiếm cực lớn kia đánh về phía Lâm Dịch, mũi kiếm cực lớn, từng đạo vết rách không gian xuất hiện trên mũi kiếm, âm thanh đùng đùng cũng vang lên liên tục, tiếp tục nghênh đón.
Ánh mắt của Lâm Dịch ngưng tụ, lập tức, một tiếng nổ lớn truyền tới, lỗ đen cực lớn xuất hiện, Lâm Dịch không nhịn được mà lui về phía sau...Diệp Khô cũng thế!
Không trung, ngân kiếm và lục lạc giằng co, năng lượng huyết sắc trên người Lâm Dịch quay cuồng, không ngừng tiến vào trong lục lạc, mà Diệp Khô cũng không cam lòng yếu thế, từng đạo năng lượng màu tím tiến vào ngân kiếm, bảo trì năng lượng dày đặc của ngân kiếm.

Trong lúc nhất thời, xuất hiện tình trạng giằng co.
Tuy hai người giằng co, nhưng trên thực tế, ngân kiếm và lục lạc đang tiến hành va chạm bằng mắt thường có thể nhìn thấy, từng đạo năng lượng lóe lên, không gian màu đen cực lớn này đang mở rộng...Ngày đó ở Đông Nam Thiên, Lâm Dịch từng nhìn thấy cường giả Hư Thần chiến đấu một lần, hình như, cũng có thể tạo ra lỗ đen cực lớn, sau đó có vô số đạo năng lượng bắn ra.
Xem ra, mỗi lần cường giả Hư Thần chiến đấu, đều so nhau ở sức chịu đựng...Lâm Dịch nghĩ vậy liền thanh thản hơn nhiều.
Thời gian trôi qua, hai người tiêu hao rất lớn, sắc mặt Lâm Dịch bắt đầu ngưng trọng, mà Diệp Khô vẫn bảo trì bình thản..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui