Chung Cực Truyền Thừa


Cấm chế huyết sắc cường đại, tên đầu lĩnh hộ vệ không tiến vào trong đại sảnh được, lập tức lớn tiếng hét to!
Là địch? Lâm Dịch lắc đầu cười khẽ, hắn cũng sớm giết thiếu thành chủ thành Bạch Vân, thậm chí đã giao thủ với tên thành chủ thành Bạch Vân, hắn còn quan tâm cái gì "Là địch với thành Bạch Vân"sao?
Lắc đầu, Lâm Dịch cũng tùy ý cho những tên hộ vệ này kêu gào.

Lâm Phỉ cũng quay đầu nhìn, thấy cấm chế huyết sắc ở cửa, trong nội tâm có chút buông lỏng một hơi, sau đó nhìn nàng kia, lạnh lùng hỏi:
- Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, lúc trước đám giặc cỏ bán bán ta đi, hang ổ nằm ở đâu?
Trong mắt của nữ tử hiện ra thần sắc bối rối, nhưng sau đó lắc đầu, nói:
- Ta không biết, ta không biết! Những tên giặc cỏ đó chỉ khi làm sinh ý mới tìm đến ta, cũng không nói hang ổ nằm ở đâu làm gì, bọn chúng ở nơi nào, ta làm sao biết chứ!
Lâm Phỉ lạnh lùng nhìn đôi mắt nữ tử, nữ tử cũng không có tránh đôi mắt của mình, nghe đối phương nói rõ ràng, một đạo năng lượng thanh sắc, lập tức xì ra, nàng kia chưa kịp phản ứng, đã đâm thủng vai nàng.

- Aaaaa!
Nữ tử kêu thảm thiết, co quắp ngã xuống đất, máu tươi từ vai của nàng chảy xuống, những nữ tử phong nguyệt và khách nhân trong đại sảnh, sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không dám đứng ra.

Nói giỡn, ngay cả hộ vệ đội người ta cũng không nhìn vào trong mắt, những tên tiểu lâu la ở đây người ta sẽ nhìn vào mắt sao? Đi lên làm gì? Tự rước lấy nhục? Chỉ sợ ngay cả mạng cũng không có.

Lúc này, trong đại sảnh không có ai dám thở mạnh cả, chỉ đứng đó liếc nhìn.

Sắc mặt của Lâm Phỉ không có chút biến hóa, ngữ điệu lạnh lẽo như băng, nói:
- Ở nơi nào?
Sắc mặt nữ tử tái nhợt, cắn chặc hàm răng, dùng tay che vết thương trên vai, nghe Lâm Phỉ hỏi lại, trong mắt nữ tử hiện ra vẻ bối rối, buồn bã nói:
- Ta, ta quả thực không biết! Ah!!

Ầm một tiếng, đầu gối của nữ tử bị năng lượng thanh sắc xuyên thủng.

- Ở nơi nào?
Ngữ điệu của Lâm Phỉ không chút biến hóa.

Máu tươi từ vai và gối của nữ tử chảy ra đầm đìa, đã nhuộm đỏ mặt đất, trên trán của nữ tử, đã sớm đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt của nàng trắng như tờ giấy, thần sắc sợ hãi, hình như đang do dự cái gì đó.

Lâm Phỉ cũng không có chút sắc mặt gì, tay phải thon dài chỉ vào đầu gối bên trái của nữ tử, một đạo năng lượng thanh sắc, xuất hiện trên ngón tay của nàng.

- Ở nơi nào?
Lâm Phỉ lại mở miệng hỏi.

Nữ tử hoảng sợ nhìn nàng, mở miệng muốn nói, nhưng không đợi nàng trả lời vấn đề.

Oanh!
- A! Ta nói! Ta nói!
Sau khi đầu gối chân trái bị nát bấy, nữ tử không chịu nổi nữa, lớn tiếng kêu la, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu nào.

Nàng thực sự sợ hãi, nàng từ trong mắt của Lâm Phỉ, không nhìn ra chút cảm xúc nào, ngữ điệu của nàng không có chút biến hóa, ngay cả gương mặt cũng không có biến hóa, thậm chí ánh mắt cũng không có biến hóa, nữ tử có cảm giác rất kỳ quái, đối phương đang ước gì mình không nói ra, như vậy nàng mới có tiếp tục lấy cớ và lý do để tra tấn mình.

Quả nhiên, ánh mắt của Lâm Phỉ hiện ra chút thất vọng, mà lưng của nữ tử, cũng xuất hiện hàn ý chạy dọc xương sống.

Đối với Thiên Giới mà nói, chết người cũng không là cái gì, nhưng mặt không biểu tình như Lâm Phỉ, không nhanh không chậm tra tấn, phi thường hiếm thấy.

- Chúng, chúng là giặc cỏ ở vùng biển gần đây, tên là Thiết Sa Đạo, thường xuyên qua lại quanh phụ cần vùng biển! Hôm nay cũng có một đội người tới, hiện tại đang ở trong Tiên Nhân Cư ở trong phường thị! Van cầu các ngươi, buông tha ta, buông tha ta!
Nữ tử khóc rống cầu xin tha thứ, phấn son trên mặt rớt xuống, bị nước mặt đông thành thể rắn, lớp trang điểm rớt xuống.

Đối mặt với tử vong, nhất là thời điểm biết rõ mình sẽ chết, bất cứ người nào cũng sinh ra sợ hãi.

Vào lúc này, ngón tay thon dài của Lâm Phỉ không nhanh không chậm đặt lên trán của đối phương, nữ tử im ắng lắc đầu, ánh mắt sợ hãi mà tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống!
Ầm!
Một tiếng vang nhỏ, thanh sắc quang mang bắn ra, trong đôi mắt của nữ tử hoảng sợ, nhưng sau đó thật lâu, lại không có cảm giác đau đớn gì, một giây sau, vui mừng tràn ngập tâm thần của nàng ta, nàng cuống quít dập đầu, không chút che dấu vui mừng mà hô lên:
- Cảm ơn, cám ơn!
Lâm Phỉ vô lực rủ tay xuống! Nàng không có quyết tâm sắc đá giết người.

- Lâm Dịch, có phải muội vô dụng hay không?
Lâm Phỉ nỉ non.


Lâm Dịch nhẹ nhàng cười cười, xoa xoa đầu đối phương, nói:
- Nào có? Chuyện này chứng minh tâm địa của Lâm Phỉ chúng ta thiện lương!
Hai mắt của Lâm Phỉ sáng lên, nhìn Lâm Dịch, khuôn mặt ửng đỏ, nói:
- Thật sao?
Lâm Dịch gật đầu, cười nói:
- Được rồi, đứng khóc, chúng ta đi tìm đám giặc cỏ kia!
Nhắc tới đám giặc cỏ, trong mắt Lâm Phỉ hiện ra một tia cừu hận, gật gật đầu, Lâm Dịch nắm tay Lâm Phỉ, động một cái, trên đỉnh đầu nghe một tiếng "Đông" nhỏ, thân ảnh hai người biến mất, mà trên đầu, đã xuất hiện một lỗ thủng.

Tiên Nhân Cư, đây là khách sạn lớn nhất trong phường thị.

Đối với người có linh thạch mà nói, Tiên Nhân Cư là nơi tiêu phí tốt nhất.

Khác với Anh Hùng Trủng, Tiên Nhân Cư cũng không có bối cảnh hộ vệ đội!
Mà là đệ nhị gia tộc cường đại trong phường thị, La gia.

Thế lực của La gia coi như không nhỏ, tuy người trong gia tộc không thuộc trong bốn người mạnh nhất, nhưng cường giả lục giai có chín người, cho dù thủ hạ của bốn người mạnh nhất, cũng không có nhiều lục giai như thế, nghe nói gia chủ La gia, là người có khả năng tiến vào cảnh giới Hư Thần thứ năm nhất.

Mà Tiên Nhân Cư, tuy khác với Anh Hùng Trủng, nhưng bên trong cũng có nữ tử phong trần, hơn nữa chất lượng cũng không tệ, quan trọng hơn là, nơi đây có sòng bạc.

Đánh bạc đối với nam nhân mà nói, nhất là một ít người có tiền nhàn rỗi trong tay, đó là thú tiêu khiển tốt nhất.

Bởi vì người trong Thiên Giới đều có thần thức, cho nên tất cả ván bài, đều dùng một loại Đoạn Thần Nham tạo thành.

Đừng nói là người bình thường, cho dù là cường giả Hư Thần, cũng không cách nào dùng thần thức xuyên qua nó, để biết kết quả cuối cùng.


- Mua rồi rời tay, mua rồi rời tay a!
- Lẻ lẻ lẻ lẻ!
- Chẳn chẳn chẳn chẳn!
- Ta kháo, lại thua!
!
Lời nói hùng hổ, ông ông ông ông trong tất cả các vàn bài.

Người thắng cười lớn, người thua đỏ mặt tía tai, một số nữ phục vụ, bị đám dân cờ bạc đua qua đẩy lại, người thì sờ một cái, người khác bóp một cái, vẫn còn che miệng cười ha ha, cả tràng diện vô cùng sa đọa dâm đãng.

- Tam ca, chúng ta đi cũng lâu rồi, hay là ta về trước nhé?
Ném con súc sắc trước quầy hàng, một lão đầu trọc nhỏ giọng nhìn tên tam ca trong mắt đầy tơ máu, hiển nhiên gia hỏa này đang đánh bạc hăng tiết.

- Trở về? Kháo! Lão tử thua hơn một vạn linh thạch, ngươi lại bảo lão tử trở về? Lăn nhanh đi, lăn qua chỗ khác chơi! Đến đây, tiếp tục đặt cược, đặt cược!
Dân cờ bạc tức giận thì tướng mạo cực kỳ hung ác, tên này có thẹo trên má trái, khuôn mặt hình chữ thủy, làn da ngăm đen, lỗ võ hữu lực, còn thấp hơn tên đầu trọc vài cm, hai mắt hồng lên, nhìn chằm chằm vào cái chén Đoạn Thần Nham.

- Mở ra, bốn bốn sáu, mười bốn điểm, đại!
- Ta kháo!
Dân cờ bạc lại chửi ầm lên, một quyền đánh lên cái bàn trước mặt, bực bội không thôi, đã mở ra ba lần đại, nhưng hắn mua ba lần tiểu, một ván này, hắn lại thua ba trăm linh thạch.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui