Chung Cực Truyền Thừa

- Để cho ta lĩnh hội một chút, Hổ Thần Chiến Văn, rốt cục có cái gì kinh người a.

Thanh âm lạnh nhạt của đối phương vừa vang lên, chỉ nghe thấy một âm thanh một vang lên, thân thể của hắn đã biến mất tại chỗ. Một cổ năng lượng bá đạo vô cùng, đánh tới trước mặt.

Trong mặt Lâm Dịch lóe lên tinh mang, không né không tránh, cơ bắp trong nháy mắt bành trướng lên mãnh liệt, lập tức trở nên cứng rắn vô cùng! Sau khi thấp giọng gầm thét một tiếng, hai sắc đỏ lam bỗng nhiên thu liễm, hóa thành một màn hào quang như thực chất, xuất hiện trên nắm tay Lâm Dịch, dưới chân bỗng nhiên phát lực, một tiếng nổ không khí vang lên, thân thể Lâm Dịch đồng dạng di chuyển với tốc độ siêu tốc, biến mất không thấy gì nữa!

- Oanh!

Một tiếng nổ cực lớn bỗng nhiên vang lên! Sau khi va chạm mãnh liệt, toàn bộ không gian từng mảnh bể tan tành, lộ ra thứ nguyên không màu đen ở giữa.

Một cổ lực lượng vô cùng lớn, trực tiếp chui vào nắm tay của Lâm Dịch, lan tràn đến toàn bộ cánh tay, thân thể của hắn bị cổ lực lượng công kích này, trực tiếp ném bay ra ngoài!

- Thật mạnh! Lực lượng của ta sau khi gia trì Chiến Văn, mạnh hơn bình thường không chỉ 300 lần, nhưng lại không thể chiếm được chút tiện nghi nào!

Lâm Dịch bị đánh bay ra ngoài, cảm thấy cánh tay của mình đau nhức như bị bẻ gãy vậy. Bất quá năng lượng Hổ Thần quyết vừa vận chuyển, lập tức khôi phục nguyên khí, cố gắng ổn định thân hình của mình.

Nhưng mà, hắn vừa mới vừa vặn ổn định, ánh mắt lại bỗng nhiên ngưng tụ...Thì ra nam nhân kia, rõ ràng ở trong khoảng thời gian cực ngắn này, lại lần nữa phi thân lao tới! Tốc độ cực nhanh, uy thế mạnh, rõ ràng còn mạnh hơn lần trước!

Lâm Dịch cắn răng, lại lần nữa nghênh tiếp!

- Oanh!

Một đợt va chạm mãnh liệt còn mạnh hơn lần đầu nhiều lần, dư âm của nó lan tràn ra bán kính mấy trăm km xung quanh, thân thể Lâm Dịch lại lần nữa bị bắn ra ngoài!

Một tia máu tươi từ trong miệng hắn tràn ra...Dùng thân thể của Lâm Dịch sau khi được gia trì Chiến Văn, trong cuộc so đấu sức mạnh thuần túy, không mang theo chút Thiên đạo này, rõ ràng lại bị tổn thương một chút!

Năng lượng Hổ Thần quyết lập tức điên cuồng chuyển động, trong nháy mắt, thương thế lại bị hắn ép xuống lần nữa.

Nhưng mà, vừa lúc đó, lần công kích thứ ba của nam nhân, lại tiếp tục đánh tới!

- Oanh! Oanh! Oanh!...

Nam nhân này phảng phất như không biết mỏi mệt là gì, mang theo uy thế và sức mạnh cường đại không gì sánh kịp, một lần nữa đánh về phía Lâm Dịch. Thân thể Lâm Dịch bay ngược, bay ngược, lại bay ngược về sau...

Mặt sân chiến đấu, dưới mười mấy lần va chạm mãnh liệt này, cư nhiên lại lan ra 100 km xung quanh. Mà thân thể Lâm Dịch dù có mạnh mẽ đến mức nào, nhưng trong cuộc va chạm kịch liệt như vậy, cũng bị trọng thương, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi!
Thân hình của đối phương lại lần nữa lao tới, Lâm Dịch cắn chặt hàm răng, thân thể hắn cũng kịch liệt vặn vẹo, hiện ra ở một chỗ cách đó 1 km...một đạo ánh sáng, từ vị trí vừa rồi hắn đứng, bỗng nhiên hiện lên!

- Đây là lực lượng Thần cấp?

Hôm nay Lâm Dịch mới biết được, mình ngây thơ đến mức nào. Cường giả Thần cấp, không phải chỉ có Thiên đạo là lợi hại, mặc dù là năng lượng, thân thể, cũng cường đại hơn Ngưng Thần kỳ rất nhiều! Mặc dù thân thể của mình có thông qua sự rèn luyện của Hổ Thần quyết và Thú Văn bổn nguyên, vẫn không cách nào chống lại đối phương.

- Phốc!

Lại phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt Lâm Dịch lóe lên một tia kinh sợ, nhìn về phía bên kia.

Bên kia, thân hình nam nhân lại lần nữa hiện ra. Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn xem Lâm Dịch, khóe miệng mơ hồ mang theo một tia cười lạnh.

- Không phải ngươi nói là dùng lực lượng của ngươi đủ để cùng ta chống lại sao? Vì sao còn muốn tránh né?

Trong mắt Lâm Dịch hiện lên một tia lạnh lùng, lập tức hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Thần cấp chính là Thần cấp, đích thực là không phải người thường...Lâm Dịch thừa nhận đã xem thường đại nhân.

- Hừ!

Ánh mắt nam nhân lạnh lùng nhìn xem hắn:

- Ngươi bây giờ nói là nhận lầm, thì cho là ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Qua nhiều năm như vậy, dám can đảm khiêu chiến với quyền uy của ta, đều đã thành người chết. Ngươi, cũng sẽ không ngoại lệ.

Tiếng nói vừa phát ra, thân thể nam nhân lại lần nữa hóa thành hào quang, lao thẳng tới chỗ Lâm Dịch!

Ngắn ngủn trong một nháy mắt này, thương thế của Lâm Dịch đã được Hổ Thần quyết chữa trị gần hết. Đối phương lại lần nữa đánh tới, Lâm Dịch biết mình không thể trốn được nữa.

Khí thế đối phương phảng phất như phô thiên cái địa, ngoại trừ ngạnh kháng, hầu như không có biện pháp nào khác. Vừa rồi có thể né tránh, cũng đã là chuyện cực kì may mắn rồi.

- Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!...

Một lần một lần va chạm, thương thế Lâm Dịch sau mỗi lần va chạm đều tăng thêm. Thân thể cường giả Thần cấp kia phảng phất như kim cương vĩnh viễn không bị hư, mỗi một lần đều là va chạm kịch liệt nhất, một lần mạnh hơn một lần...

- Lão gia hỏa này, còn muốn mặt mũi nữa không? Thật đúng là dám động thủ a...


Long Dương tức giận nhìn xem tràng cảnh này, lông mày nhướng lên.

Thanh niên lười biếng sau khi nhìn một hồi, khóe miệng mới lộ ra nụ cười:

- Bất quá Lâm Dịch này không hổ là một nhân tài, tuy ngay từ đầu đã bị đối phương giam cầm là do hắn quá mức chủ quan, nhưng sau đó liền nhận ra được đối phương không cách nào sử dụng Thiên đạo...không hổ là người mà Bạch Hổ đại nhân chọn trúng...

- Bất quá cứ xem tiếp như vậy thì không được rồi. Thằng nhãi Bàng Văn này xương cốt quá chắc chắn, Lâm Dịch đại khái cầm cự không được bao lâu nữa...

Nam nhân khôi ngô nhìn hai người chiến đấu, sau đó nhịn không được nói.

- A...

Thanh niên lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, lập tức đứng lên:

- Nếu đã như vậy, ta sẽ xuống dưới hoạt động một chút...Nếu như lão gia hỏa bên đối phương đã xuất thủ, chúng ta cũng không nên quá khách khí. Long Dương, Bách Nguyên tông bên kia, giao cho ngươi đó.

Long Dương có chút sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày không vui nói:

- Dựa vào cái gì mà ta phải đi Bách Nguyên tông bên kia, mà ngươi lại đi lão gia hỏa bên này?

- Bởi vì...

Nam tử lười biếng mỉm cười:

- Ta đi nhanh hơn so với ngươi.

Trước lúc Long Dương phục hồi lại tinh thần, trên người nam tử lười biếng đã lấp lóe ngân quang, biến mất vô tung vô ảnh.

Long Dương ngây người cả nửa ngày, mới cắn răng nói:

- Xem như ngươi lợi hại!

Nói xong, hừ lạnh một tiếng. Nhưng mà lập tức hắn lại nhìn về phía nam tử khôi ngô dưới đất.

Nam nhân khôi ngô nhìn hắn vài lần, không xác định lắm hỏi:

- Ngươi muốn ta đi?

Long Dương nhẹ gật đầu:

- Cùng hắn đi thu thập mấy con tôm nhỏ kia, ta ngược lại tình nguyện ở chỗ này xem kịch vui.

Nam nhân khôi ngô ngược lại cũng không nói thêm điều gì, khẽ gật đầu:

- Vậy ta đi đây.

Nói xong, trên người đồng dạng lấp lóe một tia ngân quang, biến mất vô tung vô ảnh.

Lúc này Long Dương mới thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn xem Lâm Dịch và tên Bàng Văn vẫn không ngừng va chạm trong mặt gương.

- Sớm biết như vậy, ta cứ trực tiếp thuấn di qua đây...lại bị tên kia vượt lên trước một bước.

Thương thế của Lâm Dịch đã càng lúc càng thêm nghiêm trọng, hắn không nhớ rõ đối phương đã công kích bao nhiêu lần, hắn ngăn cản bao nhiêu lần nữa. Chỉ biết là, cứ tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ bị cổ lực lượng này sinh sôi chấn động cho đến chết.

- Oanh! Phốc!

Lại sau một lần va chạm, Lâm Dịch lại lần nữa phún ra một ngụm máu tươi.

Lần này, Lâm Dịch cảm giác như cả người mình đã không còn sức lực nữa, không thể nào chống chọi lại được nữa.

Nhưng mà đối phương, lại không có chút ý tứ thương cảm nào, lại lần nữa điên cuồng lao tới!

- Lần này, chỉ sợ là thật sự chết chắc rồi...Không nghĩ tới, cư nhiên lại không hiểu thấu chết ở đây như vậy...Thần cấp quả nhiên là cường đại.

Lâm Dịch cố gắng muốn ngăn cản, nhưng thân thể hắn đã bị trọng thương tới mức không cách nào nhúc nhích được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương lao thẳng về phía mình!

- Bàng Văn, khi dễ hậu bối tính là nhân vật gì? Ngươi đến cùng có biết xấu hổ là gì nữa không?

Một thanh âm lười nhác đến cực điểm vang lên. Thân thể của nam nhân, trong nháy mắt khi nghe được thanh âm này, bất động tại trên không trung, ánh mắt lập tức ngưng lại một chỗ.


Hào quang màu bạc lấp lóe, một đạo thân ảnh lười biếng giống hệt thanh âm vừa nãy, xuất hiện ở trên cao.

Lâm Dịch chỉ nhìn thoáng qua, nhãn tình liền sáng lên...Cường giả Thần cấp!

Hơn nữa, rất rõ ràng là cường giả Thần cấp của Đông Nam Thiên!

- Chu Vân...

Nam tử nhìn xem người nọ, chậm rãi mở miệng.

Nam tử lười biếng khẽ nhướng mày, lộ ra hàm răng trắng noãn:

- Còn nhớ rõ ra sao?

Nam nhân âm trầm, hít sâu vài cái, cũng lộ ra nụ cười, bất quá trong nụ cười này bao nhiêu có chút hương vị âm lãnh:

- Sao có thể quên? Nhờ công của ngươi, ta đã trải qua tu hành thêm ba ngàn năm nữa.

- Gần kề chỉ tốn ba ngàn năm? Thiên tư quả nhiên không tệ.

Chu Vân lười biếng vừa cười vừa nói.

Chỉ vài câu nói chuyện ngắn ngủi, Lâm Dịch liền nghe ra...thì ra nam nhân này đã từng bị cường giả Thần cấp tên là Chu Vân này giết qua...cái gọi là ba ngàn năm tu hành, e là lần thứ hai chuyển thế a?

Đang lúc Lâm Dịch nghĩ ngợi, Chu Vân lại đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác cười nói:

- Hắc, tiểu tử, không sao chứ?

Lâm Dịch vội vàng phục hồi tinh thần lại, Hổ Thần quyết lại lần nữa chuyển động, hơi chút phục hồi thương thế, lộ ra một dáng tươi cười:

- Tạ đại nhân quan tâm, không có việc gì.

Chu Vân lúc này mới cười giơ ngón tay cái với hắn, sau đó nghiêng đầu sang chỗ nam nhân kia cười nói:

- Sao? Không nỡ thu hồi Thiên đạo à? Ta cũng không phải là cường giả Ngưng Thần kỳ a...ngươi không có Thiên đạo lại cùng ta đánh, sẽ chết thêm lần nữa đó.

Nam nhân cắn chặt hàm răng, nhìn xem Lâm Dịch thật lâu, sau đó mới giận dữ thu hồi Thiên đạo của chính mình. Lâm Dịch chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên rung chuyển kịch liệt sau đó chợt thư thái lại...Hắn biết rõ, Thiên đạo bên cạnh mình, đã bị thu hồi lại.

Chu Vân lại lần nữa bật cười, sau đó mới duỗi duỗi cái lưng cười nói:

- Từ sau cuộc chiến sáu vạn năm trước với ngươi, ta một mực không có hoạt động thân thể này...đến đây đi, để cho ta nhìn trong sáu vạn năm này, đến cùng có tiến bộ gì hay không.

Đang lúc đàm tiếu, giữa thiên địa bỗng nhiên nổi lên sấm sét...trong cảm giác của Lâm Dịch, hai cổ khí thế có thể nói là hết sức khủng bố, từ trên thân hai người từ từ bốc lên. Khí thế lặng yên vô hình, tại thời khắc này, rõ ràng cứng lại như thực thể!

- Đây là thực lực chân chính của Thần cấp khi dùng Thiên đạo sao?

Lâm Dịch mở to hai mắt mà nhìn, lực lượng cường đại đến mức làm cho hắn hô hấp cũng chịu ảnh hưởng.

- Tiểu tử, chiếu cố tốt chính mình, nếu không chịu được thì hãy tiến vào Hổ Thần cư...

Trong lòng, đột nhiên vang lên tiếng nói của người Chu Vân kia. Lâm Dịch có chút sửng sốt một chút, sau đó vội vàng xác nhận, thân hình cũng lập tức lui về phía sau.

Hai đại cường giả Thần cấp giao phong, khoảng cách gần như vậy, còn đứng lại thì chết chắc.

Bàng Văn nhìn Lâm Dịch ly khai, thần sắc của hắn bỗng có chút nhúc nhích, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tha cho ý tưởng sau, con mắt chăm chú nhìn về phía Chu Vân.

- Đến đây đi!

Tiếng nói vừa xuất ra, trận chiến đã diễn ra.

Chỉ thấy Bàng Văn kia trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang, dùng con mắt của Lâm Dịch rõ ràng cũng không thể theo kịp tốc độ của hắn, điên cuồng đánh thẳng về phía Chu Vân!

- Tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn gấp 10 lần!...Quả nhiên, sử dụng Thiên đạo và không sử dụng Thiên đạo, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Lâm Dịch thấy rõ, đối với tốc độ lúc trước của đối phương, dù sao hắn cũng có thể theo kịp. Mà bây giờ, ánh mắt của hắn đã hoàn toàn không theo kịp tốc độ của đối phương, hầu như chỉ là một cái thoáng qua, Bàng Văn và Chu Vân đã hung hăng lao vào nhau!

- Hiz - khà - zzz Tạch...!...


m thanh kịch liệt chói tai lập tức vang lên, dùng chỗ chạm nhau của hai người làm tâm, không gian trăm km xung quanh lập tức bể tan tành từng mảnh, lộ ra không gian loạn lưu chung quanh! Sóng âm siêu cấp mạnh mẽ, điên cuồng cuốn theo tất cả!

Sắc mặt Lâm Dịch lập tức biến đổi, hai sắc đỏ lam quanh người vụt một tiếng sáng lên! Nhưng mà cho dù là như vậy, vẫn bị sóng âm quật bay mấy cây số.

- Đã ly khai chiến trường đến mấy trăm km, nhưng vẫn bị dư kình ảnh hưởng đến như thế này...

Lâm Dịch đã là cường giả Ngưng Thần kỳ đỉnh phong, lại được gia trì Hổ Thần Chiến Văn, thực lực mạnh có thể nghĩ. Nhưng mà cho dù là như vậy, ở ngoài mấy trăm km hắn vẫn bị dư âm đánh bay thêm mấy cây số...Tầm ảnh hưởng, cường độ của nó mạnh đến mức nào chứ?

Không chút nào khoa trương mà nói...Nếu như lúc này Duẫn Đinh đứng ở bên cạnh Lâm Dịch, vẻn vẹn chỉ cần đợt ảnh hưởng này, cũng đủ để giết chết hắn!

Trận chiến điên cuồng rốt cục được triển khai hoàn toàn, trong mắt Lâm Dịch, thân thể của hai người cơ hồ như đã biến mất! Trong phạm vi 10 km, một lần lại một lần va chạm liên tục vang lên, không gian loạn lưu màu đen hầu như đã bao bọc cả chiến trường của hai người, Lâm Dịch căn bản là không thể tới gần được, chỉ có thể vừa lui vừa xem.

- Loại tình huống này, cứ xem như vậy căn bản là không có hiệu quả...Ừ, dùng thần thức quan sát.

Lâm Dịch quan sát trận chiến giữa hai đại Thần cấp, chủ yếu là vì từ đó mà hấp thu kinh nghiệm. Mà bây giờ đến thân hình của hai người đều nhìn không thấy, căn bản là không nói gì đến kinh nghiệm. Lúc này so với dùng mắt, dùng thần thức còn hiệu nghiệm hơn nhiều.

- Hít!

Thần thức vừa xuất ra, lập tức một thanh âm như tê liệt vang lên trong đầu Lâm Dịch. Sắc mặt Lâm Dịch có chút tái đi, vội vàng thu hồi thần thức.

Mở ra hai mắt tràn đầy khiếp sợ nói:

- Chỗ hai người chiến đấu, thậm chí đến thần thức cũng bị phá hủy?

Lâm Dịch hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.

Phải biết rằng, thần thức là một thứ đồ vật vô ảnh vô hình. Nhưng từ trường chiến đấu giữa hai người, thậm chí hủy diệt cả thần thức? Đây là một khái niệm gì chứ?

- Quá...quá mạnh mẽ. Chẳng qua là trong nháy mắt đó, ta cũng đã cảm ứng được rất nhiều thứ.

Trước lúc thần thức bị phá hủy, Lâm Dịch vẫn cảm giác được rất nhiều thứ. Nói thí dụ như...khí thế tựa như nuốt thiên diệt địa nọ!

Thiên đạo của hai người gần như đã viên mãn, trong quá trình chém giết lẫn nhau, Thiên đạo từng mảnh bể tan tành, hình thành vòng xoáy cực lớn cùng với sấm sét vô tận! Không chút nào khoa trương mà nói...sau trận chiến này, ít nhất là trong phạm vi mấy chục vạn km xung quanh, sẽ không còn bất luận sinh linh gì.

Giống như tình cảnh ngày đó mình đánh với Duẫn Đinh một trận...Đương nhiên, nơi đây muốn nghiêm trọng hơn, mặc dù là cường giả Ngưng Thần kỳ chỉ sợ cũng không có ai có thể tiến vào trung tâm của chiến trường này.

Lâm Dịch không dám dùng thần thức cảm nhận lần nữa, ánh mắt của hắn lại không thấy rõ ràng lắm, vì vậy chỉ có thể dựa vào bản năng vô hình đi cảm ứng trận chiến giữa hai người.

Chỉ thấy hắn có chút nhắm mắt lại, chau mày, nghiêng tai lắng nghe, nhưng trên thực tế hắn đang dùng cảm giác đi cảm ứng chiến trường.

Cảm giác không phải thần thức, cảm giác là một loại bản năng huyễn hoặc khó hiểu, không thể diễn đạt được bằng lời. Nó không giống thần thức có thể chịu sự điều khiển của người sử dụng. Loại vật này, không phải ai cũng có. Có ít người, đã đạt đến Ngưng Thần kỳ, nhưng không nhất định có được năng lực cảm giác. Mà có chút người cho dù có được cảm giác này, cũng không nhất định có thể sử dụng được.

Mà năng lực cảm giác của Lâm Dịch cũng không tính là thực sự mạnh mẽ. Nếu không phải lần này đến thần thức của không thể sử dụng được, hắn cũng sẽ không sử dụng nó.

Thời gian dần trôi qua, chiến trường vốn vô cùng mơ hồ, nhưng thời gian dần trôi qua Lâm Dịch cảm giác được càng lúc càng rõ ràng. Tuy hắn vẫn theo không kịp tốc độ của hai người, nhưng cũng đã có thể cảm ứng được Thiên đạo của hai người rồi.

- Thiên đạo lại có thể được vận dụng đến mức này?

Trong cảm giác của Lâm Dịch, toàn bộ không gian Thiên đạo, phảng phất như sống lại. Tràn đầy một loại sinh mệnh lực quỷ dị. Hai loại Thiên đạo hoàn toàn bất đồng đang xung đột lẫn nhau.

Hai cổ khí thế trong mắt Lâm Dịch xem ra cũng không mạnh mẽ lắm, nhưng ở trên trời chém giết lẫn nhau, chỉ là cảm ứng, cũng đã làm cho Lâm Dịch chảy mồ hôi lạnh.

- Còn may là mình có Hổ Thần cư, lúc ấy hắn vì bận tâm chuyện mình sử dụng Hổ Thần cư, nên không thể động dụng Thiên đạo...bằng không thì mình sớm đã...không, phải nói, chỉ cần một chiêu, thì mình đã hoàn toàn không còn đất sống rồi! Chênh lệch giữa Ngưng Thần kỳ và Thần cấp, thật sự là quá lớn!

Da đầu Lâm Dịch hơi có chút run lên, khó trách những cường giả Ngưng Thần kỳ kia dù có cường đại như thế nào, nhưng trước mắt Thần cấp đều không dám huênh hoang. Trước mặt Thần cấp, Ngưng Thần kỳ dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa, nếu không ngưng tụ ra Thần Cách, e là đỡ không nổi một chiêu a?

- Sáu vạn năm qua đi, thực lực của ngươi vẫn chỉ có một chút này thôi sao?

Trên chiến trường, thân thể Bàng Văn và Chu Vân đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ có thể thấy được không gian không ngừng lập lòe sau những cú đánh của họ...Hiện giờ không gian đã không còn chỗ nứt ra nữa rồi, bởi vì trong phạm vi chiến đấu của họ, căn bản đều đã hoàn toàn biến thành không gian loạn lưu

Nhưng mà lực lượng của hai người này đều quá mức cường đại, hấp lực của không gian loạn lưu, đối với bọn họ mà nói, không có chút hiệu quả nào.

- Hãy bớt sàm ngôn đi! Lúc này ta sẽ cho ngươi nếm thử thống khổ khi phải tu hành lại một lần nữa!

Thanh âm lạnh lùng của Bàng Văn vang lên, đáp lại câu nói móc của Chu Vân.

- Ha ha, là như thế này sao? Ta rất mong chờ...

Chu Vân lại lần nữa vừa cười vừa nói, ngữ khí nhẹ nhõm, mà Bàng Văn, lại không nói gì nữa.

Trên bầu trời cách đó mấy tỉ km, Long Dương híp mắt nhìn xem trận chiến giữa hai người, vò đầu bứt tai, bộ dạng rất bực bội.

- Khốn kiếp, khốn kiếp...đến cùng được hay không được? Không được thì để ta tới!

Long Dương không ngừng phàn nàn.

Sau lưng hắn xuất hiện một hồi ngân quang lập lòe, nam nhân khôi ngô xuất hiện, sau đó cũng ngồi xuống, nhìn trận chiến giữa Chu Vân và Bàng Văn trong mặt kính.

- Đã giải quyết xong?


Long Dương cũng không quay đầu lại thuận miệng hỏi.

- Ừ.

Nam nhân khôi ngô nhẹ gật đầu:

- Giải quyết xong, ta đã đuổi bốn tên tiểu gia hỏa Ngưng Thần kỳ kia về rồi.

- Đuổi về?

Long Dương ngạc nhiên quay đầu lại hỏi:

- Ngươi không giết bọn hắn sao?

Nam nhân khôi ngô khẽ nhíu mày một cái nói:

- Giết bọn hắn thật mất mặt. Ta chỉ là xuất hiện để bọn họ lập tức rời đi mà thôi.

Long Dương có chút sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại:

- Tùy tiện tùy tiện...Ai, bất quá tên Chu Vân này rốt cục là muốn chơi tới khi nào? Thật sự không được, thì để ta tới...

- Ngứa tay rồi hả?

Nam nhân khôi ngô nhìn mặt kính nói.

- Có thể không ngứa sao?

Long Dương tức giận liếc mắt nhìn hắn:

- Cũng đã sáu vạn năm rồi ta không được thoải mái đánh một trận a...

Lời vừa nói ra, Long Dương đột nhiên có chút ngẩn ra, sau đó khóe miệng nở một nụ cười thật tươi:

- Hắc hắc, hiện tại không ngứa...

Nam nhân khôi ngô còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thân thể Long Dương đã lấp lóe ngân quang, biến mất vô tung vô ảnh...

Một chỗ ở Đông Nam Thiên, bốn đạo lưu quang đang phi hành, sau một lát, bỗng nhiên ngừng lại, hiện ra thân hình.

Ba nam một nữ, bọn hắn đều mặc trường bào màu vàng, trên trường bào đều có một Tử Tinh tinh thể.

Hình dạng của họ hơi có chút chật vật, quần áo cũng có nhiều chỗ như là bị đốt vật.

- Thật không ngờ cường giả Thần cấp thật sự xuất thủ... Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Tả Thế chau mày, ánh mắt nhìn về phía sau lưng.

- Khá tốt chúng ta chạy nhanh...Cường giả Thần cấp quả nhiên là cường đại, chẳng qua là một chiêu mà thôi, căn bản là không cách nào chống cự.

Nham Long có chút than thở.

- Thế nhưng mà...những thủ hạ kia...

Mạc Ly nhíu mày, nhìn về phía sau, hiển nhiên là vì thủ hạ của họ mà lo lắng.

- Không có cách nào, Thần cấp tuyệt đối không phải là người mà chúng ta bây giờ có thể chống lại...Vì bảo hy sinh thân mình...cái chết của bọn hắn cũng không tình là uổng phí.

Tả Thế nhíu mày, lập tức nói ra...Thanh Long bảo tuy cường đại, nhưng hơn 400 vị lục giai chiến sĩ vẫn không phải là một con số nhỏ.

- Trước khi tới mọi người đều đã có giác ngộ này. Hiện tại thứ chúng ta phải suy nghĩ là, là chúng ta nên làm sao bây giờ?

Ánh mắt Phong Linh trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía sau, sau đó đó quay đầu nhìn về phía Tả Thế.

Mặt nạ trên mặt nàng không biết đã rơi ra từ khi nào, lộ ra một kiều nhan vừa giận vừa vui, chẳng qua là trên dung nhan tuyệt lệ này, lại hơi có vẻ âm lãnh, sâu sắc phá hủy mỹ cảm.

- Còn có thể như thế nào?

Tả Thế hếch đôi mắt hẹp dài nhìn về phía chân trời:

- Chỉ có thể trở về mà thôi.

Thở dài một tiếng, sau đó xoay người:

- Đi!

Không chờ bọn họ ly khai, một thanh âm đã ung dung vang lên. Đám người Tả Thế nhất thời run lên, ánh mắt tập trung về một phía.

Một đạo thân ảnh dần dần hiện ra...Thần cấp!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui