Chung Cực Truyền Thừa

- Rất muốn được như hắn sao?

Bên tai Lâm Cường đột nhiên vang lên một thanh âm nhẹ nhàng, Lâm Cường tự nhiên gật đầu một tiếng, chợt lại đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Đột nhiên quay đầu lại lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vân Băng, trong lòng nhất thời nhảy dựng lên, biết bản thân mình đã làm đổ bình dấm chua ra rồi. Vội vã chữa cháy nói:

- Ta đối với Dịch nhi cảm thấy vô cùng hài lòng a.

Vân Băng lại hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía Lâm Dịch. Tuy rằng nàng biết Lâm Cường ước ao như vậy không phải là không thương nàng, mà là xuất phát từ bản năng của một nam nhân.

Lâm Cường vội vã ho khan hai tiếng, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Dịch đã nói.

- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi có lẽ lập tức phải rời khỏi đại lục Bạch Đế.

Lâm Cường và Vân Băng nao nao, ngạc nhiên nói:

- Vì sao lại vội vội vàng vàng như vậy? Trước đây không phải bảo là ở một tháng sao?

Đầu lông mày Lâm Dịch nhíu lại, một lát sau mở miệng nói:

- Hài nhi cần phải đi sớm một chút, Thanh Long bảo chung quy không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, chỉ có lên Thiên Giới, mới có tư cánh chính diện đánh với bọn họ một trận.

Lâm Dịch không có bảo Lâm Phỉ nói cho hai người nghe, đương nhiên là sợ hai người lo lắng cho hắn.

Nghe vậy hai người Lâm Cường và Vân Băng cũng trầm mặc, sau đó mới gật đầu nói:

- Như vậy cũng tốt, chỉ là sau khi các con lên Thiên Giới cần phải cẩn thận. Nếu như không phải là đối thủ của bọn họ thì tạm thời nhường nhịn cũng không sao cả. Chỉ cần bảo trụ tính mệnh của bản thân mới có thể chân chính báo thù. Tất cả lấy an nguy bản thân làm trọng.

Ánh mắt Lâm Dịch lộ ra hàn mang, cũng cười nói:

- Yên tâm đi, đừng quên, nhà chúng ta còn có một Thần cấp chân chính a. Một gã Thần cấp cường giả, muốn chân chính động tới hài nhi, cho dù Thanh Long bảo kia có cường giả Thần cấp chỉ sợ cũng sẽ phiền phức a?

Mặt Lâm Phỉ nhất thời đỏ lên, vội vã mở miệng nói:

- Cha mẹ yên tâm, chuyện của Dịch lang chính là chuyện của Phỉ nhi, huống chi nếu thực sự chiến đấu, Phỉ nhi cũng không nhất định có thể dễ dàng chiến thắng Dịch ca.

Những lời phía sau đương nhiên ít nhiều cũng có chút khoa trương, thế nhưng quả thực Lâm Dịch có thể đánh với Lâm Phỉ một trận. Thế nhưng, thứ cuối cùng mà người ta quan tâm chính là kết quả cuối cùng a.

Sau khi cáo biệt Lâm Cường, Vân Băng hai người, Lâm Dịch và tam nữ bay ra khỏi Bản Nguyên chi tháp.

- Mọi người nắm tay nhau, chúng ta đi xem cổ thuật trước, rồi trực tiếp đi tới Thiên Giới.

Lâm Dịch mở miệng nói.

Chợt mấy người nắm tay nhau, Lâm Phỉ gật đầu với Lâm Phỉ. Con mắt nhắm lại, chỉ một thoáng sau, không gian chung quanh nhất thời ba động kịch liệt. Ngân sắc quang mang lóe lên, chớp động giống như thiểm điện, toàn bộ bầu trời tức thì yên tĩnh lại.

Sau khi mở mắt ra một lần nữa, đã xuất hiện bên trong cổ thuật.

Phía dưới hiện tại vẫn truyền đến tiếng đánh nhau, Lâm Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua, tộc nhân Cổ thuật đang ngày đêm kiên trì tu sửa và kiến tạo những phòng ốc, khu phố bị hủy.

- Người nào?

Khi ngân sắc quang mang xuất hiện khiến cho những người bên trong cổ thuật chú ý. Ba đạo thân ảnh tức thì bay tới, chính là ba gã cường giả Tinh Vị cảnh.

- Tại hạ Lâm Dịch có chuyện quan trọng cần tìm Lang Sa trường lão. Thỉnh mấy vị thông báo thay.

Lâm Dịch vỗi vã mở miệng nói.

- Lâm Dịch? Lâm Dịch đại nhân?

Ba người xuất hiện trước mặt Lâm Dịch, trong đó một người tiến lên một bước. Nhất thời nhìn rõ những mỹ nữ bên người Lâm Dịch.

Khi nhìn thấy ba vị mỹ nữ, thần sắc ba người đều hiện lên thần sắc kinh diễm, bọn họ thầm nghĩ trong lòng. Lâm Dịch không hổ là cường giả. Lang Sa trưởng nhà mình đã là mỹ nữ tuyệt sắc khó thấy, không nghĩ tới những nữ nhân đi theo bên người Lâm Dịch, không ngờ bọn họ lại là mỹ nhân cấp bậc này. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Trong lòng bọn họ hiện tại đang không ngừng cảm thán, một gã thực lực mạnh hơn một chút, định lực lớn hơn một chút, từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Vội vàng tiến lên, chắp tay nói:

- Lâm Dịch đại nhân, xin ngài chờ một lát, chờ tiểu nhân đi bẩm báo.

Nói xong, hắn vội vã chui vào bản nguyên kết giới phía sau.

- Lâm Dịch, dường như ở Cổ Thuật chàng có danh vọng rất lớn à nha.


Thư Mộng nói.

Thông thường mà nói, nếu như muốn bái phỏng, đều phải có thiếp, sau khi được đáp ứng mới có thể đi vào bên trong kết giới. Dù sao, đệ tam truyền thừa ảnh hưởng tới số phận toàn bộ Bạch Đế đại lục, không thể có chút tổn thương nào.

Mà hiện nay Lâm Dịch lại đột nhiên xuất hiện trước Bản Nguyên chi tháp. Trong ba đại truyền thừa, đó chính là một điều cấm kỵ. Không nghĩ tới, hắn chỉ cần báo tên mình một cái, đối phương không ngờ lại không có chút giận dữ nào? Thư Mộng có chút kinh ngạc thầm nghĩ. Lại căn bản không biết Lâm Dịch bái phỏng tam đại thế lực truyền thừa này, căn bản là chưa từng dùng dẫn thiếp gì gì đó, đều trực tiếp đi vào. Vì vậy, hắn căn bản không biết trình tự bình thường.

Nghe thấy Thư Mộng nói như vậy, Lâm Dịch nhẹ nhàng cười cười, lại không nói gì. Bởi vì danh vọng của hắn tại Cổ thuật này không thể một câu nói hết.

Nếu như hiện nay nói đến cá nhân có thể khiến cho tam đại thế lực truyền thừa nhận biết, không thể nghi ngờ, người này chính là Lâm Dịch.

Hai gã Tinh Vị cảnh đang đứng một bên cúi đầu, căn bản không dám nhìn qua Lâm Dịch. Cảm giác đầu tiên của bọn họ đối với hắn chính là kính nể, chỉ cần liếc mắt nhìn lại, ba nữ nhân kia, không ai trong số bọn họ có thể nhìn, bọn họ liền biết, ba nữ nhân này không chỉ đơn giản là một bình hoa. Chỉ cần khí thế phát ra từ ba người bọn họ cũng khiến cho hai người này không dám nhìn thẳng.

Sau vài chung, quang tráo bảy màu bên ngoài Bản Nguyên chi tháp được mở ra. Mấy đạo thân ảnh vọt ra từ đó, dừng lại trước mặt Lâm Dịch.

Người dẫn đầu chính là Lang Sa.

Khi Lang Sa nhìn thấy Lâm Dịch đương nhiên hài lòng không ngớt, chỉ là khi thấy ba nữ nhân phía sau hắn, biểu tình lại có chút quái dị. Hình như có chút khẩn trương.

- Lang Sa tỷ tỷ.

Thư Mộng tức thì tiến lên nghênh đón, kéo tay Lang Sa.

Sa ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười ôn nhu, nói:

- Mộng nhi muội muội, đã lâu không gặp.

- n, đã hơn nửa năm rồi. Chỉ là cũng không tính là dài a.

Thư Mộng chớp chớp con mắt, hắc hắc cười nói.

Dường như cảm thấy nụ cười của Thư Mộng có chút quỷ dị, Lang Sa chột dạ ho khan một tiếng. Ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Linh Lung đối diện, gật đầu hỏi thăm.

Lâm Dịch thẳng thắn nói vào chủ đề:

- Lang Sa, hiện tại ta phải trở về Thiên Giới, ngươi có cần chuẩn bị dặn dò thứ gì không?

Sa nghe vậy ngạc nhiên, lại lập tức gật đầu nói:

- Ta đi an bài một chút, các ngươi chờ một lát.

- Tốt.

Lâm Dịch lên tiếng, ánh mắt Lang Sa xuyên thấu người hắn rơi vào trên người Lâm Phỉ. Lâm Phỉ khẽ cười với nàng, Lang Sa lúc này mới đăm chiêu mở miệng nói:

- Ta hiện tại sẽ lên Thiên Giới. Sau này cổ thuật sẽ giao lại cho các ngươi.

- A, nhanh như vậy đã đi rồi sao?

Vệ Linh ở phía sau tiến lên vài bước, biểu tình có chút không nỡ.

Lang Sa gật đầu nói:

- Vệ tỷ tỷ, sau này cổ thuật liền giao cho người và chư vị trưởng lão rồi. Nếu như có khả năng, Lang Sa sẽ tận lực cách một đoạn thời gian sẽ trở lại.

Vệ Linh có chút không nỡ, nắm lấy tay nàng nói:

- Vậy, ngươi ở Thiên Giới tất cả phải cẩn thận, những tên bang nhân Thanh Long Bảo kia, tuyệt đối không dễ chọc đâu.

Lang Sa nhẹ nhàng gật đầu, nắm chặt tay Vệ Linh, sau đó quay đầu nói:

- Sau này, cổ thuật liền dựa vào tỷ và chư vị trưởng lão rồi.

- Lang Sa trưởng lão, ngươi yên tâm đi, Cổ Thuật giao cho chúng ta tuyệt đối không thành vấn đề.

- Ngươi ở tại Thiên Giới nếu như cảm thấy mình không đủ sức thì nên bảo tồn thực lực của mình là chính, chỉ cần hương hỏa của cổ thuật khong cạn thì luôn luôn còn chí hướng báo thù.

- Bảo trọng.

- Tạm biệt.


Những trưởng lão chung quanh nhất thời đều bắt chuyện với Lang Sa, nàng nhẹ nhàng gật dầu, buông tay ra, bay tới bên người Lâm Dịch.

- Tốt. Chúng ta mau xuất phát thôi.

Lâm Dịch gật đầu nói với Lâm Phỉ:

- Trước khi đi chúng ta đi tới khu khai thác quặng đã.

Lâm Phỉ cười gật đầu, nắm tay hắn.

- Lâm Dịch, Lâm đại nhân...

Chính lúc chuẩn bị xuất phát, thanh âm của Vệ Linh đột nhiên vang lên, Lâm Dịch kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn về phía Vệ Linh kia.

Ánh mắt của Vệ Linh dường như có chút phức tạp, chỉ là chợt lóe lên mà thôi. Lâm Dịch còn tưởng rằng bản thân hắn nhìn lầm, liền nghe thấy nàng hô:

- Ngươi nhất định phải đối tốt với Lang Sa muội muội.

Biểu tình của Lâm Dịch nhất thời có chút xấu hổ, chỉ là khóe mắt lại nhìn thấy những nữ nhân xung quanh không có tình trạng biến sắc, lúc này mới hít sâu một hơi, nói:

- Yên tâm đi Vệ tiểu thư, Lâm Dịch tuy rằng có chết, cũng sẽ bảo đảm an toàn cho Lang Sa.

Lang Sa nghe vậy thân thể mềm mại khẽ run lên. Khuôn mặt tức thì đỏ ửng, lại không nói được câu gì. Nhìn lén chung quanh, lại thy những nữ nhân này dường như không có biểu tình gì mới thoáng an tâm. Vệ Linh do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói:

- Còn nữa, xin ngài cũng cẩn thận.

Nói xong, khuôn mặt đỏ ửng, lần này Lâm Dịch quả nhiên ngẩn cả người, một lúc sau mới xấu hổ cười ha hả:

- Ha ha, cảm ơn Vệ tiểu thư quan tâm. Cáo từ.

Nói xong, hắn chật vật tránh ánh mắt của bọn người Lâm Phỉ.

Biểu tình trên mặt mấy người xung quanh cũng có chút cổ quái. Mà bộ dạng hiện tại của Lâm Phỉ chính là muốn cười mà không dám cười. Thế nhưng nàng vẫn khởi động năng lượng, ngân quang chợt lóe, thân hình mấy người đã biến mất.

Mà mấy biểu tình của mấy người nhìn Vệ Linh lại có hiểu rõ, có chút buồn bã, lắc đầu cười khổ. Bản thân mình lần đầu tiên động tâm không ngờ lại là với một nam tử mới lần thứ ba gặp mặt. Nói ra, đừng nói là người khác, ngay cả chính mình cũng có chút không tin được. Không gian chung quanh kịch liệt ba động, thế nhưng mọi người trong quang tráo ngân sắc lại không bị ảnh hưởng một chút nào. Thư Mộng và Thủy Linh Lung cho tới bây giờ còn chưa được kiến thức qua quá trình dài trong không gian truyền tống trận này. Hai đôi mắt xinh đẹp cùng trợn lên, hiếu kì đánh giá những tia sáng kỳ dị chung quanh. Đến khi đầu tê dại đi, hai người mới vội vã nhắm mắt lại mới dễ chịu một chút. Trong lúc nhất thời, trong lòng đều âm thầm chấn động.

Chỉ là một lát sau, không gian trước mặt chợt sáng lên, khiến cho mấy người không nhịn được mà nhắm mắt lại. Sau đó mới mở mắt ra.

Nhìn những đám mây màu trắng trôi liên miên, không ngừng biến ảo. Từ xa tới ngần có hơn mười ngọn núi đang lơ lửng trên không trung. Một tiếng chim hót rõ to từ phía xa truyền đến, một loài chim chưa từng thấy trên đại lục Bạch Đế đang gianh cánh vỗ, khiến cho những đám mây dạt ra.

Một cỗ linh lực tinh thuần khiến cho thể xác và con người mát dịu, chạy một vòng xung quanh người, quả thực so với linh lực bên trong Bản Nguyên chi tháp thì hùng hậu hơn gấp bội.

Lần đầu tiên Thư Mộng và Linh Lung đi tới Thiên Giới, bởi vì có Lâm Phỉ che chở, cho nên Không gian cực bích trên đường đối với hai nàng căn bản không tạo ra thương tổn gì. Vì vậy hai người lúc này đang mở to con mắt ngơ ngác nhìn bốn phía. Đây chính là Thiên Giới mà trong miệng Lâm Dịch nói là tràn ngập sát khí sao? So với tưởng tượng của bản thân hai nàng hoàn toàn không giống.

- Đẹp quá.

Thư Mộng lẩm bẩm, đôi mắt to lúc này hận không thể đem toàn bộ mỹ cảnh mình nhìn thấy ghi nhớ.

Thủy Linh Lung cũng ngơ ngác nhìn, mọt lúc lâu sau mới lớn tiếng nói;

- Đây chính là Thiên Giới sao?

Lâm Dịch cũng hít sâu một hơi. Sau đó biểu hiện ra sự ôn nhu, nhìn mọi người nói:

- Khi ta vừa tới đây, cảm giác thứ nhất địa phương này cũng vô cùng hoàn mỹ. Thực sự đẹp không sao tả xiết. Mà đây chỉ là một địa phương nhỏ bé của Thiên Giới mà thôi. Thiên Giới còn những địa phương khác mà khiến cho kẻ khác không khỏi oán thán là mỹ lệ. Cảm thán thiên nhiên thật thần kỳ. Khi đó tâm nguyện lớn nhất của ta chính là đem mọi người lên Thiên Giới, sau đó một nhà chúng ta đi du lịch ở trong mộng ảo Thiên Giới này. Nhìn núi non, trò chuyện với nhau, chính là một lạc thú ra sao a.

Thư Mộng và Thủy Linh Lung, Lâm Phỉ đều bị Lâm Dịch hấp dẫn, khuôn mặt các nàng hiện lên chút chờ mong. Đúng vậy, không lo không vướng bận, tiêu dao du lịch Thiên Giới mỹ lệ, sợ rằng đó chính là chuyện nhân sinh muốn làm nhất a?

- Đáng tiếc.

Lâm Dịch cười khổ. Ánh mắt nhìn về phía tam nữ cười nói:

- Tâm nguyện năm đó hiện tại đã hoàn thành, thế nhưng hiện tại chúng ta cũng không có cách nào bắt đầu chặng đường này. Thanh Long bảo chết tiệt, ta nhất định phải khiến bọn hắn trả một cái giá thật lớn.

Cuối cùng, sự tươi cười trên mặt Lâm Dịch đã bị thu liễm lại, thay vào đó là sự lạnh lẽo.


Đương nhiên, sự lạnh lẽo này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, thay vào đó là sự áy náy cùng ôn nhu:

- Chờ sau khi chúng ta đem Thanh Long bảo này thu thập, liền bắt đầu chặng đường này, được không?

Tam nữ gật đầu, chỉ là Thư Mộng gật đầu đột nhiên ánh mắt lại có chút tiếu ý nói:

- Chỉ là, cuối cùng đoàn người chúng ta, rốt cuộc có bao nhiêu thành viên a?

Lâm Dịch ngạc nhiên:

- Bao nhiêu thành viên? Chỉ một nhà chúng ta thôi a.

Thư Mộng bĩu môi nói:

- Tên đại hoa tâm nhà ngươi, công phu đánh thâu hoa còn lợi hại hơn tỷ muội chúng ta. Đi tới nơi nào đều có thể nhận lấy một đống lớn ánh mắt mờ ám, chỉ sợ đoạn đường này của chúng ta, cũng không chỉ có ngần này người a.

Thư Mộng nói xong, khiến cho khuôn mặt Lang Sa cùng với Lâm Phỉ đều đỏ lên, quay đầu sang chỗ khác, giả như đang nhìn phong cảnh.

Lâm Dịch ngẩn người, lập tức cười khổ;

- Mộng nhi cũng quá khoa trương đi a? Cái kia...Vệ tiểu thư kia, ta cùng với nàng ấy, quả thực một nửa điểm quan hệ cũng không có.

Thư Mộng bĩu môi nói:

- Ai tin a? Còn nữa, xin ngài cẩn thận.

Những lời này đương nhiên là của Vệ Linh.

Lâm Dịch nhất thời dở khóc dở cừoi, thành thật mà nói. Vệ Linh nói như vậy, thật đúng là ngoài dự liệu của hắn.

- Người ta trong đó bất quá chỉ là sự quan tâm của bằng hữu mà thôi. Đó chính là do nàng tưởng tưởng quá nhiều.

Lâm Dịch biện minh cho chính mình.

Thư Mộng bĩu môi, không nói thêm về vấn đề này nữa. Nàng hỏi:

- Vậy sao? Ai cũng có thể nhìn ra. Được rồi, không nói cái này với chàng nữa, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Nhắc tới chuyện này, Lâm Dịch điều chỉnh tâm tình, lập tức quay đầu về phía Lâm Phỉ nói:

- Phỉ nhi, nàng muốn chúng ta khẩn cấp trở lại Thiên Giới rốt cuộc là có chuyện gì?

Lâm Phỉ đột nhiên suy nghĩ một lát rồi nói:

- Chuyện này tạm thời quá nhanh. Ở Đông Nam Thiên tạm thời còn an toàn, chờ sau khi gia gia bọn họ dàn xếp xong, nói cũng không muộn. Việc cấp bách hiện giờ chính là cứu gia gia ra.

Lâm Dịch gật đầu nói:

- Ta cũng có ý này.

- Gia gia làm sao vậy?

Thư Mộng và Thủy Linh Lung ở bên cạnh lại ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi. Lâm Dịch khi về đến nhà, tự nhiên là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Về bản thân mình còn nói một chút, thế nhưng về tình huống của gia gia bọn họ lại không dám nói nhiều. Có nói cũng chỉ khiến cho phụ mẫu lo lắng mà thôi.

Lúc Lâm Cường và Vân Băng hỏi, cũng bị hắn hàm hồ trả lời cho qua. Hiện nay đã lên tới Thiên Giới, hắn đương nhiên cũng có thể nói ra. Ngay lập tức, hắn đem tình huống đám người gia gia Lâm Thiên Ngạo nói ra, biểu tình có chút trầm trọng.

- A, vậy làm sao bây giờ? Nhanh cứu gia gia bọn họ ra đi a. Vạn nhất nếu xảy ra chuyện gì...

Thư Mộng nhất thời có chút lo lắng, Thủy Linh Lung đồng dạng cũng như vậy. Lâm Thiên Ngạo chính là gia gia của Lâm Dịch. Cảm tình của các nàng đối với Lâm Thiên Ngạo cũng không cạn, hiện tại lại nghe nói tình cảnh hiện tại của đám người Lâm Thiên Ngạo, nhất thời đều có chút lo lắng.

Lâm Dịch vừa mới chuẩn bị nói cái gì, Sa ở bên cạnh lúc này lại đột nhiên mở miệng nói:

- Các ngươi cũng không cần qua lo lắng. Lúc ta đi lên Thiên Giới cũng gặp qua bọn họ, mặc dù không tính là tốt, thế nhưng tính mệnh của bọn họ hiện tại không có gì uy hiếp. Chỉ cần tìm được bọn họ là tốt rồi.

Lâm Dịch vừa nghe thấy những lời này, ánh mắt sáng lên nói:

- Đúng vậy. Lang Sa, nàng đã từng gặp bọn họ, vậy hiện tại nàng còn nhớ rõ vị trí của bọn họ không?

Lang Sa gật đầu nói;

- Ta nghĩ nếu như nếu như cầu những người ở trên này cứu họ thì quả thật có chút ấu trĩ. Thế nhưng vị trí của bọn họ bản thân ta lại nhớ rất rõ ràng. Tìm được bọn họ hẳn không thành vấn đề.

Lâm Dịch tức thì thở ra một hơi, hắn sợ nhất chính là khong tìm thấy bọn họ. Hiện tại bản thân mình theo Bách Nguyên Tông mà lơ là, thế nhưng nếu như bởi vì việc này mà dẫn đến sự thương tổn của gia gia, thì quả thực lúc đó hối cũng đã muộn.

- Vậy chúng ta liền qua đó đi a. Ở đây cách khu khai quặng kia cũng chỉ có mấy trăm dặm mà thôi. Lập tức có thể đến đó. Hiện tại muội còn chưa thể sử dụng năng lượng Thần cấp. Tốt nhất là bay qua thôi a.

Lâm Phỉ mở miệng.

Mấy người đều gật đầu, lúc này mới hóa thành bốn đạo bạch quang hướng về phía đã định bay đi.

Phong cảnh dọc đường đi như trong bức họa thế như Thư Mộng và Thủy Linh Lung lại không có tâm du ngoạn. Chỉ là bên trên biển mây này không có linh khí, khiến cho các nàng có chút tối mặt, hơi khó khăn trong lúc di chuyển.


Ước chừng bay được vài chung, Lâm Phỉ và Lâm Dịch đồng thời ngừng lại.

Lâm Dịch quay đầu nói:

- Hơn mười dặm nữa là tới nơi. Làm những chuyện như thế này, nhiều người cũng không tốt. Như vậy đi, Mộng nhi, Linh Lung, hai nàng tiến vào Hổ Thần cư, chờ sau khi ta tìm thấy gia gia, ta liền cho các nàng ra ngoài. Được không?

- Hổ thần cư? Đó là cái gì?

Thư Mộng và Thủy Linh Lung sửng sốt, lập tức hiếu kỳ hỏi.

Lâm Dịch suy nghĩ một lát rồi nói:

- Đó chính là một thứ nguyên diện vị, một địa phương không quá lớn, địa điểm cố định. Hiện tại chỉ ta mới có thể mở và đóng được nó.

Thư Mộng và Thủy Linh Lung trợn mắt:

- Tùy thân mang theo thứ nguyên diện vị? Không phải đó chính là thứ giống như không gian giới chỉ đó chứ?

Thư Mộng hiếu kỳ hỏi.

Lâm Dịch tức thì đổ mồ hôi. Thầm nghĩ căn bản hai thứ này không cùng một cấp. Chỉ là sau khi nghĩ đến, dường như công năng của nó so với không gian giới chỉ cũng không có gì khác nhau. Khác biệt lớn nhất chỉ sợ là bên trong đó có thể chứa người a.

Lúc này hắn chỉ có thể gật đầu nói:

- Công năng không nhau lắm chính là như vậy.

Cái miệng nhỏ nhắn của Thư Mộng chu lên, một lát sau cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, ai kêu thực lực của muội yếu nhất chứ, không thể giúp cái gì a. Phỉ nhi muội muội, chờ sau khi cứu gia gia ra, muội nhất định phải đề thăng thực lực cho ta a.

Lâm Phỉ che miệng cười nói:

- Được rồi, Mộng tỷ tỷ.

Thư Mộng lúc này mới nhìn Thủy Linh Lung nói:

- Được rồi, cho bọn muội vào đi thôi. Ài, lớn như vậy rồi, lần đầu tiên trở thành vật phẩm.

Lâm Dịch nghe vậy đầu tê dại đi...Tuy rằng đích xác có chút giống vật phẩm. Thế nhưng dù sao Hổ Thần cư chính là thần khí a. Nhìn biểu tình bất đắc dĩ cùng không tình nguyện của Thư Mộng, Lâm Phỉ thôi động Hổ Thần cư, ngân quang chợt lóe, hai người tức thì biến mất.

Ở bên trong một nơi nào đó của Hổ Thần cư, hai người hiện tại đang mở to mắt nhìn, một lát sau mới sợ hãi than nói:

- Quả thực là một bảo vật thần kỳ.

Lâm Dịch bất đắc dĩ cười nói:

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Lúc này, ba người hướng về phía khu khai quặng bay đi.

Ba người ăn mặc hiện tại đều là phục sứ Bách Nguyên Tông. Căn bản không ai có thể nhận ra thân phận của bọn họ.

Hơn nữa, Bách Nguyên Tông khác Thanh Nguyên Kiếm Tông ở chỗ, quần áo có đẳng cấp cùng tiêu chí rõ ràng. Tất cả, đều là dựa vào thực lực mà có được. Dọc đường đi, khi gặp phải những đệ tử Bách Nguyên Tông đều dùng ánh mắt hiếu kỳ. Cảm nhận được sự cường hãn của Lâm Dịch lớn không biết bao nhiêu lần so với bọn họ, nhất thời mỗi người đều gục đầu xuống, liên tục hô "Sư thúc".

- Sư....

Lâm Dịch tự nhiên cũng vui vẻ đáp lại.

Chỉ là một lát sau, đám người phía dưới đều ăn mặc quần áo Thanh Nguyên Kiếm Tông, đang ra sức lao động, tiếng bang bang không ngừng vang lên bên tai.

Thực lực của bọn họ đều được phong ấn rất thấp. Thế nhưng mạch khoáng ở Thiên Giới lại cực kỳ kiên cố. Khai thác rất là khó khăn, thế nhưng chung quanh đều có những đệ tử giám thị, bọn họ cũng không dám nghỉ ngơi.

- Gia gia bọn họ ở đâu nhỉ?

Lâm Dịch hít sâu một hơi, mở miệng hỏi.

Sa nhíu mày nhìn bốn phía, một lát sau chỉ về một phương hướng nói:

- Từ hướng này qua còn có bốn cửa nữa. Lần trước ta nhìn thấy bọn họ, chính là ở chỗ đó.

Lâm Dịch nghe vậy tức thì đẩy nhanh tốc độ.

Cả đám người vượt qua từng cửa, rốt cuộc cửa thứ tứ đã xuất hiện trước mắt hắn.

Thần thức khổng lồ của Lâm Dịch tức thì bao trùm xuống phía dưới.

Một cửa nho nhỏ không ngờ nhân số lại lên tới ba bốn trăm người. Phạm vi này đối với thần thức của Lâm Dịch không tính là lớn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui