Chung Cực Truyền Thừa


Đừng nói là Đan dược lục giai, dù hắn cần linh tinh, Thành chủ cũng có thể cho hắn.

Nhưng Thiếu thành chủ lại sinh ra sát ý với Lâm Dịch, hoàn toàn là vì tranh đoạt với Lâm Dịch, vì vậy khiến bệnh trạng tâm lý của hắn có chút khuất nhục, cho nên mới dẫn đến một phen chém giết như vậy.
Nhìn biểu lộ khúm núm của Thiếu thành chủ, Thành chủ có chút nhíu mày thoáng một phát, sau đó mới quay về hướng Quỷ Linh, hỏi:
- Kết quả như thế nào?
Quỷ Linh cau mày, cung kính nói:
- Người nọ tên là Lâm Dịch, tuy rằng trình độ chỉ là ngũ giai, nhưng lại có chiến văn cực kỳ mạnh.

Chỉ là chiến sĩ Ngũ giai, mà chiến văn của hắn có thể tăng chiến lực lên gấp trăm lần.

Ta hoài nghi, nói không chừng đối phương có thể là người Ngũ thần môn.
Nghe được ba chữ Ngũ thần môn, Thành chủ lập tức có chút nhíu mày, nói:
- Có thể xác định sao?
- Cái này...
Quỷ Linh sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu:
- Thuộc hạ không cách nào xác định, nhìn nét mặt của hắn tựa hồ cũng không phải là Ngũ thần môn gì, hẳn là từ một Diện vị nào đó mà vô tình đạt được máu huyết của thần thú Bạch Hổ, do đó có được chiến văn kia...Nhưng Diện vị kia của hắn như thế nào lại có được máu huyết trình độ nồng đậm của thần thú Bạch Hổ?
Lông mày của Thành chủ cũng càng xiết chặt hơn, gật đầu nói:
- n, quả thật khiến người nghi hoặc.

Đã giết được hắn chưa?
Quỷ Linh nghe lời nói ấy, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng, nói:
- Không có, thân pháp đối phương cực kỳ quỷ dị.


Chỉ trong nháy mắt mà biến mất khỏi phạm vi cảm ứng của thần trí ta.
- Cái gì?
Thành chủ lộ ra thần sắc kinh ngạc, có chút khó tin.
Hắn rất rõ ràng phạm vi cảm ứng thần thức của đối phương khoảng chừng ba ngàn kilomet.

Tuy rằng so với mình còn có chênh lệch rất lớn, nhưng trong cấp độ Chiến sĩ lục giai, tuyệt đối xem như là cường hãn.

Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Ngươi xác định đối phương biến mất trong nháy mắt? Phải biết rằng, ba ngàn kilomet, Chiến gĩ ngũ giai không có cách nào đạt tới loại tốc độ này!
- Cái này...
Quỷ Linh có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói ra:
- Thuộc hạ cũng không có cách nào xác định.

Chỉ biết là đối phương lập tức biến mất, chung quanh cũng không có chấn động không gian nào, không thể là dị năng không gian.

Nếu không phải hắn có thân pháp di chuyển ba ngàn kilomet trong nháy mắt, thì hẳn là có bảo vật giấu kín thần thức bản thân.
- Bảo vật có thể né tránh thần trí ngươi dò xét? Chẳng lẽ mà mảnh vỡ phiến Chân Thần khí kia?
Vật phẩm đã khiến Thiếu thành chủ và Quỷ Linh khổ nhọc như vậy, tự nhiên nghĩ rằng đó là công năng vật phẩm kia.

Thành chủ không khỏi nghi ngờ, hỏi.
Quỷ Linh lắc đầu, nói:
- Rất không có khả năng.


Mảnh vỡ Chân Thần khí kia, thuộc hạ có thể xác định là bị Bích Quỳnh lâu mua.

Mà thần thức thuộc hạ một mực tập trung lên người đối phương, hắn cũng không có tiếp xúc với người Bích Quỳnh Lâu.
Lông mày Thành chủ lập tức nhíu lại, nói:
- Cứ như vậy mà nói, bản thân đối phương có một loại bảo vật có thể khiến thân thể biến mất ngay lập tức, lại có thể giấu kín thần thức của mình hả?
Quỷ Linh khẽ gật đầu, không thể nghi ngờ gì, đây là điều có khả năng nhất.
- Cái này...Có thể có chút phiền phức...
Thành chủ cau mày, hắn rất rõ ràng có được loại bảo vật này thì có ý vị như thế nào.

Cái này có nghĩa là, vô luận là bất cứ lúc nào, bất cứ kẻ nào muốn giết đối phương, cũng đều không có khả năng.
Lúc này, Quỷ Linh lại nói tiếp:
- Chỉ là, lúc thần thức của ta tập trung lên người đối phương, đã nghe được một ít lời nói.

Tựa hồ tên kia có ý định rời khỏi Tây Bắc...
Thành chủ hơi sững sờ, đứng thẳng người lên, cau mày nói:
- Ngươi xác định?
Quỷ Linh nhẹ gật đầu, nói:
- Thuộc hạ có thể xác định.
Con mắt Thành chủ đột nhiên híp lại, trong mắt lóe lên một đạo hào quang ý vị sâu xa.

Thật lâu sau mới nhẹ gật đầu, nói:
- Đã như vậy, thì cũng không cần sợ rồi.


Chuyện này cứ như thế.

Lân nhi, lần sau không được lỗ mãng như vậy.
Thiếu thành chủ vẫn một mực không nói gì, lúc này mới có chút khom người, rầu rĩ nói:
- Vâng, phụ thân.
Thành chủ nhẹ gật đầu, phất phất tay, ý bảo hai người rời đi.

Thiếu thành chủ và Quỷ Linh có chút khom người, đi ra ngoài, kéo theo linh lực chung quanh chuyển động một hồi.
Mà Lâm Dịch lúc này, từng đạo huyết sắc năng lượng giống như quang điện đang rung động, tiến vào thân thể hắn, không ngừng cường hóa thân thể hắn.
Thật lâu sau, Lâm Dịch mới mở mắt.

Linh lực chung quanh rung động lắc lư mãnh liệt một cái, sau đó mới chậm rãi thu vào thân thể Lâm Dịch.
Lâm Dịch sờ soạng lồng ngực của mình thoáng một phát, thấy không còn chút cảm giác đau đớn nào, trong thân thể lúc này còn ẩn chứa lực lượng cường đại, mà cỗ cảm giác hữu lực này, khiến Lâm Dịch bắt đầu muốn chuẩn bị công tác rời khỏi Tây Bắc Thiên này.
Lâm Dịch khẽ thở dài một hơi, tư tưởng không khỏi bay tới nơi cách xa nơi này hàng tỉ kilomet rồi.
- Diện vị Gia Nhĩ Ba Tư, đại lục Bạch Đế,...Mộng Nhi và Linh Lung, các nàng đều đã đợi ta gần trăm năm rồi.
Trong lòng Lâm Dịch dâng lên một cỗ đau đớn, hắn thật sự không phải là một người chồng tốt.

Kết hôn chỉ một năm, liền vì thỏa mãn sự ưa thích mạo hiểm của mình mà để hai kiều thê ở nhà ra đi.

Cái này khiến Lâm Dịch sinh ra tự trách thật sâu.
Hắn tới Thiên Giới này, có một phần nguyên nhân rất lớn là để thỏa mãn cảm giác hiếu kỳ mà thôi.

Vốn định sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, liền có thể trở về đại lục Bạch Đế.

Ai biết được đường trở về cứ dài dằng dặc như thế.
- Không biết các nàng có tốt không...

Ánh mắt của Lâm Dịch trở nên mê ly, trong lúc nhất thời cứ ngây ngốc ngồi tại chỗ như vậy.
Nhớ tới hai nương tử của mình tại đại lục Bạch Đế, trong tâm tưởng muốn trở về của Lâm Dịch chưa bao giờ gấp gáp vội vã như vậy.
Thời gian dần qua, trong lòng hắn bắt đầu trở nên phiền muộn.
Ngân mang lóe lên trong tay, thanh sáo trúc lập tức xuất hiện trong tay hắn.

Hai mắt khép hờ, đặt sáo ở trước ngược.
Từng đạo giai điệu, nhịp điệu ưu mỹ vang lên, vang vọng quanh trong không gian tầng thứ thư Hổ thần cư vắng vẻ này.

Trong tiếng sao mang theo một cỗ tự trách và quyến luyến nồng đàm, bi thương chợt dâng cao như tuyết.
Mà lúc đó, tu vi tinh thần lực Lâm Dịch, dưới cỗ tưởng niệm đậm đặc này, thời gian dần qua, liền bốc lên, bốc lên...
Thật lâu sau, tiếng sáo dần dần biến mất.

Lâm Dịch mở mắt, nhưng trong đôi mắt hắn đã tràn đầy ánh lệ.
- Mộng nhi, Linh Lung, chờ ta...Ta nhất định sẽ trở về với các nàng!
Lâm Dịch kiên định nói, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kiên nghị!
Đứng lên, thân hình hắn lập lòe một cái, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Lâm Dịch xuất hiện ở không trung, đúng là chỗ biến mất ngày đó.

Tòa Phù phong ở chỗ này lúc đó, đã biến mất không thấy gì nữa.
- Xem ra, Hổ thần cư này là nơi không có cách nào tự hành di động.
Lâm Dịch nghĩ đến, rồi lại lập tức cảm thấy kỳ quái.

Đến tột cùng là bản thể Hổ thần cư kia là ở nơi nào? Không gian Thứ Nguyên? Hay là ở nơi nào khác mà mình không biết?
Nghĩ mãi vẫn không thông, Lâm Dịch liền cũng không suy nghĩ nữa.
Nhìn chung quanh một lúc, sau khi nhận thức phương hướng Đông nam, Lâm Dịch mới bay đi.
Một ngày sau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui