Nhưng mà, lúc Lâm Dịch lao lên không trung trăm mét, bay thẳng đến trái cây kia, tiếng nổ mạnh của năng lượng va đập nhau, đột nhiên hoàn toàn đỉnh chỉ trong khoảnh khắc.
Lâm Dịch đột nhiên cảm giác được một cỗ dự cảm bất hảo, không khỏi nhìn lại. Lọt vào tầm mắt hắn, chính là hơn mười cặp mắt màu đỏ như máu!
- Cái gì?
Lâm Dịch còn không kịp phản ứng, công kích phô thiên cái địa liền kích tới hắn.
- Đáng chết!
Sắc mặt Lâm Dịch bỗng nhiên đại biến. Những người này, thực lực yếu nhất cũng là tinh vị hạ giai, mặc dù dùng năng lực tinh vị cảnh và chiến văn của Lâm Dịch, cũng không nhất định có thể đánh thắng được một trong số đó. Mà lúc này, toàn bộ những người này đều phát động ra công kích, đối với Lâm Dịch mà nói, có thể nghĩ hung hiểm như thế nào.
Không suy nghĩ gì nhiều, Lâm Dịch lập tức bộc phát ra toàn bộ lĩnh vực, trong phạm vi năm trăm mét, toàn bộ đều được lĩnh vực bao bọc. Trải qua thời gian dài như vậy, Lâm Dịch đã minh bạch, công kích của ngoại giới không cần lĩnh vực ngăn cản, nhưng đợi lát nữa, sau khi nó tiến nhập lĩnh vực, lại dùng lực lượng lĩnh vực suy yếu chúng. Nói cách khác, ngay từ đầu, Lâm Dịch cho rằng linh vực chỉ có thể đối phó với kẻ yếu hơn mình, hoàn toàn không chính xác. Vận dụng tốt, lực lượng lĩnh vực, không cách nào cân nhắc.
Lĩnh vực là năng lượng, nhưng cũng không hoàn toàn là năng lượng, bởi vì trong lĩnh vực còn ẩn chứa một loại đồ vật đặc thù, chính là không gian!
Loại trừ tất cả năng lượng bên trong lĩnh vực, có thể tồn tại người sống sao? Đáp án hiển nhiên là không. Nhưng mà lĩnh vực có thể, nói cách khác, lĩnh vực có sắc màu, nhưng kỳ thật là vô hình. Công kích năng lượng, hoàn toàn có thể xuyên qua lĩnh vực, nhưng không thể tạo thành bất luận tổn thương gì với lĩnh vực, trong hai năm tu hành, Lâm Dịch đã lĩnh ngộ ra điều này.
Lĩnh vực trước kia của Lâm Dịch, bị Lâm Dịch sử dụng thành vòng phòng hộ năng lượng, vô luận công kích gì, Lâm Dịch đều dựa vào lĩnh vực của hắn mà tiếp nhận được, nhưng mà cái gì, thật có thể xem như lực lượng lĩnh vực sao? Nếu như lĩnh vực thật sự chỉ là một loại năng lượng mà nói, như vậy nó có tư cách gì khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi?
Chỉ thấy hơn mười đạo công kích năng lượng, hoặc xoay tròn, hoặc đâm thẳng, hoặc quét ngang tiến nhập vào lĩnh vực Lâm Dịch, ầm ầm đánh thẳng tới Lâm Dịch.
Lâm Dịch triển khai toàn bộ lĩnh vực lực lượng, sau khi tiến vào trong đó, Lâm Dịch dùng tinh thần lực bóp méo không gian chung quanh thoáng một phát, chỉ thấy những công kích kia bỗng nhiên đồng thời trì trệ. Mặc dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng đó chính là thời gian cực kỳ quý giá của Lâm Dịch.
Thân hình Lâm Dịch, lập tức rơi xuống hướng mặt đất ba, bốn mét. Mà những năng lượng kia, sau khi trì trệ liền ầm ầm bay tới, cơ hồ là xoẹt ngang qua đầu Lâm Dịch, sau đó va chạm lẫn nhau trên không trung, bộc phát ra lực lượng cường đại.
Thân hình Lâm Dịch lập tức bị lực lượng cường đại quẳng ra ngoài. ̀m ầm đánh lên vách tường!
- Phốc!
Lâm Dịch lập tức phun ra một ngụm máu tươi, té ngã trên mặt đất.
Lúc rơi xuống đất, Lâm Dịch lập tức bắn người lên, nhìn lại hướng không trung, nhưng lúc này, tiếng ầm vang lại nổi lên bốn phía trên không tủng, những tiểu tử mất đi ý thức kia, lại lâm vào một mảnh hỗn loạn lần nữa.
Lâm Dịch hơi sững sờ, chợt lại thở phào nhẹ nhõm một lần nữa.
- Nguy hiểm thật, nếu lại chậm một giây, chỉ sợ mình đã bị truy sát thành cặn bã rồi.
Lâm Dịch rất rõ ràng, nếu quả thực những năng lượng kia đánh trúng hắn, hắn căn bản không có khả năng còn sống!
Ngực hắn truyền đến một hồi đau nhức, Lâm Dịch nhịn không được bưng kín ngực, mặc dù không có bị trực tiếp đánh trúng, nhưng vụ bạo tạc nổ tung sau đó, vẫn khiến hắn bị tổn thương.
Nhưng lúc này hắn không có thời gian bận tâm thương thế, bởi vì khí vụ màu hồng nhạt còn đang không ngừng ăn mòn lĩnh vực hắn. Lâm Dịch biết rõ, không thể kéo dài quá lâu. Nếu không, hắn cũng mất đi lý trí.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Ngạn Thanh vẫn đang đau khổ chống cự lại khí vụ màu hồng nhạt, Lâm Dịch có chút thở dài một hơi, đoán chừng chỉ cần một người Bạch Ngạn Thanh ra tay, mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ban đầu, lúc ở Vô song hội, Lâm Dịch hỏi thăm qua Lạp Cổ Kỳ về đẳng cấp của Bạch Ngạn Thanh, đáp án dĩ nhiên là trung tinh vị thượng giai.
Hơn nữa, hắn là dị năng giả!
Lực công kích dị năng giả và phương thức công kích, so với võ giả thì hoa lệ và quỷ dị hơn nhiều.
- Không thể kéo dài được nữa!
Lâm Dịch chuyển động trong đầu rất nhanh, theo công kích vừa rồi, tựa hồ chỉ cần mình vượt qua độ cao hai trăm mét, nhưng người kia sẽ phát động công kích với chính mình, mà thấp hơn độ cao này, bọn hắn liền sẽ không để ý tới mình. :
- Đến tột cùng nên làm gì bây giờ?
Lâm Dịch suy tư rất nhanh, đôi u lãnh đồng tử không ngừng quét nhìn chung quanh, hy vọng có thể tìm được đồ vật cho mình lợi dụng.
Khi ánh mắt quét nhìn đến những thi thể lộn xộn ngổn ngang trên mặt đất, ánh mắt Lâm Dịch đột nhiên dừng lại một chút, chợt chỉ thấy hắn đột nhiên đi tới, nắm một cỗ thi thể lên, sau đó ra sức ném vào không trung.
Vèo!
Lực cánh tay Lâm Dịch là một loại cường đại như thế nào? Dù sao lúc này hắn sử dụng chính là Linh Vân, nhưng thực lực vẫn là của võ giả thánh giai. Đừng nói là thi thể nhân loại, dù là Ước Ba Long hắn cũng có thể vung lên, tuyệt đối ném ra vài trăm mét.
Chỉ thấy khoảnh khắc thi thể kia xuyên qua độ cao hai trăm mét trên không trung. Hai mắt Lâm Dịch ngưng lại, lộ vẻ chờ mong.
Những mà lũ tiểu tử mất đi ý thức kia vẫn không ngừng công kích đối phương, căn bản không liếc nhìn thi thể kia lấy một cái.
Thi thể kia hung hăng đánh tới vòng xoáy năng lượng không ngừng xoay tròn kia, chợt bị bắn ngược trở về. Một tiếng giòn tan vang lên, đầu thi thể kia chạm đất trước tiên, lập tức biến thành một quả dưa hấu vỡ nát, óc vỡ văng tung tóe.
Điều này khiến Lâm Dịch thật sự phiền não, xem ra tựa hồ chỉ có vật sống bay lên, bọn hắn mới phát động công kích. Như vậy, đến tột cùng, cảm ứng của bọn hắn như thế nào? Phải biết rằng, bọn hắn ngay cả chút ý thức đều không có a.
Mà lúc này, khí vụ màu hồng nhạt đã sắp đột phá hoàn toàn lĩnh vực ngoài thân Lâm Dịch rồi. Thời gian, đã không cho phép Lâm Dịch suy nghĩ nhiều.
Lâm Dịch cắn răng một cái, sau đó hít sâu một hơi, chỉ thấy hắn đột nhiên cực tốc chuyển động, thân thể cực tốc di động, để lại phía sau vô số tàn ảnh của hắn, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cả gian phòng, khắp nơi đều là tầng tầng lớp lớp thân ảnh của hắn.
Chỉ thấy hắn đột nhiên nắm một cỗ thi thể trên mặt đất, ném vọt lên không trung. Trong lúc nhất thời, chỉ nghe từng tiếng xé gió sưu sưu sưu không ngừng vang lên, từng đạo bóng đen từ mặt đất không ngừng tiến lên không trung.
Sau khi ném tất cả thi thể trên mặt đất lên không trung, Lâm Dịch nhìn đúng thời cơ, thân thể ầm ầm vọt lên không trung, lập tức đến độ cao hai trăm mét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...