Chung Cực Truyền Thừa

Lâm Dịch giật mình một cái trong nội tâm. Lập tức biết rõ đã có biến rồi. Sắc mặt hắn khẽ biến, nói:

- Đã xảy ra biến cố gì sao?

Lạc Kỳ gật đầu, bất đắc dĩ nói:

- Cũng không phải là biến cố gì. Chỉ là hiện giờ, Truyền Tống Trận cũng không nằm trong tầm khống chế của Phiêu Miểu Thiên rồi.

- Không có ở đây?

Lâm Dịch hỏi.

Lạc Kỳ nhẹ gật đầu, nói:

- Ngươi mới đến nên đại khái còn không biết rõ tình huống trong Bạo Loạn Tinh Hải. Tòa viễn trình truyền tống trận này lúc bình thường người sử dụng cũng rất nhiều, hơn nữa phí tổn sử dụng mỗi lần cũng cao đến kinh người, từ bỏ bản thân pháp trận cần có bốn mươi chín miếng Linh Tinh, lúc quản lý cũng đã tiêu phí bốn mươi chín miếng Linh Tinh rồi, có thể nói là mỗi lần sử dụng đều là thuần túy kiếm được bốn mươi chín miếng Linh Tinh, hơn nữa nhân số sử dụng hàng năm cũng ước chừng mấy trăm người. Nói cách khác, mỗi một ngày đều có người sử dụng.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, nghe Lạc Kỳ nói.

Điều này cũng không có gì quái lạ, có thể đi vào Bạo Loạn Tinh Hải, nói chung đều là cường giả Hư Thần cảnh, ngẫu nhiên trong lúc mệt mỏi muốn đi những Thiên khác nhìn một cái cũng là bình thường.

Hơn nữa, chỗ kết nối viễn trình truyền tống trận này cũng là Bạo Loạn Tinh Hải. Chẳng qua là đó là Bạo Loạn Tinh Hải của mấy Thiên khác mà thôi, mục đích của mọi người vốn là khác nhau. Có ít người cần một chủng linh dược đặc hiệu nào đó, nói thí dụ như Lộng Viêm thảo vậy, ở Bạo Loạn Tinh Hải của Tây Bắc Thiên tìm không thấy, thì phải đi Bạo Loạn Tinh Hải của mấy Thiên khác tìm kiếm, tuy giá cả đích thật là không rẻ. Nhưng nơi này chính là Bạo Loạn Tinh Hải, cường đạo và thợ săn săn giết cường đạo đều không ít, đây là một khoản thu nhập rất lớn. Lâm Dịch từ ngoại bộ Bạo Loạn Tinh Hải tiến vào nội thành, chỉ có mấy tháng ngắn ngủi liền từ việc săn giết đạo tặc mà kiếm được mấy chục miếng Linh tinh, tốc độ cũng không chậm.

Đương nhiên, đây hết thảy đều thành lập dựa trên thực lực. Nếu không, không nói cái gì mà săn giết cường đạo đoạt Linh Tinh, chỉ sợ ngay cả tính mệnh cũng không có mà ở chỗ này.

Đây chính là kỳ ngộ ở Loạn Tinh này, tuy đích thật rất nguy hiểm, nhưng ở chỗ này, chỉ cần ngươi có đầy đủ thực lực, ngươi muốn cái gì thì sẽ có cái đó. Đồng dạng, không có đủ thực lực, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Lạc Kỳ nhìn Lâm Dịch bất đắc dĩ nói:

- Tòa truyền tống trận này mỗi ngày đều có thể kiếm được mấy trăm miếng Linh Tinh, thu nhập đích thật không nhỏ, tam đại thế lực tự nhiên đều mơ tưởng đến nó. Vì vậy có thể nói là trong Loạn Tinh nội thành này cũng rất loạn đấy, mặc dù là ở chỗ này cũng cực kỳ không an toàn. Phạm vi ảnh hưởng từ cuộc chiến của các cường giả Ngưng Thần kỳ rất rộng.

Lâm Dịch kinh ngạc nói:

- Chính là vì để tranh đoạt quyền khống chế Truyền tống trận sao?

Lạc Kỳ gật đầu nói:

- Không nên xem thường thu nhập mấy chục miếng Linh tinh này. Cái này là hơn mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm, đó chính là một tài sản tương đối phong phú rồi. Hơn nữa, nó căn bản là một cuộc mua bán không cần vốn, một ngày có thể kiếm được nhiều Linh Tinh như vậy, hoàn toàn không cần bỏ ra thứ gì. Không giống với khi mua đồ vật trong Tinh Vân Bảo, mặc dù là cường giả Thần cấp, cũng không có khả năng không bột mà gột nên hồ (ý nói là không thể làm gì mà không có tài liệu). Tinh Vân Bảo này tuy sinh ý thịnh vượng, nhưng trên thực tế phí thành phẩm của những vật kia cũng rất cao. Qua mỗi ngày, tiền lời chính thức, quá lắm cũng chỉ có mấy trăm Linh Tinh mà thôi.

Lâm Dịch gật đầu, đạo lý này đương nhiên là hắn hiểu.

Lấy đạo cụ có tính công kích giống nhau mà nói, thế nhưng đều là một loại vật, đều có thể thừa nhận năng lượng của cường giả Ngưng Thần kỳ. Muốn chế tác thứ này không nói cần hao phí năng lượng của Thần cấp cường giả, chỉ là tài liệu đã là không rẻ rồi.

Mà mỗi ngày đều có thể lãi ròng nhiều Linh Tinh, đích thật là làm mọi người phải động tâm, có thể tưởng tượng được lúc trước vì tranh đoạt quyền khống chế Truyền tống trận này mà chỗ này đã hỗn loạn như thế nào.

Lâm Dịch nói:

- Nói điểm chính.

Lạc Kỳ có chút ngơ ngác một chút, tức thì có chút xin lỗi gãi gãi đầu:

- Ừ, trọng điểm chính là vì phòng ngừa Tây Bắc Thiên vì nó mà tự giết lẫn nhau, các cường giả Thần cấp đã có một ước định, đó chính là 'Ước chiến'

- Ước chiến?

Nói tới chỗ này, Lâm Dịch đại khái đã hiểu rõ tình huống như thế nào.

- Không sai, dùng một trăm năm làm hạn định, tam đại thế lực riêng phần mình chọn ra sáu gã cường giả, tiến hành ước chiến. Thế lực nào thắng lợi cuối cùng, tức thì có quyền khống chế truyền tống trận trong một trăm năm đó. Nếu ai có dị tâm gì thì đích thân cường giả Thần cấp sẽ ra tay trừng phạt.

Lạc Kỳ nói.

- Cường giả Thần cấp tự mình trừng phạt?

Lâm Dịch tâm thất kinh.

Cường giả Thần cấp, đó chính là cường giả chân chính trong truyền thuyết, nghe đồn cường giả Ngưng Thần kỳ cũng chỉ bằng một cái phất tay của cường giả Thần cấp. Cường giả Thần cấp tự mình ra tay, đó chính là án tử hình đã được định sẵn cho ngươi rồi.

- Cho nên hiện đã đến kỳ hạn sao?

Lâm Dịch hỏi.


Lạc Kỳ khẽ gật đầu nói:

- Mấy ngày trước, đã đến kỳ hạn.

Lâm Dịch lập tức hỏi:

- Vậy hiện tại truyền tống trận đang nằm trong khống chế của thế lực nào?

Lạc Kỳ nhún vai nói:

- Hiện tại Truyền tống trận được tam đại thế lực liên hợp khống chế.

Lâm Dịch nghe vậy ánh mắt hơi híp lại nói:

- Vậy tại sao không thể được sử dụng chứ?

Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói:

- Thật ra cũng không phải là không thể sử dụng, chẳng qua là giờ Truyền tống trận đang được tam đại thế lực liên hợp khống chế. Muốn sử dụng thì phải nhận được sự đồng thuận và nhất trí của tam đại thế lực. Mà các hạ lại vừa mới cùng Phần Thiên...

Nói tới chỗ này, ánh mắt hiện lên một chút áy náy.

Lâm Dịch hoàn toàn ngây người, sau một lát bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, cái này có tính là đem đá nện vào chân mình không? Vốn định dùng Lộng Viêm thảo để khơi thông quan hệ với Phiêu Miểu Thiên, hòng dễ dàng dùng Truyền tống trận, cho nên căn bản là không để ý đến việc đắc tội với Phần Thiên sẽ có hậu quả gì hay không.

Dù sao hắn cũng sẽ lập tức ly khai Tây Bắc Thiên này, Phần Thiên có phản ứng gì cũng chẳng liên can gì tới hắn.

Nào biết xảy ra cớ sự này chứ!

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch có cảm giác miệng đắng chát.

- Không cần để ý tới Phần Thiên, ngươi định lúc nào rời khỏi đây?

Ngay vào lúc này, một mực không nói gì Lưu Phong bỗng mở miệng lạnh nhạt hỏi.

Lâm Dịch không khỏi nao nao, nhìn về phía Lưu Phong. Hắn ngồi tại vị trí của mình, trong tay bưng lấy một ly trà, cúi đầu nhẹ nhàng thưởng thức trà trong đó, thần sắc lạnh nhạt.

Lạc Kỳ cũng hơi ngẩn ra, lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Lâm Dịch khẽ giật mình sau đó liền hồi phục tinh thần lại, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Nếu như có thể, tự nhiên là càng nhiên là càng nhanh càng tốt.

Lưu Phong đạm mạc nhẹ gật đầu:

- Vậy thì ngày mai đi, ngày mai sẽ đi Truyền tống trận.

Lâm Dịch hơi ngẩn ra, nói:

- Thế nhưng mà Phần Thiên.

Lưu Phong lãnh đạm nói:

- Việc của Phiêu Miểu Thiên, còn chưa tới phiên Phần Thiên đến vung tay múa chân.

Ánh mắt Lâm Dịch có chút sáng ngời, lập tức khóe miệng liền nở một nụ cười.

Nếu như là tam đại thế lực khống chế, như vậy tự nhiên là không cần phải nghe lời của Phần Thiên, Lâm Dịch đến nay cũng không thù oán gì với Vô Thượng Thiên, nghĩ đến Vô Thượng Thiên cũng không đáng cùng Lâm Dịch khó xử, mà có Phiêu Miểu Thiên ủng hộ, người bên Phần Thiên sợ là nói không nên lời a?

- Uh, vậy phải đa tạ Lưu Phong đại nhân rồi.

Lâm Dịch cũng không khách sáo, vừa cười vừa nói.

Lưu Phong khẽ gật đầu, nhìn ra bên ngoài:

- Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đi Truyền tống trận.

Nói xong liền đứng lên, quay người muốn đi ra đại điện.


Lâm Dịch có chút chần chờ, nhưng vẫn là mở miệng hỏi:

- Đại nhân xin chờ một chút.

Lưu Phong hơi dừng bước quay người nhìn xem Lâm Dịch.

- Lâm Dịch còn có một chuyện muốn nhờ, chẳng biết có được không.

Lâm Dịch mở miệng nói.

Lưu Phong nhẹ gật đầu nhìn xem Lâm Dịch, thần sắc tuy lạnh lùng, nhưng lại không có chút bộ dáng thiếu kiên nhẫn gì. Trên thực tế lúc trước Lâm Dịch xuất thủ tương trợ, đã làm cho Lưu Phong rất có hảo cảm với hắn. Lưu Phong thực sự không phải là lãnh khốc, chẳng qua là bất thiện ngôn từ mà thôi.

- Chuyện này là về Lộng Viêm thảo.

Lâm Dịch mở miệng nói.

Lưu Phong có chút nhăn lại lông mày, sau khi quan sát Lâm Dịch một chút mới nói:

- Ngươi là người tu hành Thủy thuộc tính, muốn Lộng Viêm thảo làm gì?

Biểu lộ Lâm Dịch có chút bất đắc dĩ:

- Bởi vì có chút nguyên nhân, Lộng Viêm thảo có tác dụng rất lớn đối với ta, nếu như có thể, không biết đại nhân người có thể nhường lại cho ta không?

Lưu Phong lông mày hơi nhíu, có phần thâm ý nhìn xem Lâm Dịch nói:

- Lộng Viêm thảo ở trên người ngươi dài như vậy, vì sao lại không sử dụng?

Lâm Dịch bất đắc dĩ cười nói:

- Lâm Dịch ta mặc dù cũng không phải chính nhân quân tử gì nhưng vẫn biết đạo làm người.

Lưu Phong khẽ gật đầu, nhíu nhíu mày có chút suy nghĩ.

Lộng Viêm thảo này cũng không phải là vật bình thường, nếu như là mấy loại vật như Linh Tinh, Lưu Phong có thể trực tiếp gật đầu cho Lâm Dịch, nhưng Lộng Viêm thảo này lại bất đồng. Nói một cách khác, ai có thể có được Lộng Viêm thảo liền dễ dàng trở thành một tồn tại đỉnh phong trong tu hành Hỏa thuộc tính. Tuy không nhất định có thể lãnh ngộ Thiên đạo, nhưng chỉ cần năng lượng chứa trong nó, chỉ sợ là không có mấy người có thể chống lại được sự hấp dẫn của nó.

Về phần lúc này vì Lộng Viêm thảo mà chết mất mấy người, việc này cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của Lưu Phong...có thể làm cho Phần Thiên chịu thiệt thòi, riêng một điểm này cũng đủ để cho Lưu Phong vui vẻ.

Sau khi suy nghĩ cả nửa ngày, Lưu Phong đem ánh mắt có chút dò hỏi Việt Nhược:

- Người ở đây cũng chỉ có mình ngươi là tu hành Hỏa thuộc tính, Lộng Viêm thảo này cho ngươi xử lý, ý của ngươi thế nào?

Việt Nhược sau khi nghe được yêu cầu của Lâm Dịch sắc mặt có chút tái đi, rất hiển nhiên, hắn cũng muốn thứ này. Nhưng bị Lưu Phong hỏi một câu như vậy, hắn cũng có chút do dự,

Trung thực mà nói, Lộng Viêm thảo này có sức hấp dẫn rất lớn đối với Việt Nhược, tuy đã là Ngưng Thần kỳ, nhưng ai mà không muốn mình càng mạnh hơn chứ. Huống gì còn Chân Hỏa thể chất trong truyền thuyết, nếu như hắn có được, sau này tu hành Hỏa thuộc tính sẽ là làm chơi ăn thật rồi. Nhưng Lâm Dịch lại mở lời làm cho hắn không thể không suy nghĩ lại.

Sau khi chần chờ thật lâu, Việt Nhược cắn răng nhìn Lâm Dịch nói:

- Cho ta một lý do để ta tin phục.

Lâm Dịch có chút do dự, lập tức nhẹ gật đầu, cũng không có nói gì mà là trực tiếp đem tay áo nơi tay trái kéo lên, lộ ra hình xăm Hắc Viêm Long.

Một tầng khói màu đen đang phiêu đãng ở trên. Hắc Viêm Long một đôi huyết sắc đồng tử, tựa hồ càng lúc càng có thần.

- Hắc Viêm Long?

Việt Nhược nhìn thoáng qua, lập tức trừng mắt âm thanh có chút kinh sợ hô lên.

Mà Lạc Kỳ và Lưu Phong ở một bên, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh hãi.

Hắc Viêm Long, chỉ cần là người ở Thiên giới này, chỉ sợ không ai là không biết cái tên này. Thần thú gần với Ngũ thần trong truyền thuyết, danh tiếng của nó là cực kỳ vang dội.

Cùng nổi danh với nó, còn có vật được xưng là "Vô vật bất phần" (không gì là không đốt được) Hắc Viêm.

Lâm Dịch khẽ gật đầu, nhìn xem Hắc Long trên tay, không khỏi nghĩ đến đại lục Bạch Đế, từng chuyện cũ sảng khoái khi đoạt được Hắc Viêm này, ánh mắt dần biến thành nhu hòa, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay.


- Đây là Hắc Viêm sao? Làm sao ngươi có được nó?

Việt Nhược lập tức hỏi, ánh mắt không chuyển nhìn vào cánh tay Lâm Dịch còn lẩm bẩm nói:

- Đây là Hắc Viêm Long từ sự kiện Ngũ Thần Biến hơn sáu vạn năm về trước, thân thể của nó đã hoàn toàn vỡ nát, còn năng lượng của nó đã bị dị không gian hấp thu mất, tại Thiên giới này đã hoàn toàn biến mất không để lại vết tích gì.

Lâm Dịch trong lòng hơi động một chút, nắm chắc một từ mấu chốt trong câu của đối phương "Ngũ Thần Biến.

Hắn không khỏi liên tưởng đến mình ở trong ảo cảnh nhìn thấy những cảnh tượng kia...Có thể hay không có liên quan gì đến Ngũ Thần biến này?

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch nhưng là không có hỏi cái gì, mà là gật đầu nói:

- Ừ, ta cũng là tại trong lúc vô tình mới có được Hắc Viêm này, vậy ngươi cũng đã biết mục đích khi ta cần Lộng Viêm thảo rồi chứ?

Việt Nhược nhìn xem cánh tay Lâm Dịch, thật lâu về sau mới thở dài một hơi:

- Thì ra ngươi là vì cái này, như vậy ta rất tiếc khi phải nói rằng, dù ngươi có thật sự sử dụng Lộng Viêm thảo cũng sẽ không có hiệu quả. Hắc Viêm của Hắc Viêm long cũng không thuộc về bất kỳ Hỏa thuộc tính nào, nó là một loại Minh hỏa, gọi cho dễ hiểu thì nó là một loại Hồn hỏa. Lộng Viêm thảo căn bản là không có cách nào có thể áp chế nó được, nói gì đến loại bỏ nó.

Lâm Dịch không khỏi ngẩn ra, nói:

- Linh hồn chi hỏa?

Việt Nhược nhìn chằm chằm vào hình xăm trên cánh tay Lâm Dịch, khẽ gật đầu nói:

- Không sai, Linh hồn chi hỏa. Hắc Viêm chính là nương theo Hắc Viêm long mà sinh ra, là một thứ vật kỳ dị. Tuy biểu hiện của nó như một loại hỏa diễm độc nhất vô nhị, thậm chí nó còn cuồng bạo đến không gì không đốt được như Hỏa thuộc tính, nhưng trên thực tế nó không phải là hỏa, cụ thể là cái gì, ta cũng không biết rõ lắm. Tin rằng có lẽ ngươi cũng cảm thấy, Hắc Viêm này có một loại cảm giác rất âm lãnh đúng không?

Lâm Dịch lông mày lập tức có chút nhăn lại, nhìn xem cánh tay của mình, hoàn toàn chính xác như Việt Nhược nói. So với sự nóng bức của những hỏa diễm khác, Hắc Viêm này đích thật là chút quá mức âm lãnh rồi.

Sự thật làm cho Lâm Dịch bắt đầu đau đầu trở lại, đến Lộng Viêm thảo cũng không thể khắc chế Hắc Viêm này hay sao? Như vậy chẳng phải nói, cuối cùng cũng sẽ có một ngày mình không cách nào khống chế nó, vậy thì mình không phải là người đầu tiên bị nó thôn phệ sao?

Hồi tưởng đến tình cảnh Hắc Viêm thôn phệ hư không, lưng Lâm Dịch bất giác xuất hiện mồ hôi lạnh.

Hắn ngẩng đầu ôm một tia hy vọng nhìn về phía Việt Nhược:

- Vậy...ngươi có biết thứ gì có thể khắc chế được Hắc Viêm này hay không?

Lông mày Việt Nhược có chút nhíu lại, chậm rãi nói:

- Trời sinh một vật, tự nhiên là có tương sinh tương khắc. Mà Hắc Viêm này nương theo Hắc Viêm long mà xuất hiện, vật có thể khắc chế được nó trên Thiên giới này, theo ta được biết chỉ có một dạng.

Nhãn tình Lâm Dịch liền sáng lên hỏi:

- Là vật gì?

Việt Nhược nhìn Lâm Dịch chậm rãi nói:

- Tinh huyết của Bạch Hổ thần.

- Bạch Hổ thần?

Lâm Dịch há to miệng.

Việt Nhược khẽ gật đầu:

- Tương truyền Hắc Viêm long là thần thú tuyệt cường sinh ra sau Ngũ thần thú. Mà ở trong Thần thú này, mỗi con đều sợ Hắc Viêm của nó mà không dám tới gần. Chỉ có Bạch Hổ thần là không chút nào sợ Hắc Viêm của nó, cũng chính là vì vậy mà nó có quan hệ tốt nhất với Bạch Hổ thần. Năm đó lúc Ngũ Thần biến, cũng bởi vì nó đứng bên Bạch Hổ nên mới bị tứ thần khác liên thủ giết chết.

Nhắc đến Ngũ thần biến, Lâm Dịch không khỏi mở miệng hỏi:

- Ngươi một mực nói Ngũ Thần biến, đến tột cùng Ngũ Thần biến này là cái gì?

Việt Nhược ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi lại:

- Ngươi không biết Ngũ Thần biến?

Lâm Dịch cũng là khẽ giật mình nói:

- Ngũ Thần biến! Nó rất nổi danh sao?

Việt Nhược không khỏi kỳ quái nhìn từ đầu tới chân của Lâm Dịch, sau đó hỏi:

- Ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi?

Lâm Dịch bị vấn đề này làm cho sững sờ, sau khi nhíu mày suy nghĩ một chút lại đột nhiên kinh ngạc phát hiện, chính mình rõ ràng lại không biết mình bao nhiêu tuổi.

Có chút không quá chắc chắn nói:

- Đại khái cũng cỡ 400 tuổi.

- 400 tuổi?


Lúc này đây không chỉ có Việt Nhược, mà Lạc Kỳ ở một bên, thậm chí là cả Lưu Phong đều lộ ra thần sắc bất khả tư nghị nhìn xem Lâm Dịch. Biểu lộ kia, thật không khác gì là đang xem một con quái vật.

Lâm Dịch nao nao, phục hồi tinh thần lại, lộ ra một nụ cười khổ...Không cần phải nói, bọn họ nhất định là bị tốc độ tu hành của mình hù cho sợ rồi. Tại https://truyenfull.vn

Nếu như không phải bọn hắn mở miệng, chỉ sợ mình cũng sẽ không nhớ lại, thời gian tu hành của mình rõ ràng ngắn ngủn như vậy sao?

- 400...Ngưng Thần kỳ, ngươi là quái vật sao?

Thanh âm lẩm bẩm của Lạc Kỳ không khỏi làm cho Lâm Dịch cười khổ.

Việt Nhược cũng không dám tin nhìn Lâm Dịch, một lúc sau mới hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch đã hoàn toàn bất đồng.

Tại Thiên giới, tuy rằng không có người nào được trên ngàn tuổi, nhưng mà một gia hỏa mới vẻn vẹn 400 tuổi thì đã đạt đến Ngưng Thần kỳ, điều này đủ để bất kỳ người nào cũng phải ghé mắt.

Phải biết rằng, đại đa số lúc ở 400 tuổi, ngay cả Thiên Vị cảnh cũng chưa đạt tới a.

Thật lâu về sau, Việt Nhược mới cảm khái nói:

- Té ra hôm nay ta quen biết với một con quái vật a...

Lâm Dịch không khỏi im lặng, sau đó hỏi:

- Trước nói một chút, Ngũ Thần biến là chuyện gì vậy?

Việt Nhược khẽ gật đầu nhưng vẫn không nhịn được dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Dịch, lắc lắc đầu nói:

- Tuyệt đại bộ phận người trên Thiên giới đều biết Ngũ Thần biến nhưng cũng đều biết không rõ ràng lắm.

- Đều biết, nhưng lại không rõ ràng lắm? Vì sao lại như vậy?

Lâm Dịch kỳ quái hỏi.

Việt Nhược nói:

- Đều biết sự kiện Ngũ Thần biến này là do quan hệ giữa Ngũ thần vô cùng tốt, không biết là vì sao mà quan hệ đã xảy ra xung đột, bạo phát đại chiến. Cuối cùng Thanh Long thần, Chu Tước thần, Huyền Vũ thần, Hoàng Long thần bốn thần bản thân bị trọng thương. Bạch Hổ thần lại hình thần câu diệt mà kết thúc. Đây là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng mà đến tột cùng là vì cái gì mà năm thần lại trở mặt với nhau, cái này lại không có bất cứ người nào có thể nói cho rõ ràng được. Cho nên, ai cũng biết nhưng lại không biết rõ ràng lắm.

Lâm Dịch lúc này mới ngạc nhiên:

- Bạch Hổ thần hình thần câu diệt?

Việt Nhược khẽ gật đầu, trong giọng nói mang theo một tia tôn sùng:

- Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Bạch Hổ thần một mình chống đỡ công kích của bốn thần kia, lại có thể làm cho bốn thần kia đều bị trọng thương. Một thân thực lực cùng quyết đoán này, tuyệt đối là hoàn toàn xứng với danh xưng thần mạnh nhất. Mà Hắc Viêm long kia sau khi nghe tin Bạch Hổ thần vẫn lạc, dứt khoát đối địch với bốn thần còn lại. Tuy vẫn không thể thoát khỏi kết cục hình thần câu diệt nhưng mà có thể làm cho bốn thần khác đều rơi vào trong tình cảnh hôn mê không biết bao giờ mới tỉnh, cũng đã làm cho người khác bội phục không thôi.

Không biết vì cái gì, khi Việt Nhược nói tới chỗ 'Bạch Hổ thần hình thần câu diệt' hắn còn không có cảm giác gì. Nhưng nói tới chỗ 'Hắc Viêm long nghe tin Bạch Hổ thần vẫn lạc, không để ý đến sinh tử mà đi ứng chiến' đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên một cổ bị phẫn không nói ra được. Vẻ bi phẫn mãnh liệt này, thiếu chút nữa đã làm cho hắn phải kêu lên.

Vội vàng lấy lại tinh thần áp chế cổ bi phẫn không hiểu thấu trong lòng, làm cho Lâm Dịch toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

- Đây là có chuyện gì?

Lâm Dịch không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng mà cổ bi phẫn kia cũng đã biến mất vô tung, quả thực là quá quái dị.

Đám người Việt Nhược cũng không phát hiện điều dị thường của Lâm Dịch, ngược lại tựa hồ đều lâm vào trong sự tôn sùng của Bạch Hổ và Hắc Viêm long, nguyên một đám mặt ngửa lên trời, sắc mặt mang theo vẻ tôn kính.

Thiên giới này chính là như vậy, bọn hắn lấy thực lực vi tôn. Một phần tâm huyết, một phần quyết đoán kia, mới chính thức là thứ để cho bọn họ tín phục.

Thật lâu về sau, Lâm Dịch mới khẽ gật đầu nói:

- Nói như vậy, Lộng Viêm thảo kia đích thật là không có tác dụng gì với ta rồi. Thật cám ơn.

Việt Nhược khẽ lắc đầu, nhìn xem cánh tay của Lâm Dịch, khẽ thở dài một tiếng. Lâm Dịch này thiên tư cực cao, không nói là người tu luyện nhanh nhất từ trước đến nay, nhưng cũng có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Chỉ tiếc, nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn xem cánh tay của Lâm Dịch, lộ ra một chút tiếc nuối.

Hắc Viêm long Hắc Viêm, đó không phải là vật tầm thường, mà muốn tìm được tinh huyết của Bạch Hổ, cái này không thể nghi ngờ là khó càng thêm khó rồi.

Dù sao Bạch Hổ thần cũng đã qua đời nhiều năm.

Khẽ lắc đầu, liền không suy nghĩ chuyện này nữa.

Lưu Phong một mực không nói gì lúc này mới lạnh nhạt mở miệng nói:

- Nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ đi Truyền tống trận.

Nói xong,quay người đi ra ngoài đại điện. Lúc này đây, Lâm Dịch cũng không có gọi hắn lại nữa.

Thời gian kế tiếp, Lâm Dịch cùng đi với Lạc Kỳ và Việt Nhược, đi thăm thoáng một chút Phiêu Miểu Vân Cung này.

Không thể không nói, Vân cung này đích thật là một kiến trúc tuyệt mỹ. Từ bố cục đến cách xây dựng, thậm chí ngay cả nhan sắc của kết giới, nhìn qua đều cũng có sự nghiên cứu nhất định. Làm cho người ta tưởng như lạc vào trong mơ, thích ý không nói ra được.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui