Hắc ảnh kia hơi dừng lại, cười nói:
- Thế nào? Thay đổi chủ ý?
Tên Lục Giai trung kỳ kia cũng là một nhân tài. Nhất thời bay qua như một làn khói, hay tay mở ra. xuất hiện một tấm thuẫn vô cùng tinh xảo. Cả tấm thuẫn chỉ cỡ bàn tay, hình nửa cung tròn. Trên đó hiện ra kim sắc, thoạt nhìn tinh xảo động lòng người.
- Đại nhân. Ngài...xin ngài vui lòng nhận cho!
Tên Lục Giai trung kỳ kia cung kính đưa cho Lâm Dịch.
Con mắt Lâm Dịch sáng lên, tiếp nhận, sau đó nhìn một lúc rồi cười nói:
- Đây là "Kim Linh Thuẫn?
Tên Lục Giai trung kỳ kia hắc hắc cười gật đầu, trông vô cùng quỷ dị.
Lâm Dịch thoả mãn gật đầu, cười nói:
- Không tệ, ngươi tên là gì?
Hắn nhất thời cười nói:
- Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân tên là Đông Chí.
- Đông Chí? Ừm, tên không tệ.
Lâm Dịch nói một câu.
- Cảm ơn. Cảm tạ đại nhân khích lệ!
Nhưng Đông Chí lại là thụ sủng nhược kinh liên tục nói cảm ơn.
Lâm Dịch hơi sững người một chút, lại lắc đầu, cười nói:
- Đông Chí, ta hỏi ngươi, mục tiêu của thành chủ các ngươi là cái gì?
- Cái này...
Đông Chí do dự một chút, sau đó nói:
- Thực không dám đấu diếm, tiểu nhân cũng không biết rõ lắm. Thành chủ chỉ bảo chúng ta giết chết Ngưu Kháng, lấy không gian giới chỉ của hắn, sau đó trực tiếp trở lại là được.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày nhăn mặt lại, sau một lát gật đầu nói:
- Vậy ngươi biết viễn trình truyền tống trận đang ở đâu không?
- Viễn trình truyền tống trận?
Đông Chí lặng người một cái.
Lâm Dịch nhíu mày hỏi:
- Không biết sao?
Đông Chí vội vã lắc đầu, nói:
- Biết biết...ở trong phủ đệ của Đế Quân, cách nơi này khoảng năm sáu triệu dặm.
- Năm sáu vạn km...Thật sự là không gần.
Lâm Dịch nói lẩm bẩm một chút rồi nhìn sang thi thể của Ngưu Kháng bị hắn dùng năng lượng giữ trên không trung. Tò mò hỏi:
- Người kia là ai? Bởi vì mệnh lệnh của chủ nhân mà các ngươi đuổi giết hắn sao?
- Cái này...
Đông Chí do dự một chút. Lâm Dịch cũng chẳng quan tâm tới hắn làm gì. Một lát sau, Đông Chí cũng hiểu rõ được tình huống bây giờ đến tột cùng ra sao. Hắn lúc này mới trả lời:
- Đại nhân, thực không giấu gì người, Ngưu Kháng thật ra là quân nhân, chúng ta đuổi giết hắn là vì mệnh lệnh của chủ nhân.
Hỏi. (?) thiếu txt câu này
- Cái này...Tiểu nhân cũng không biết.
Đông Chí cười khổ nói.
Lâm Dịch kì thật chỉ thuận miệng hỏi. Đối phương không biết hắn cũng không hỏi gì thêm. Nhìn thoáng qua Kim Linh Thuẫn trong tay, Lâm Dịch khẽ cười nói:
- Phủ Đế Quân đi theo hướng nào?
Đông Chí vội vàng chỉ hướng đông nói:
- Theo hướng đông khoảng năm sáu vạn km là đến.
Lâm Dịch nghe vậy khẽ gật đầu. Sau đó ánh mắt lướt qua 12 người kia.
Trông thấy ánh mắt Lâm Dịch,tim của 12 người kia vọt lên đến cổ. Trơ mắt nhìn, bọn hắn cũng đoán được Lâm Dịch đang phân vân có giết bọn hắn hay không.
Cảm giác tính mạng bị người khác khống chế khó mà chịu đựng được. Sắc mặt bọn hắn tái nhợt, ánh mắt sợ hãi không còn chút ý chí chiến đấu.
Đối phương đích thật là cường giả Hư Thần Cảnh a. Tùy tiện một chút có thể làm bon hắn chết không có chỗ chôn. Do đó bọn hắn không thể không sợ.
Suy nghĩ một lát, Lâm Dịch thở dài nói:
- Được rồi các người đi đi. Bất quá ta không muốn người khác biết chuyện này. Tin ta đi, nếu quả thực ta muốn giết các ngươi thì dù ngươi ở nơi nào ta cũng có thể tới giết. Ta hi vọng các ngươi đều là người thông minh.
Sắc mặt 12 người kia lập tức vui mừng, liên lục gật đầu. Đông Chí thì khom người không ngừng cảm tạ. Chính mình bị cướp lại còn không ngừng cảm tạ bọn cướp không giết mình. Sự việc này là lần đầu tiên gặp.
Lâm Dịch cười cười, thân hình nhoáng một cái hóa thành một đạo lưu quang nhằm thẳng hướng đông bay tới.
Cho đến khi Lâm Dịch đi được nửa đường bọn hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Cái mạng nhỏ này xem như được bảo toàn rồi.
- Chúng ta làm thế nào bây giờ? Mười một người khác lo lắng nhìn Đông Chí hỏi. Dù sao hắn cũng là người phụ trách.
Đông Chí vẻ mặt đau khổ cũng không biết phải làm gì. Bây giờ trách nhiệm lớn nhất của hắn là dẫn dắt cả đội, thế nhưng hắn lại để đối phương cướp mất Ngưu Kháng,thậm chí còn làm mất cả Kim Linh Thuẫn mà chủ nhân cho mượn. Nếu trở về,những người khác còn có thể lập công chuộc tội nhưng hắn thì chỉ có con đường chết. Thế nên phải nói gì khiến bọn hắn không thể trở về.
Nghĩ tới đây, Đông Chí miễn cưỡng lắc đầu khổ sở nói:
- Có thể làm thế nào nữa? Nhất định chúng ta không thể về thành nếu không sẽ bị thành chủ trách tội, đến lúc đó chỉ có con đường chết. Bây giờ chúng ta lập tức trốn xa nơi này nếu không chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết.
- Thế nhưng...nếu quá lâu không trở về thành chủ nhất định sẽ nghi ngờ. Đến lúc đó phái người đi truy sát chúng ta. Vậy chúng ta...
Một người sợ hãi nói.
- Đúng vậy. Lần này chúng ta đụng phải cường giả Hư Thần Cảnh. Thành chủ không phải là người không biết phải trái. Chỉ cần thành thực bẩm báo, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ bị trừng phạt, nhất định sẽ không chết.
Một người khác nói.
Đông Chí sợ nhất là có người nói như vậy. Hắn là người chịu trách nhiệm. Hết thảy trách nhiệm đều do hắn gánh chịu. Đến lúc đó có lẽ những người khác nhiêu nhất cũng chỉ bị phạt. Mà chính mình nhất định khó thoát khỏi cái chết.
Nghĩ tới đây trong mắt Đông Chí không khỏi hiện lên một đạo sát khí, do dự nên hay không giết toàn bộ bọn hắn sau đó một mình lên đường?
Đông Chí muốn giết hết bọn hắn cũng đơn giản thôi. Dù sao đám người này mới chỉ là lục giai sơ đoạn mà thôi, Đông Chí là lục giai trung đoạn, so với bọn hắn cường đại hơn nhiều.
Nhưng muốn trong nháy mắt giết chết 11 lục giai sơ kỳ không phải chuyện đơn giản. Đông Chí nghĩ biện pháp đánh lén để tiêu diệt nguyên một đám.
Đông Chí nhíu mày. Dường như đang trầm tư gì đó. Bọn người xung quanh nhìn bộ dạng Đông Chí cũng không ngừng trao đổi. Một lát sau Đông chí thở dài nói:
- Nếu như sự việc khác thì thành chủ quả thật không phải là người không biết đạo lý, hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta. Nhưng bây giờ thì...các ngươi không biết Ngưu Kháng rốt cuộc là gì sao?
Mười một người khác không khỏi sửng sờ. Nghi ngờ nhìn Đông Chí. Bọn hắn chỉ phụng mệnh đến truy sát Ngưu Kháng. Nhưng đối phương rốt cuộc là gì thì không rõ. Bây giờ nghe Đông Chí nói, tâm tư bọn hắn bị dao động không ít. Nếu là đồ vật bình thường thì không nói, nhưng nếu là đồ vật quá quan trọng thì chỉ sợ thành chủ sẽ trút giận lên bọn hắn. Thật khó mà nói.
Tâm tư của cương giả bọn hắn không thể đoán được.
- Trong đó là ba miếng thất giai Hồng trần luyện tâm hoàn!
Đông Chí nói từng chữ một.
- Hồng Trần Luyện Tâm Hoàn! Đan dược chí cường tăng lên tu vi tinh thần lực!
Những người khác đều sợ ngây người.
Đến Hư Thần Cảnh, cái gì khó nâng cấp nhất? Năng lượng?
Không. Chỉ cần có linh thạch, bon họ có thể tinh luyện được linh tinh. Năng lượng tăng lên không chậm.
Đến Hư Thần Cảnh, khó nâng cấp nhất phải là tu vi tinh thần lực.
Cường giả Thần cấp chính là tu vi tinh thần lực cường đại đến mức không từ nào diễn tả được. Không có năng lượng nào mà không cần tu vi tinh thần lực, có nhiều năng lượng hơn nữa cũng không thể ngưng tụ ra được thần cách.
Chưa nói đến tu vi tinh thần lực càng mạnh, năng lượng càng tinh khiết. Chỉ nói đến loại khống chế tuyệt đối với năng lượng khi ngưng tụ thần cách, phải có tu vi tinh thần lực cường đại mới có thể thành công.
Nhưng sau khi đạt đến Hư Thần Cảnh, tu vi tinh thần lực sẽ chậm hơn đáng kể. Nhiều cường giả Hư Thần Cảnh dừng lại ở Hư Thần Cảnh chẳng lẽ vì thiên tư của họ không đủ?
Không. Có thể đạt tới Hư Thần Cảnh, có người nào không phải là rồng phượng trong hàng tỉ người, sao có thể vì thiên tư không đủ mà vô duyên với thần cấp được.
Trên thực tế, đa số dừng lại ở Hư Thần Cảnh hoàn toàn là vì tu vị tinh thần không đủ. Nhưng tu vị tinh thần phải trải qua tôi luyện mới có thể tăng lên. Nhưng khi đạt đến trình độ Hư Thần Cảnh, có chuyện gì có thể để lại ma chướng trong lòng chứ? Chỗ nào để bọn hắn đi tôi luyện đây?
Cũng chính vì thế nên tốc độ tăng trưởng tu vị của bọn hắn mới giảm trên diện rộng. Mượn Lâm Dịch mà nói, từ sau khi đến Hư Thần Cảnh, mọi chuyện đều trở nên rất dễ dàng. Nếu không phải vì mỗi ngày đều nhớ tới Thư Mộng và Linh Lung, khiến tinh thần hắn được tôi luyện thì chỉ sợ tu vị tinh thần của hắn cũng sẽ tăng lên rất chậm.
Nhưng giờ loại ma luyện này cũng đã dần trở nên không quá rõ ràng nữa. Bởi vì giờ hắn đã là Hư Thần Cảnh, hắn có thực lực để làm chuyện trong lòng muốn làm, vậy nên tự nhiên sẽ không thời khắc đều lo lắng nữa. Rèn luyện tinh thần cũng bị vậy mà bị buông lỏng hơn nhiều.
Có thể tưởng tượng được, một viên đan dược chuyên môn dùng để tăng lên tinh thần lực, đối với cường giả Hư Thần Cảnh quan trọng thế nào rồi.
Phải biết rằng, ba viên đan dược này, rất có thể sẽ khiến một Hư Thần Cảnh tấn cấp lên Thần cấp a.
Tất cả mọi người đều ngốc trệ nhìn Đông Chí, nguyên một đám mắt dại đi, hiển nhiên đã bị tin tức này dọa cho hoảng sợ.
Giống như Đông Chí nói, nếu như là thứ khác, vậy còn dễ nói. Nhưng đây chính là Hồng trần luyện tâm hoàn a. Là thứ rất có thể sẽ khiến thành chủ trực tiếp tiến vào Thần Cấp. Vậy mà lại bị đám người mình làm mất.
Trong lòng tất cả mọi người đều phát lạnh. Rất hiển nhiên, cái này nếu đổi lại là mình, chỉ sợ cũng không dễ chịu gì rồi. Dù biết rõ bọn người kia là bất đắc dĩ, nhưng chỉ sợ cũng chỉ có giết chúng đi mới xả được mối phẫn hận trong lòng a?
Đông Chí rất hài lòng với hiệu quả hiện giờ, hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm. Xem ra, hẳn sẽ không còn người nào muốn quay lại nội thành nữa rồi.
Người ở Thiên giới, càng cường đại lại càng sợ chết.
Cố gắng tu hành vô số năm, chính là vì trở thành người đứng trên người khác. Vì để sinh tồn tốt hơn. Chết đi như vậy, dù là ai cũng không thể cam lòng được.
Như đám Quỷ Linh ở Minh Vân hải vực, ở toàn bộ Thiên Giới cũng là một dị số.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Thật sự phải chạy trốn sao? Phải chạy chỗ nào đây?
Một người thì thào hỏi. Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Đông Chí. Hiện giờ, Đông Chí chính là chỗ dựa của bọn họ.
Trong khoảng thời gian rất ngắn này, Đông Chí đã nghĩ ra rất nhiều, sau khi trầm ngâm một chút liền nói:
- Phía đông nhất định không được. Ngưu Kháng chết rồi, Đế Quân tuyệt đối sẽ cảm ứng được đầu tiên, giờ chúng ta qua đó rất có thể sẽ tự chui đầu vào lưới. Tuyệt đối không thể sống khá giả được. Phía tây lại càng không phải nói. Thành chủ vẫn đang đợi chúng ta trở về đấy. Chỉ cần cách thành một khoảng cách nhất định thì hắn sẽ lập tức cảm ứng được chúng ta. Đế Quân Hắc Sa hải vực ở phía nam là hảo hữu của thành chủ. Chúng ta vừa trốn không được bao lâu, thành chủ sẽ lùng bắt chúng ta bốn phía, bên kia tuyệt đối cũng sẽ hỗ trợ. Đến lúc đó cũng sẽ lâm vào nguy hiểm. Giờ phương hướng duy nhất chúng ta có thể đi chỉ có phía tây thôi.
Đông Chí này cũng là một nhân tài. Tuy rằng chuyện đột nhiên phát sinh, nhưng đã đến nước này, hắn có thể nghĩ ra lộ tuyến ngay lập tức, người bình thường tuyệt đối không thể làm được vậy.
- Giờ cũng chỉ có thể như thế thôi... :
Mười một người khác nghe xong, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể nghe theo lời Đồng Chí nói thôi. Nhưng trong nội tâm bọn hắn vẫn có chút ảm đạm. Từ một kẻ đuổi giết, biết thành bị đuổi giết. Tốc độ biến đối thân phận quá nhanh, thật là châm chọc người.
- Việc này không nên chậm trễ. Chúng ta lên đường đi.
Nói xong, bọn người Đông Chí hóa thành từng đạo lưu quang bay về phía tây. Đúng là phương hướng mà Lâm Dịch đã đến.
Bên ngoài một ngàn km, Lâm Dịch có chút vui vẻ cười cười, ánh mắt nhìn về phía tây.
- Hồng Trần Luyện Tâm Hoàn...Thứ tốt ah...
Có chút cảm khái một tiếng, Lâm Dịch mới nhận thức phương hướng, sau đó hóa thành một đạo lưu quang ầm ầm vọt đi.
Mặc dù muốn thả đối phương, nhưng Lâm Dịch cũng không thể cứ rời đi như vậy a? Ít nhất, cũng phải xác định xem thử đối phương có giữ bí mật này không đã.
Tuy rằng cũng không e ngại người gọi là thành chủ kia đến gây phiền toái, nhưng giảm bớt vẫn hơn a
Cho nên hắn dùng thần thức nghe lén, hoàn toàn nghe lén hết lời của bọn người Đông Chí, sau khi xác định đối phương sẽ không quay về mới rời đi.
Phía tây bọn hắn đi, chính là không gian Ma Thú kia, bất quá Lâm Dịch đã bố trí một tầng cầm chế ở bên ngoài, nếu bọn hắn nhất định tiến đi, về phần sau này thế nào, đã không còn quan hệ gì đến Lâm Dịch nữa.
Trước kia đã từng nói qua, Lâm Dịch cũng không phải người tốt lành gì. Cứu người xem tâm tình, giết người cũng phải xem tâm tình, tùy tâm mà là, đây mới là tính cách của Lâm Dịch. Hắn có thể thờ ơ trước cái chết của Ngưu Kháng, lại có thể vì cướp lấy bảo bối mà buông tha cho bọn người Đông Chí. Hết thảy, đều là tùy tâm mà làm. Hắn chỉ là muốn, chỉ là muốn thôi.
Nếu đã đến cấp độ Hư Thần Cảnh, làm chuyện gì còn phải nghĩ kĩ, thật sự có chút quá mệt mỏi. Đôi khi cũng nên thư giãn một tí.
- Hơn một tháng rồi, Phỉ nhi có lẽ đã xong rồi a?
Lâm Dịch nghĩ đến, trên người lập lòe ngân mang, trực tiếp tiến nhập Hổ Thần Cư.
- Dịch ca.
Mới vừa vào Hổ Thần Cư, một giọng nói ngọt ngào đã vang lên, Lâm Dịch quay đầu, Lâm Phỉ đã cười chạy tới.
Gặp lại Lâm Phỉ, Lâm Dịch không khỏi mừng rỡ một phen...Không thể không nói, Lâm Phỉ quả thật là một tiểu mỹ nhân hiếm thấy. Bế quan hơn một tháng, tu vị lại tăng lên một bước, cả người đều có một loại cảm giác dung quang hiện phát. Trên làn dan tuyết trắng vô cùng mịn màng óng ánh lưu chuyển một tầng lưu quang hết sức dụ người.
- Tu hành xong rồi sao?
Lâm Dịch cười nói, Lâm Phỉ đã khoát lên cánh tay Lâm Dịch, vui vẻ nhẹ gật đầu.
- Đi ra ngoài đi, giờ ra khỏi Huyết Tinh Chi rồi.
Lâm Dịch cười nói.
- n.
Lâm Phỉ lại lần nữa vui vẻ gật đầu.
Trên người lại lần nữa lập lòe ngân mang, Lâm Dịch và Lâm Phỉ song song biến mất trong Hổ Thần Cư.
Bầu trời từng đóa mây trắng, dưới sự điểm tô của mây xanh càng lộ ra màu xanh biếc. Ánh mặt trời trốn bên trong tầng mây, thỉnh thoảng lại nhô đầu ra, gió khẽ vuốt qua người, tạo cảm giác rất thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...