Chung Cực Truyền Thừa

Cái kia, không ngờ lại là một không gian Truyền Tống Trận!

Một hồi không gian chuyển đổi, Lâm Dịch chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mặc dù thường xuyên sử dụng không gian truyền tống, nhưng hắn vẫn không cách nào làm quen được tình trạng này.

Đợi đến khi Lâm Dịch phục hồi tinh thần lại, tràng cảnh trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.

Đây là một bình đài vô cùng rộng lớn, bình đài này có phạm vi chừng mấy chục km, trên mặt đất có rất nhiều các hòn đá, độ lớn nhỏ hoàn toàn nhất trí. Từng đợt thanh âm ồn ào từ chung quanh truyền đến, ở trên sân, rõ ràng đã đầy ắp người.

- Đi theo ta.

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lam sư thúc kia lại vang lên bên tai Lâm Dịch, Lâm Dịch lập tức lấy lại tinh thần, theo sát sau lưng Lam sư thúc bước về phía trước. Trên đường lại nhìn không được dò xét bốn phía.

Chỉ thấy ở nơi biên giới bình đài, rõ ràng chính là mây trắng. Lâm Dịch lúc này mới kinh ngạc phát hiện, bình đài này, hoàn toàn là lơ lửng trên không trung.

Bất quá nghĩ lại, ngay cả không gian như Bạch Đế đại lục cũng là do ngưởi của Thiên Giới sáng tạo ra. Khiến một bình đài lơ lửng trên không trung, tựa hồ cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên cả. Nghĩ đến đây, hắn mới hít sâu một hơi, không nhìn chung quanh nữa.

Đi theo sau lưng Lam sư thúc thẳng đến vị trí trung tâm bình đài, Lâm Dịch con mắt sáng ngời, bởi vì hắn đã thấy được người quen!

- Gia gia!

Lâm Dịch lập tức kinh hỉ hô lên.

Chỉ thấy ở đằng ở vị trí trung ương bình đài, bọn người Lâm Thiên Ngạo thình lình lại đang ở đó.

Nghe được tiếng kêu, Lâm Thiên Ngạo lập tức quay đầu, trong mắt cũng ộ ra kinh hỉ nói:

- Dịch nhi!

Lâm Dịch chạy vài bước tới bên người Lâm Thiên Ngạo nói:

- Mọi người không có chuyện gì chứ?

Lâm Thiên Ngạo gật đầu cười. Lập tức nói:


- Lúc trước con ở chỗ nào thế? Khi chúng ta tỉnh lại, phát hiện thấy chỉ thiếu mỗi mình con, khiến ta lo lẳng một hồi.

Đang khi nói chuyện, trên lông mi đã có thêm vài phần ưu sầu.

Lâm Dịch cảm thấy cảm động, nhưng lại nói:

- Lúc con tỉnh lại chỉ có mỗi mình con...Con ở Tử Trúc Phong, mọi người ở chỗ nào thế?

Lâm Thiên Ngạo sửng sốt một chút:

- Tử Trúc Phong? Nha, ta ngược lại chưa chưa từng nghe qua...Bất quá ta cũng không biết chỗ chúng ta ở lúc trước là chỗ nào, vừa tỉnh dậy, đã bị vị cao thủ áo vàng này mang tới đây rồi.

Câu nói sau cùng của Lâm Thiên Ngạo nói rất nhẹ, còn liếc qua một gã thanh niên mặc áo vàng ở trước người. Lâm Dịch theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trong lòng lập tức chấn động, Thanh niên này thoạt nhìn trắng trắng mập mập, khuôn mặt hơi tròn, nhìn qua rất hòa ái dễ gần, nhưng thực lực lại thâm bất khả trắc! Có vẻ thực lực rất gần với Lam sư thúc.

- Chẳng lẽ là cường giả Thiên Vị Cảnh?

Trong lòng Lâm Dịch không khỏi suy đoán nói.

Trên thực tế trên bình đài này, số lượng thanh niên mặc áo vàng cũng không thấp, Lâm Dịch một đường đi tới quan sát, số lượng thanh niên áo vàng ước chừng trên dưới trăm người. Mà những người khác thì chừng hơn ngàn người.

- Gia gia, ngài có biết mục đích chúng ta tới đây làm gì không?

Lâm Dịch không khỏi nghi hoặc hỏi.

Lâm Thiên Ngạo cũng lắc đầu, trong mắt có chút nghi ngờ nói:

- Ta vừa tỉnh lại, căn bản không biết gì cả.

Lâm Dịch lúc này mới nhẹ gật đầu. Hắn không khỏi hướng ánh mắt về phía sau lưng Lâm Thiên Ngạo, mới phát hiện ra ngoài Cổ Văn rõ ràng còn có người quen.

- Bạch đại nhân, Lý Vân Diệc?


Lâm Dịch thầm nghĩ trong lòng.

Bạch Tiếu Thiên kia nhìn thấy Lâm Dịch nhìn về phía hắn, không ngờ lại lộ ra dáng cười với Lâm Dịch. Lâm Dịch sửng sốt một chút, lập tức cũng cười đáp lại.

Bọn họ đều xuất thân từ vị diện Gia Nhĩ Ba Tư, ở vị diện Gia Nhĩ Ba Tư có ân oán gì, đều không nên mang theo đến Thiên Giới. Theo lời Khương Vân nói, cùng đến từ vị diện Gia Nhĩ Ba Tư có chừng trên trăm người, có lẽ mỗi một vị diện chính là một phân mạch a? Nếu ngay cả người của phân mạch còn nội đấu, đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Huống hồ, Bạch Tiếu Thiên lúc trước quả thật cũng không làm ra chuyện gì phải xin lỗi hắn cả. Nhiều nhất chỉ muốn đạt thêm nhiều Thiên Vị Lệnh cùng với cuối cùng tiết lộ ra tin tức mình có được Thiên Vị Lệnh thôi, tính ra cũng không có đại hận gì cả.

Mà sau khi Lý Vân Diệc nhìn thấy Lâm Dịch, cũng mỉm cười với hắn. Tuy rằng hắn cũng chưa quen thuộc Lâm Dịch, nhưng trong cuộc sống sau này, khẳng định sẽ có lúc còn cùng xuất hiện, ở nơi hoàn toàn lạ lẫm thế này, nhiều một người bạn chung quy vẫn tốt hơn nhiều.

Lâm Dịch tự nhiên cũng cười đáp lại.

Mà ngoại trừ bảy người của Cổ Văn cùng với đế quốc Bạch gia và Cổ Thuật truyền thừa ra, tổng có chín người, thì không còn người nào khác nữa.

Lâm Dịch biết rõ, đó là vì mình giết chết cường giả Đại tinh vị thượng giai, xé rách vết rách không gian, nhất định là đã cuốn luôn không gian giới chỉ có chứa Thiên Vị Lệnh vào trong không gian loạn lưu rồi, vậy nên tự nhiên không còn người nào nữa.

- Đừng nói chuyện nữa.

Lâm Dịch còn muốn nói thêm vài câu với Lâm Thiên Ngạo, nhưng một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại nhàn nhạt vang lên. Trong lòng Lâm Dịch chấn động, quay đầu nhìn lại, đúng là thanh âm của Lam sư thúc kia. Lam sư thuc kia sau khi nói xong liền nghiêng đầu sang chỗ khác. Khinh thường nhìn phía trước, lạnh nhạt nói:

- Lâm Dịch, đứng ở sau lưng ta.

Vài tên trưởng lão Cổ Văn sau lưng Lâm Thiên Ngạo lập tức hơi đổi sắc măt, có thêm vài phần tức giận. Bọn hắn ở vị diện Gia Nhĩ Ba Tư đều là tồn tại đỉnh phong nhất, từ lúc nào bị người khác khua tay múa chân chứ? Thanh Long có quan hệ tốt nhất với Lâm Dịch càng trừng hai mắt muốn mở miệng nói chuyện. May mà Lâm Thiên Ngạo nhanh tay, nắm lấy tay hắn xiết chặt lại, đánh cho hắn một ánh mắt.

Lâm Thiên Ngạo rất rõ, ở trước mặt vị thanh niên lạnh lùng đằng kia, những người như mình dù có cộng lại cũng chỉ là một bữa tiệc thôi. Đại trượng phu co được dãn được. Giờ mà can thiệt vào cũng chỉ tự rước lấy nhục thôi. Nhìn bốn phía cường giả như mây, đến tột cùng có chuyện gì vẫn còn chưa rõ, nếu nháo lớn mọi chuyện, đối với ai cũng không hay cả.

Bất quá, Lâm Thiên Ngạo cũng không sợ thanh niên lạnh lùng kia, hắn vốn lấy cuồng vọng nổi tiếng toàn bộ Bạch Đế đại lục, từ khi sinh ra đã không e ngại bất cứ kẻ nào rồi. Chỉ cần hắn gia trì chiến văn, chênh lệch với thanh niên này sẽ không quá lớn.

Lâm Dịch đi tới sau lưng Lam sư thúc, không nói thêm gì nữa. Mà Lam sư thúc kia cũng nhìn về phía trước, không để ý tới nữa.

Ước chừng đợi không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, bọn người Lâm Dịch chỉ cảm thấy một cổ khí tức cường đại đến đáng sợ đột nhiên xuất hiện, sắc mặt bọn người Lâm Dịch lập tức hoảng sợ đại biến, kinh hãi nhìn về phía không trung.


Không biết lúc nào, từ không trung đột nhiên phiêu nhiên xuống một gã thanh niên mặc áo lam, mà cổ khí tức kinh khủng này, đúng là từ trên thân hắn truyền ra. :

Nếu như nói đối mặt với thanh niên áo vàng kia giống như đối mặt với cường giả tinh vị cảnh, như vậy đối mặt với thanh niên áo lam này, giống như đối mặt với cường giả Đại tinh vị thượng giai vậy.

Uy áp của hắn, chỉ phiêu nhiên nhi lạc như vậy, cũng đủ để khiến bọn người Lâm Dịch kinh hãi lạnh mình rồi.

Mà sắc mặt bọn người Lâm Thiên Ngạo lại có chút trắng bệch. Nếu như nói đối với thanh niên áo vàng, bọn hắn tự hỏi gia trì chiến văn còn có thể liều mạng thì chống lại thanh niên áo lam này, bọn hắn lại không nhấc lên nổi một tia ý chí chiến đấu nữa. Không phải là do mình quá yếu, mà là do đối phương quá mạnh mẽ. Mạnh đến mức bọn hắn không có bất luận một chút khả năng chiến thắng nào cả.

Cứ như vậy sững sờ nhìn thanh niên áo lam kia đáp xuống vị trí trung tâm bình đài, cứ như vậy im im lặng lặng lơ lửng trên không trung.

- Bái kiến Lam sư thúc.

Trong khi mọi người kinh hãi, Lam sư thúc trước người Lâm Dịch cùng với thanh niên áo vàng khác, đột nhiên có chút khom người, cung kính gọi. Bọn người Lâm Dịch thấy thế, cũng lập tức có chút khom người, tỏ vẻ tôn kính.

- Chư vị sư điệt không cần đa lễ.

Một thanh âm ôn nhu yếu ớt, nghe hoàn toàn không có nửa phần lực lượng vang lên. Lẽ ra thanh âm như vậy người khác sẽ không thể nào nghe được, nhưng nó lại quái dị chui vào tai mọi người.

Trên mặt thanh niên áo lam kia lộ ra dáng cười nhu hòa, đám áo vàng, thì lại lần nữa có chút khom người, mới thẳng đứng người lên.

Lúc này, ánh mắt thanh niên áo lam bề ngoài như tùy ý quét qua bình đài. Cái liếc tùy ý này, lại khiến Lâm Dịch sinh ra một loại ảo giác như ở trước mặt hắn mình hoàn toàn bị nhìn thấu vậy.

Ánh mắt thật sắc bén!

Trong lòng Lâm Dịch thầm run sợ.

Sau khi nhìn quanh một vòng, thanh niên áp lam thoả mãn nhẹ gật đầu, trên mặt lộ ra dáng cười:

- n, không tệ.

Bọn người Lâm Dịch không rõ ràng lắm nhìn hắn, không biết hắn nói không tệ là có ý gì nữa.

Thanh niên áo lam nhẹ nhẹ cười cười nói:

- Các ngươi nhất định có chút nghi hoặc a? Bất quá không cần lo lắng, chúng ta cũng không có ý xấu. Người tỉnh lại sớm, đại khái cũng từ trong miệng những người khác biết được một ít tình huống về Thiên Giới rồi phải không? Giờ ta giới thiệu thêm cho các ngươi một chút về tình huống sư môn chúng ta...Về phần những thứ khác, thời gian dài sau này, các ngươi tự nhiên sẽ chậm rãi hiểu rõ thôi.

- Sư môn chúng ta gọi là Thanh Nguyên Kiếm Tông. Đơn giản mà nói, chính là môn phái lấy tu kiếm làm chủ yếu. Môn hạ phân bảy đường, gồm: Giải Kiếm Đường, Lộng Kiếm Đường, Vũ Kiếm Đường, Tâm Kiếm Đường, Vãn Kiếm Đường, Thứ Kiếm Đường cùng với chủ đường Thanh Nguyên Kiếm Đường. Đường vị tương ứng của các ngươi, đại khái đã phân chia tốt rồi. Đợi đến khi các ngươi quay về chỗ của mình, những sư huynh kia tự nhiên sẽ truyền cho các ngươi tuyệt học sư môn.


- Bất quá giờ các ngươi chỉ có thể xem là đệ tử bình thường, bình thường nhất định phải vì sư môn làm một ít chuyện tích lũy điểm cống hiến sư môn mới có thể tiếp tục ngốc tại sư môn hoặc là tấn cấp làm đệ tử nhập môn chính thức. Bằng không thì chúng ta chỉ có thể trục xuất sư môn các ngươi thôi.

- Các ngươi vừa đến Thiên Giới, cho nên đối với Thiên Giới còn không hiểu rõ lắm. Đơn giản mà nói, ở đây so với vị diện trước kia của các ngươi còn nguy hiểm hơn vô số lần. Lấy thực lực hiện giờ của các ngươi, nếu ra khỏi sư môn, không được vài ngày nhất định sẽ trở thành chất dinh dưỡng của những loài chim ăn thịt trên Thiên Giới thôi. Ta biết rõ mỗi người các ngươi ở trong vị diện của mình, đều là tồn tại đỉnh phong nhất, trong nội tâm chung quy vẫn có chút bướng bỉnh, vừa tới sư môn, khẳng định có chút không chịu phục. Nhưng hãy nhớ kỹ, Thanh Nguyên Kiếm Tông là một nơi dùng thực lực để nói chuyện, nếu như không có thực lực, như vậy cứ làm tốt chuyện mình nên làm, đợi đến khi có thực lực hẵng lên tiếng.

- Các ngươi từ trong gần 1 tỷ nhân khẩu ở vị diện của mình mà trổ hết tài năng, ta tin tưởng các ngươi đều xuất sắc cả. Hi vọng các ngươi trong cuộc sống sau này tiếp tục cố gắng. Ở Thiên Giới này, cũng có thể trở thành tồn tại đỉnh phong a.

Sau khi thanh niên áo lam nói xong, bọn người Lâm Dịch hoàn toàn bị lời này làm trấn kinh.

Nhất là những người vừa tỉnh lại, không rõ tình huống Thiên Giới như thế nào lại càng như vậy. Thật lâu sau, mới phục hồi tinh thần lại, trong nội tâm vẫn còn quanh quẩn lời của thanh niên áo lam.

Mà thanh niên áo lam lại lần nữa liếc nhìn chung quanh, sau khi khóe miệng lộ ra một vòng vui vẻ, thân hình từ từ bay lên. Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa.

- Hừ, thích giả bộ!

Thanh Long đại khái chính là loại người kiệt ngao bất tuân trong miệng thanh niên áo lam, sau khi nghe thấy thanh niên áo lam kia nói cứ như là đang dạy dỗ, Thanh Long rất không phục. Giờ lại thấy phương thức rời đi của đối phương lại hung hăng càn quấy như thế, trong miệng nhịn không được thì thầm một tiếng.

Lời hắn nói vừa dứt, tên thanh niên áo vàng mặt tròn nhìn rất dễ nói chuyện vẫn đứng trước người hắn mãnh liệt quay người lại, ánh mắt như điện nhìn về phía Thanh Long. Thanh Long toàn thân chấn động, trong mắt lộ ra thần sắc kinh hãi. Cơ hồ hoàn toàn vô ý thức, chỉ nghe một tiếng long ngâm vang lên, Thanh Long đã gia trì chiến văn!

- Thanh Long! Không thể!

Lâm Thiên Ngạo biến sắc, biết là chuyện không tốt, tiến lên trước bắt lấy tay Thanh Long. Sau khi gia trì chiến văn, cánh tay Thanh Long đã tráng kiện hơn rất nhiều. Quần áo hoàn toàn bị cơ bắp lộ ra chấn nát, trên da thịt lập tức hiện đầy lân phiến màu xanh.

Lúc bình thường, Thanh Long tự nhiên nghe lời Lâm Thiên Ngạo nhất, nhưng lúc này, cảm nhận được uy hiếp đến từ trên người thanh niên áo vàng, Thanh Long rõ ràng lần đầu làm trái ý Lâm Thiên Ngạo.

Chỉ thấy trong mắt hoàn toàn đã biến thành màu xanh của hắn lộ ra quang mang lành lạnh, giãy giụa khỏi tay Lâm Thiên Ngạo, hai tay nắm lại, lập tức ầm ầm vọt về phía thanh niên áo vàng.

- Xoạt!...

Lúc này tất cả mọi người trên bình đài đều đang chú ý đến bên này, nhìn thấy bộ dáng uy vũ và năng lượng cường đại tỏa ra từ trên người Thanh Long sau khi biến thân, lập tức sợ hãi thán phục lên tiếng, vốn phải rời đi giờ lại đứng nguyên chỗ cũ.

Chỉ thấy trong mắt thanh niên áo vàng kia cũng lộ ra một vòng kinh hãi, song khi nắm đấm của Thanh Long vung đến, thần sắc hắn lại sừng sững bất động. Căn bản không hắn có động tác gì, cơ hồ chỉ lắc lư thân thể một cái, quyền của Thanh Long lập tức đâm xuyên qua tàn ảnh của hắn. Sắc mặt Thanh Long nghiêm lại, lập tức ý thức được không tốt. Cơ hồ không chút nghĩ ngợi, trong tay lóe lên ngân mang, Hư Quang Thần Kính lập tức xuất hiệntrong tay. Không chút dừng lại, chỉ nghe vụt một tiếng, Hư Quang Thần Kính lập tức tản ra một tầng hào quang trong suốt, hoàn toàn bao thân thể hắn vào trong.

- Hừ.

Một tiếng hừ lạnh vang lên, Lâm Dịch chỉ kịp nhìn thấy thanh niên áo vàng kia xuất hiện sau lưng Thanh Long. Trong tay tựa hồ lòe ra một vòng quang mang màu xanh, sau đó chỉ nghe Thanh Long rên lên một tiếng, một tiếng phốc nhỏ lập tức vang lên ngay sau đó, trên mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui