Tính toán thời gian, từ lần cuối cùng những người trong nhà gặp nhau đến bây giờ đã chừng sáu bảy năm, sáu bảy năm tầm đó, ba người một nhà đều chia đồ vật, căn bản không có cơ hội gặp nhau.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, trong lòng đột nhiên một loại tình cảm tưởng niệm, từ không trung trực tiếp hạ xuống mặt đất.
Sửa sáng lại quần áo của mình thoáng một phát, Lâm Dịch đẩy cửa vào, hô lên:
- Phụ thân, con đã trở về!
Bài trí trong chánh đường vẫn y nguyên không có gì thay đổi, trên vách tường chánh đường, vẫn treo hình mẫu thân, Lâm Dịch không khỏi thờ dài một hơi trong nội tâm, nói thật, hắn thật đúng là rất lo lắng khi mình trở lại, phụ thân lại đi ra ngoài.
Trong phòng bếp truyền ra một hồi tiếng bước chân, một lát sau, Lâm Cường từ trong phòng bếp đi ra, sau khi thấy Lâm Dịch, trong mắt Lâm Cường lập tức hiện lên một vòng kinh hỉ, chợt miễn cưỡng khống chế được. :
- Trở về rồi.
- n.
Lâm Dịch áp chế tâm tình có chút kích động của mình, nhẹ gật đầu.
Lâm Cường cười nói với Lâm Dịch:
- Rửa mặt thoáng một chút đi, chuẩn bị đi ăn cơm.
Sau đó liền quay người lại đi vào phòng bếp.
Nhìn biểu hiện, cái này tựa hộ không hề giống biểu hiện một người cha trông thấy nhi tử của mình đi xa trở về, nhưng Lâm Dịch cảm giác được một loại ôn hòa thần kỳ, đúng là biểu kiện tùy này của Lâm Cường, lại làm Lâm Dịch càng cảm giác được rõ ràng, nơi này là nhà hắn, nhi tử về nhà, có cái gì đáng để kích động? Dù sao thì nơi này cũng là nhà.
Lâm Dịch rất tự nhiên đi vào phòng bếp, lúc này, Lâm Cường đang lục lọi gì tại bếp lò, rất hiển nhiên, hắn cũng không lường trước hôm nay Lâm Dịch sẽ trở về, cho nên đang lấy thêm nồi, Lâm Dịch tức thì đi vào phòng bếp từ cửa sau, lấy muôi múc nước từ trong thùng gỗ to đổ vào trong chậu gỗ, sau đó rửa mặt một phen, tay phải theo thói quen sờ soạng lên hướng bên trái cửa gỗ, giống như trong tưởng tượng, khăn lông của hắn vẫn đặt ở chỗ cũ.
Rửa mặt xong, Lâm Dịch liền đi vào gian phòng của mình, xem ra, lúc bình thường Lâm Cường cũng quét dọn phòng hắn, tuy rằng không tính là bất nhiễm trần thế, nhưng vẫn đồng dạng như lúc năm đó hắn còn ở nhà, ngay cả một ít vật phẩm của mình, cũng hoàn toàn bày đặt tại những vị trí vốn có.
Lâm Dịch đột nhiên có chút chua xót trong lòng, Lâm Cường ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn và Lâm Yến lớn lên, mặc dù nói chim ưng con phải tự mình học bay, nhưng Lâm Dịch có thể phảng phất trông thấy Lâm Cường ở nhà một mình, lúc nhàm chán thì quét dọn phòng mình và Lâm Yến, mặc dù không nói chuyện, nhưng chỗ tình cảm biểu hiện trong tiềm thức này, lại hết sức thấm tình người, bởi vì, nơi này là nhà, mục đích Lâm cường rất đơn giản, chính là đợi con cái tùy thời trở về nhà, đều có thể ở chỗ quen thuộc của mình.
Một chữ gia đình này, cực kỳ ôn hòa, nhưng bên trong ôn hòa, lại có một chút tình cảm khiến người cảm động và chua xót trong lòng.
Hít sâu một hơi, miễn cưỡng chế trụ phần chua xót trong lòng, Lâm Dịch liền rời khỏi gian phòng của mình.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Cường liền từ phóng bếp mang ra hai món ăn, nói với Lâm Dịch:
- Mau tới giúp cha một tay, chuẩn bị ăn cơm nào.
Lâm Dịch lập tức lên tiếng, chạy vào phòng bếp, một lát sau, năm món ăn và một chén canh được bày ra trên mặt bàn phòng khách, phụ tử hai người ngồi xuống đối diện với nhau.
Lâm Dịch nhắc vò rượu tới, cười nói với Lâm Cường.
- Phụ thân, hôm nay con với người uống mấy chén.
Lâm Cường lộ ra dáng tươi cười trên mặt, nhẹ gật đầu, Lâm Dịch liền rót đầy rượu vào chén trước mặt hai người, nói:
- Phụ thân, con mời người.
Lâm Dịch nâng chén lên, uống một hơi cạn sạch.
Lâm Cường cũng thật là vui vẻ, lập tức bưng chén lên trước người, uống một hơi cạn sạch.
Tửu lượng phụ tử hai người Lâm Cường đều không tệ, trong lúc nhất thời, hai người cứ như vậy con một chén cha một chén, bắt đầu uống, đến khi uống cạn sạch hai vò rượu mới ngừng lại, mà trong lúc đó, hai người đều không nói gì, phụ tử tầm đó, căn bản cũng không cần quá nhiều lời.
Sau khi uống qua, tâm tình Lâm Dịch cũng hơi bình tĩnh lại một chút, sau đó lộ ra dáng tươi cười, nói với Lâm Cường:
- Phụ thân, con tiến vào hạ Tinh Vị rồi.
Lâm Cường nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, vui mừng cười nói:
- n, cha biết rõ.
Lâm Dịch nghe vậy nở nụ cười, nhưng lại không nói gì.
Lâm Cường thỏa mãn nhìn Lâm Dịch, đột nhiên nói:
- Nói cho cha nghe một chút kinh nghiệm của con trong khoảng thời gian này a.
Lâm Dịch nghe vậy nhẹ gật đầu, lập tức nói ra.
Kỳ thật, chính thức kể rõ ý nghĩa, cũng chỉ có chuyện Vô Song Hội, kể cả gia tộc Bố Lan Đặc và gia tộc An Đệ Tư, gia tộc An Cách Tư và Tây Bá, thậm chí một vài chuyện của Thư Mộng và một vài gia tộc đối với hắn, Lâm Dịch đều nói một lần với Lâm Cường.
Nếu như nói thế giới này có người nào đáng giá nhất để Lâm Dịch tín nhiệm, không thể nghi ngờ gì chính là phụ thân Lâm Cường của hắn, thử nghĩ, nếu như ngay cả phụ thân mà cũng cần giấu diếm, như vậy có phải là sống quá mệt mỏi hay không?
Về phần tổ chức đánh lén Thiên Sát, Lâm Dịch ngược lại không đề cập đến, một phương diện căn bản không tất yếu, mà theo Lạp Cổ Kỳ, hắn biết được Bạch Diệp đã bị xử tử, phương diện khác, hắn cũng không muốn Lâm Cường vì hắn mà lo lắng.
Lâm Dịch im im lặng lặng nghe Lâm Dịch kể ra, không có chen lời vào, những lời này, nói trọn vẹn hơn ba giờ, lúc này sắc trời đã tối hoàn toàn.
- Phụ thân, hổ ảnh cực lớn kia là xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng, con như thế nào đạt được Bạch Hổ chiến văn? Ngày đó người nói đến truyền thừa ấn ký, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Cổ Văn truyền thừa thật sự có quan hệ nào đó với chúng ta sao?
Sau khi nói xong, Lâm Dịch hỏi một câu những câu hỏi hắn đã nghi ngờ một thời gian rất dài.
Lâm Cường nhẹ gật đầu, sau khi ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài phòng, cười nói với Lâm Dịch:
- Không nên gấp gáp, chúng ta ra ngoài rồi nói.
Nói xong, đi ra khỏi phòng.
Lâm Dịch cũng đứng lên, đi sau lưng Lâm Cường, cuối cùng hai người tiến nhập vào địa phương Lâm Dịch chủ yếu tu hành năm đó, ánh trăng đã lên, đêm nay, là trăng rằm.
Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn trăng tròn cực lớn, nhưng lại trầm mặc lại, mà Lâm Dịch đứng sau lưng Lâm Cường, cũng lẳng lặng chờ đợi, cũng không thúc giục.
Thời gian dần trôi qua, hai người cứ im im lặng lặng như vậy đứng dưới trăng, thật lâu sau, trên mặt Lâm Cường lộ ra dáng tươi cười, nhìn trăng rằm lẩm bẩm nói:
- Băng nhi, Dịch nhi đã trưởng thành, đã trưởng thành rồi.
Sau khi thì thào vài câu, Lâm Cường mới hít sâu một hơi, xoay người nhìn về phía Lâm Dịch, thần sắc Lâm Dịch lập tức nghiêm chỉnh, nhìn về phía Lâm Cường.
Biểu lộ Lâm Cường cực kỳ nghiêm túc, nhìn Lâm Dịch, chậm rãi mở miệng nói:
- Tốt, hôm nay cha sẽ nói hết thảy cho con nghe.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, nghiêm túc lắng nghe.
- Mẹ của con, nàng chưa chết.
Câu nói đầu tiên của Lâm Cường, khiến trong đầu Lâm Dịch lập tức nổ tung một tiếng lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...