Xùy...
Thanh niên kia cười nhạo một tiếng, không hề che dấu vẻ lành lạnh trong mắt nói:
- Vậy hắn cũng là sư thúc của ta, ta cũng là đến thu thập di thể hắn.
- Ngươi!...
Hai mắt thanh niên khôi ngô liền trừng lên, trong nước biển chung quanh lập tức ọt ọt ọt ọt nổi lên vô số bọt khí.
Thanh niên kia lại không để ý đến khua tay nói:
- Sư huynh ngươi cũng không cần làm ta sợ, nếu sợ ngươi, ta cũng không đến rồi.
Đồng thời ngươi cũng không cần lấy lý do thu thập di thể gì đó để đối phó ta...Nếu thật sự thu thập di thể, vậy ngươi cứ mang di thể hắn đi là được, sư đệ chỉ muốn chiếc nhẫn trên tay sư thúc là được rồi.
- Vô liêm sỉ!
Thanh niên khôi ngô thanh niên giận giữ rống lên, hai mắt hiện hồng:
- Sư tôn ta hy sinh tánh mạng vì Kiếm Tông, ngươi thân là Kiếm Tông hậu bối, không tôn kính thì cũng thôi đi, rõ ràng sư tôn vừa vẫn lạc đã nghĩ đến di sản của hắn rồi sao?
Ngươi có biết hai chữ vô sỉ viết thế nào không hả
Khóe miệng thanh niên kia lại lộ ra một tia vui vẻ khinh thường, nói:
- Được rồi được rồi, đừng ra vẻ đạo mạo tôn sư trọng đạo nữa.
Hiện giờ ở đây cũng không có người, trong lòng ngươi có phải cũng nghĩ như ta không, ngươi minh bạch, ta cũng minh bạch, làm gì phải giả bộ? Cũng từng là đồng môn một hồi, không bằng ta và ngươi hai người phân vật phẩm trong không gian giới chỉ này ra là được.
Nàng kia và người của Chiến Đạo Minh cũng không biết khi nào trở về.
Nếu bọn họ trở về rồi, ta và ngươi dù muốn đi, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Sư huynh nghĩ sao?
Nói ra câu cuối cùng, khóe miệng hắn lại nổi lên một tia vui vẻ không hiểu.
- Ngươi!
Thanh niên khôi ngô kia giận tím mặt.
Nhưng thanh niên kia lại như cũ mang theo một tia cười nghiền ngẫm nhìn mình.
Sau một lát, thanh niên khôi ngô dần trầm mặc lại.
Thật lâu sau, giữa hai hàng lông mày thanh niên khôi ngô hiện lên vẻ kiên quyết, ngẩng đầu lên, điềm nhiên nói:
- Sư tôn đối đãi ta ân trọng như núi, Nguy Sơn tự hỏi không phải không phải là loại khi sư diệt tổ, hiện giờ di thể và gia sản của sư tổn, Nguy Sơn quyết không thể để sư đệ động vào được.
Thanh niên kia quái dị nhìn Nguy Sơn, trong mắt hiện lên một vòng quỷ dị, lập tức lại cười nói:
- Nguy sư huynh, Thiên Giới là nơi như thế nào, ta không nói, có lẽ ngươi cũng biết.
Muốn trở thành tồn tại đỉnh phong, nếu không đạt tới Hư Thần Cảnh thì không có khả năng.
Nguy sư huynh tôn sùng với lệnh sư khiến người kính nể, nhưng người chết đèn tắt, tài phú lớn như vậy để lại cho người chết có làm được gì? Còn không bằng để sư huynh đệ ta chia đều, coi như là thành toàn mỹ danh yêu thương đệ tử hậu bối của Nghiêm sư thúc một phen, đúng không?
Trong khi nói chuyện, hai tay của hắn lại đặt sau lưng, đầu ngón tay, lại có một thứ như nước tinh tế màu đỏ, chui vào trong nước biển quanh thân, mà Nguy Sơn cũng không phát hiện ra.
- Hừ!
Nguy Sơn lại lần nữa tức giận hừ lạnh, lạnh lùng nhìn đối phương nói:
- Ngươi nói thật hay, Ngụy mỗ quyết không để ngươi cướp đi di sản của sư tôn, càng không cùng người làm loại chuyện bất hiếu kia đâu.
Thanh niên nhíu mày, lập tức bất đắc dĩ nói:
- Nguy sư huynh có ý tứ là...Không có gì để nói nữa sao?
Nguy Sơn vung tay, lạnh lùng nhìn chăm chú đối phương, hiển nhiên đã làm tốt chuẩn bị tiến công, dùng hành động để chứng minh lập trường của mình.
Nhưng ngoài ý định, thanh niên kia lại khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Nếu Nguy sư huynh đã sốt ruột hộ sư như thế, một mảnh hiếu tâm cảm thiên động địa, sư đệ nếu cường thịnh hơn thì sẽ cố gắng, nhưng sư đệ lại không phải...Aizz, mà thôi mà thôi.
Sư huynh đi thôi, sư đệ không dây dưa nữa là được.
Lời vừa nói ra, Nguy Sơn lập tức sửng sốt một chút...Có chút vượt ngoài dự liệu của hắn.
Biểu hiện ngay từ đầu của người này là không đạt được mục đích không buống, sao giờ lại đột nhiên buông tha chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...