Nguy Sơn nhìn thi thể dưới chân, nhẹ thở dài một cái nói:
- Sư tôn, ngươi đối đãi Nguy Sơn không tệ, Nguy Sơn thực sự xin lỗi ngươi...Bất quá với tư cách là đại đệ tử của ngươi, di sản của ngươi cũng nên thuộc về Nguy Sơn.
Xin ngài yên tâm, đợi đến khi thực lực Nguy Sơn lớn mạnh, tất nhiên sẽ cầm đầu nàng kia đến tế ngươi.
Nói xong, lại lần nữa khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi trầm mặc một hồi, ánh mắt Nguy Sơn nhìn về phía tay phải Nghiêm Nộ.
Chỉ thấy trên tay phải Nghiêm Nộ, một chiếc nhẫn chất phác tự nhiên lọt vào mắt Nguy Sơn, lóe ra hào quang sáng chói không gì sánh kịp.
Hắn biết rõ, trong đó, chính là để toàn bộ tài phú của sư tôn Nghiêm Nộ.
Không thể chờ đợi được, Nguy Sơn khom người chộp tới chiếc nhẫn kia.
Nhưng vào lúc này, trong lòng hắn bỗng nổi lên báo động kịch liệt.
Cơ hồ không chút do dự, trên người ầm ầm bộc phát ra năng lượng màu xanh, đồng thời thân thể bỗng bay về phía sau.
Nhưng lại muộn một chút, một cổ lực lượng cường đại vẫn đánh trúng hắn.
Trước mắt Nguy Sơn hiện lên một vòng huyết sắc năng lượng, hai mắt trừng trừng, giận dữ phun một ngụm máu tươi khỏi miệng.
Tập trung nhìn vào, chỉ thấy một gã thanh niên tuấn tú trên mang mang theo dáng cười xuất hiện trước người Nguy Sơn.
Nhìn thấy Nguy Sơn tránh thoát khỏi một kích ra sức đánh lén của mình, thanh niên tuấn tú kia lại hắc hắc bật cười, nói:
- Phản ứng ngược lại không chậm nha.
Người này, rõ ràng là một gã gia hỏa Chiến Đạo Minh!
Ánh mắt Nguy Sơ lộ ra một vòng phẫn nộ, nhưng lập tức lại chợt xoay người, cũng không quay đầu lại, vọt thẳng lên trên.
Hắn rất rõ ràng, mình hiện giờ đã chịu tổn thương không nhẹ.
Dù có hoàn hảo không tổn hao gì chống lại tên thanh niên kia, mình cũng không nhất định có thể thắng, càng không phải nói giờ đã bị thương.
Nguy Sơn vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn bỏ chạy.
Hắn tự nhiên không nỡ tài phú kia, nhưng nếu ngay cả mạng cũng không còn...Tài phú còn hữu dụng sao?
Thanh niên tuấn tú lại cười hì hì nhìn thân hình bay lên mặt biển, ánh mắt híp lại, cười hắc hắc nói:
- Ta đã sớm biết ngươi sẽ chạy mà.
Hắn vừa mới nói xong, Nguy Sơn đang bay nhanh lại đột nhiên cảm thấy một cổ năng lượng khổng lồ như núi, ầm ầm từ không trung rơi xuống!
Ánh mắt Nguy Sơn lộ ra thần sắc kinh khủng, nghẹn ngào hô:
- Hư thần khí?
Sau đó cũng không quay đầu lại, xoay người một cái, lại lần nữa phóng về đáy biển.
Nhưng mà, ngay khi hắn xoay người phóng xuống đáy biển, một vòng hồng mang lại chợt lóe lên.
Nguy Sơn mở to hai mắt nhìn, cổ họng xì xào vang lên.
Sau một lát, máu tươi liền điên cuồng phun ra, năng lượng màu xanh lập tức biến mất, thân thể đang nhanh chóng bay xuống vì nước biển đột nhiên ập tới trong khoảnh khắc liền áp hắn thành thịt vụn.
Thân thể của hắn, lại xa xa chưa đạt tới trình độ như Nghiêm Nộ
Tên thanh niên thanh tú ở dưới đáy biển, trong tay không biết khi nào đã nhiều thêm một cái lục lạc màu vang, khóe miệng hắn nổi lên dáng cười, lạnh nhạt nói:
- Thật sự hiếm thấy, ngươi rõ ràng cũng biết hư thần khí ah...
Đương nhiên, lời hắn nói, Nguy Sơn vĩnh viễn không thể nghe thấy được nữa.
Lâm Dịch trốn ở bên ngoài 1 km, tự nhiên nhìn thấy rõ ràng tất cả.
Khi hư thần khí của đối phương xuất hiện, Lâm Dịch khiếp sợ đến nỗi tâm thân cơ hồ cũng suýt thất thủ.
Cũng may, lúc ấy năng lượng chấn động rất lớn, hơn nữa tâm thần Lâm Dịch cũng chỉ thiếu chút thất thủ, nhưng vẫn bị hắn khống chế được, cũng không ảnh hưởng gì.
- Hư thần khí thật cường đại! Quả thực...Quả thực so với công kích của cường giả cấp bậc áo xám còn cường đại hơn.
Thần thức Lâm Dịch triển khai toàn bộ, tự nhiên cảm nhận được rõ ràng sự cường đại của hư thần khí kia.
Mặc dù đối mặt với công kích cơ bản của cường giả áo xám, Lâm Dịch cũng chưa từng thiếu chút thất thủ tâm thần, qua đó có thể thấy được sự cường hãn của nó...
Binh khí ở Thiên Giới phân chia làm phàm phẩm, tương phẩm, linh phẩm, hư thần phẩm, chân thần phẩm cùng với thần phầm.
Bản thân Lâm Dịch có một thanh Tử Trúc kiếm linh phẩm thượng giai.
Nhưng khiến hắn thật không ngờ chính là trình độ cường hãn của vũ khí Hư thần phẩm, so với với vũ khí linh phẩm lại cường đại hơn nhiều như vậy? Quả thật so với cường giả đẳng cấp áo xám còn cường đại hơn a!
Lâm Dịch cũng không biết, dưới linh phẩm và ngoài hư thần phẩm hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Hư thần phẩm đã mang theo một chữ thần, đủ để thấy sự bưu hãn của nó rồi! Phải biết rằng đây chính là Thiên Giới, ở Thiên Giới mà có thể được gọi là thần...vậy sẽ cường hãn thế nào chứ? Ở đây cyngx không phải vị diện cấp thấp như Bạch Đế đại lục.
Ở Bạch Đế đại lục, một kiện phàm phẩm ở Thiên Giới cũng có thể trở thành thứ thần khí, nhưng ở Thiên Giới lại tuyệt đối không thể.
- Thiên Giới...Quả nhiên là tồn tại cường hãn!
Lâm Dịch thầm nghĩ trong lòng
Chính vào lúc này, thanh niên vẫn lơ lửng trên mặt biển lại cười hì hì nói:
- Nếu đã đến, còn lẫn trốn làm gì? Xuất hiện đi.
Trong lòng Lâm Dịch lập tức xiết chặt, chẳng lẽ đối phương phát hiện ra ta rồi sao?
Nhưng nghĩ đến thần thức của mình đã hoàn toàn dung nhập vào nước biển, nhìn thực lực đệ tử này, cũng chỉ có cấp bậc áo tím thôi, không thể nào tìm ra mình được.
Như vậy khả năng duy nhất chính là...hắn phát hiện những người khác.
Thần thức Lâm Dịch đã dung hợp với nước biển, tự nhiên có thể đơn giản phát giác ra bất cứ chỗ nào bất đồng trong đó.
Hiện giờ ở chỗ này, trừ hắn ra, ít nhất còn cất dấu một người.
Về phần người còn lại ở chỗ nào, Lâm Dịch cũng không rõ lắm...Chỉ biết là hắn là người tới cuối cùng.
Bất quá người này lại có được không gian dị năng rất khó đối phó...Sau khi biến mất không thấy gì nữa trên không trung, Lâm Dịch thực sự không biết hắn đã trốn tới chỗ nào rồi nữa.
Thanh niên tuấn mỹ này không nhận được câu trả lời thuyết phục, khiến hắn rất không vui nhíu mày nói:
- Nếu đã bị ta phát hiện vậy còn ẩn nấp làm gì? Cho rằng ta không tìm được ngươi sao?
Tiến vào Thiên Giới, nhất là có thể tới được đây, có người nào không phải tâm trí cứng cỏi? Tất cả mọi người đều cho rằng đối phương đang gào to mình, cho nên cũng không người nào xuất hiện.
- Hừ, đã như vầy, không nên trách ta không khách khí!
Thanh niên tuấn mỹ kia lại như biết rõ người ở chỗ nào vậy, sắc mặt một tầng, cả giận hừ một tiếng.
Lập tức, chỉ thấy trên tay hắn lóe lên hồng mang, lập tức ầm ầm đánh về một hướng.
Khiến Lâm Dịch đổ mồ hôi trán chính là, hướng đó, lại là chỗ hắn lẫn trốn.
- Chẳng lẽ đối phương phát hiện ra ta rồi sao?
Trong lòng Lâm Dịch kinh hãi nghĩ đến, nhưng còn chưa kịp sử dụng Mê Độn, chỉ thấy năng lượng kia khi đến đỉnh đầu hắn chừng 30 m, lại không hiểu thấu bị ngăn cản, một đạo nhân ảnh bay ra ngoài.
- Là hắn?
Lâm Dịch giật mình trong lòng...Người này, đúng là người đến cuối cùng, cũng là tên đệ tử Chiến Đạo Minh có không gian dị năng kia.
Thanh niên kia sau khi bay ra mấy chục thước, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ trên không trung, sắc mặt tái nhợt, lành lạnh nói;
- n sư đệ không hổ là đệ nhất nhân Sát Nộ Đạo a, sư huynh bội phục...
Thanh niên tuấn mỹ nhìn thấy người xuất hiện, tựa hồ không chút giật mình, khiêu mi cười cười, nhưng vẫn nói:
- Ta nói là ai...Nguyên lai là Linh Sư huynh ah...
Trong khí nói chuyện, khóe miệng lại lộ ra chút mỉa mai.
Thanh niên được xưng là Linh Sư huynh kia hít sâu một hơi, nhưng nhìn thấy lục lạc màu vàng trong tay đối phương, lông mày lại nhịn không được có chút nhảy dựng lên, ánh mắt lộ ra một tia ghen ghét, thản nhiên nói:
- n sư đệ quả nhiên rất được sư tổ yêu thích...Lôi Đình Chi Linh này, chỉ sợ là do sư tổ truyền cho n sư đệ a?
Hai đầu lông mày n sư đệ kia hiện lên một vòng cao ngạo, lập tức nhìn Linh Sư huynh cười nói:
- Sao thế? Mục tiêu của Linh Sư huynh không phải cũng là không gian giới chỉ của Nghiêm Nộ đấy chứ?
Lông mày Linh Sư huynh lại nhướng lên, nhìn xem thanh niên họ n nói:
- n sư đệ, sư tổ sủng ái ngươi có thừa, năng lượng đan dược chỉ sợ đã sớm đầy ắp không gian giới chỉ của ngươi rồi? Sao hả? Chẳng lẽ n sư đệ còn muốn tranh đoạt chút vật nhỏ này sao?
n sư đệ khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói:
- Linh Sư huynh chắc hẳn cũng biết, muốn ngưng tụ thần cách, phải cần rất nhiều năng lượng đan dược, không ai lại ngại nhiều a?
Tay Linh Sư huynh lập tức nắm lại, trong mắt lóe ra sát ý khó có thể che dấu, nhưng n sư đệ lại vẫn lặng lẽ nhìn hắn, tựa hồ như không phát hiện ra sát ý của hắn vậy.
Thật lâu sau, Linh Sư huynh hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Đã như vậy...Không gian giới chỉ của Nghiêm Nộ này liền cho ngươi, cáo từ.
Nói xong, cũng không đợi n sư đệ kia trả lời, trên người lóe lên ngân mang, cứ như vậy biến mất không thấy gì nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...