Chung Cực Truyền Thừa

Chỉ nghe bốn âm thanh vèo vèo liên tục, bốn đạo năng lượng bạch sắc quang mang lập tức đâm xuyên qua thân thể bạch y, biểu lộ Thanh Y lập tức mãnh liệt trì trệ, hai mắt mở trừng trừng, chợt, phân thân ba gã Thanh Y lập tức biến thành màu đen, biến mất trong không khí, lưu lại Thanh Y kia đang phun máu tươi trong miệng, uể oải ngã ầm xuống đất.

Nói thì chậm, nhưng thực tế thì lại diễn ra rất nhanh, theo An Cách Tư mở miệng hét to, cuối cùng đã hoàn toàn chấm dứt, thời gian tổng cộng không quá hai giây. - .

Tất cả đạo bạch sắc quang mang cũng dần dần biến mất, mà tình cảnh trên lôi đài cũng đã hiện ra trước mặt tất cả người xem.

- A, đã xong rồi sao?

Một người xem hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, có chút sững sờ mà hỏi, dù sao thì đối với đại đa số người bình thường mà nói, Thánh Giai đều là cường đại như nhau, cho nên rất nhiều người cũng không nghĩ tới, Thánh Giai chiến đấu lại có thể hoàn toàn chấm dứt nhanh như vậy.

Trên lôi đài, thân thể An Cách Tư im im lặng lặng lơ lửng trên không trung, trên mặt của hắn vẫn mang vẻ tươi cười xấu xa, mà Thanh Y, sắc mặt như tờ giấy, khóe môi nhếch lên vài tia máu tươi, quần áo toàn thân đều đã bị chấn thành phấn vụn hoàn toàn, miệng vết thương ở ngực không ngừng chảy ra máu tươi, ngã xuống trong vũng máu, nhìn cực kỳ thảm thiết, hắn đã hoàn toàn hôn mê rồi.

Tràng diện yên tĩnh trong chốc lát, sau đó bốn Thánh Giai chậm rãi thu hồi bình chướng, lúc này trọng tài cũng như vừa mới kịp phản ứng, nhảy lên đài cao hô:


- Tuyển thủ số 2, An Cách Tư đại nhân thắng, tiến vào trận chung kết!

- Xoạt!

Tràng diện lập tức bắt dầu chuyển động.

- An Cách Tư! An Cách Tư! An Cách Tư!

Hai chữ An Cách Tư lập tức vang vọng toàn trường.

Khóe miệng An Cách Tư mang theo dáng tươi cười, đứng trên không trung chắp tay với những người xung quanh, cái này khiến tiếng hoan hô phía dưới càng bắt đầu tăng lên.

Thừa dịp lúc này, Quang minh thánh thủ Bạch Ngạn Thanh đã xuất hiện trên lôi đài, hắn hỏi thăm thương thế Thanh Y thoáng một chút, phát hiện tuy bị thương rất nặng, nhưng cũng không có thương tổn đến chỗ hiểm, dùng thể chất cường giả Thánh Giai, có thể khôi phục lại hoàn toàn trong thời gian rất ngắn, lập tức đưa với một cán khiêng, sai người khiêng hắn đưa đi trị liệu, mà người chủ trì ở một bên một mực quan sát trận đấu bị một Thánh Giai gọi tới bên người, sau đó nói vài câu gì đó bên tai hắn, ngươi chủ trì khẽ gật đầu, khom người xác nhận.


Sau khi An Cách Tư rời khỏi lôi đài, tiếng hoan hô hắn vẫn kéo dài một thời gian ngắn rồi mới giảm dần, lúc này người chủ trì mới nhảy lên đài cao.

Thần sắc người chủ trì kích động, lớn tiếng hô:

- Đầu tiên, hãy dùng tiếng hoan hô nhiệt liệt nhất để cảm tạ An Cách Tư đại nhân và Thanh Y đại nhân đã mang đến cho chúng ta một hồi thi đấu đặc sắc không gì sánh được như vậy, cường giả Thánh Giai, quả nhiên không hổ là tồn tại đỉnh phong nhất đại lục a!

Tiếng hoan hô tại hội trường vừa giảm lập tức tăng trở lại, tiếng gầm cực lớn, chấn toàn bộ hội trường Vô song lạnh run, ngoài trừ danh tự An Cách Tư, tên của Thanh Y cũng được khán giả hò hét, tuy rằng Thanh Y thua trận, nhưng khí thế của hắn cũng không thấp chút nào.

Người chủ trì có chút đè ép thủ thế, thời gian dần qua, tiếng hò hét lập tức dần yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều cưỡng chế kích động nhìn người chủ trì, đợi hắn mở miệng lần nữa.

- Như vậy, mọi người có muốn xem trực tiếp trận đấu Thánh Giai phấn khích như vậy không?


- Muốn!

Người chủ trì vừa nói, thanh âm cực lớn đáp lại của khán giả lập tức chỉnh tề vang lên, tất cả cảm xúc của mọi người đều bị câu nói kia làm chuyển động, bởi vì bình chướng nên trận đấu vừa rồi bọn hắn chỉ là cảm thấy chứ không thể trực tiếp quan sát, không thể không nói đây là một loại tiếc nuối, bất quá cũng không có cách nào, dù sao thì, Thánh Giai chiến đấu, bọn hắn quan sát ở khoảng cách gần như vậy, thiếu đi bình chướng cường giả Thánh Giai bảo hộ thì tất cả những người ở đây, từ Thánh Giai trở xuống đều có khó khả năng sống sót, lực lượng Thánh Giai thực sự quá cường đại.

- Trải qua nghiên cứu của bọn người Bạch Tiếu Thiên đại nhân, trận tiếp theo sẽ là trận quyết đấu giữa Bố Lan Đặc đại nhân và Lâm Dịch đại nhân, sân bãi thi đấu sẽ đổi thành tiến hành trên mặt biển, đến lúc đó, mọi người có thể cảm nhận trực quan lực lượng Thánh Giai, đến tột cùng là tồn tại khủng bố như thế nào.

Người chủ trì lộ ra biểu lộ kích động, hô.

- Xoạt!

Tất cả mọi người đều bắt đầu chuyển động vì lời nói của người chủ trì, tuy rằng bọn họ cũng đều biết, mặc dù là chiến đấu trên mặt biển, nhưng ít nhất cũng ngoài ba bốn kilomet, dùng thị lực của những lục cấp thất cấp chiến sĩ hoặc thị lực dị năng giả, dưới điều kiện tiên quyết không có bình chướng hào quang, ba bốn kilomet đều không phải là vấn đề.

Bởi như vậy, bọn hắn có thể chính thức quan sát trực quan Thánh Giai chiến đấu, cơ hội như vậy, thật là trăm năm khó gặp, khó trách mọi người lại kích động như thế.


Lâm Dịch có chút sửng sốt vì lời nói của người chủ trì, bất quá chợt lại không hề để ý, trên thực tế, cái này đối với hắn mà nói chính là cầu còn không được, sau khi hoàn toàn xuất ra lực lượng chiến văn, chiến đấu trong phạm vi một kilomet, đối với Lâm Dịch mà nói thì thật sự có chút hơi nhỏ, lúc nay chiến trường đã dời đến mặt biển, cũng có nghĩa là phạm vi chiến đấu sẽ khuếch trương lên không hạn chế, như vậy càng có thể phát huy ra thực lực của mình.

Đối với Lâm Dịch mà nói, mặc dù không có bất luận hảo cảm gì với Bố Lan Đặc, thậm chí muốn giết chết hắn, nhưng cuối cùng Bố Lan Đặc vẫn là cường giả, chiến đấu với cường giả, luôn là sở thích của Lâm Dịch, nếu như chiến đấu mà không thể phát huy lực lượng tinh tế vì phạm vi sân bãi nhỏ mà nói, không thể nghi ngờ gì là một loại tiếc nuối.

Lúc này Bố Lan Đặc mới có chút mở mắt, nhìn lại hướng Lâm Dịch, cảm ứng được ánh mắt Bố Lan Đặc, Lâm Dịch cũng không khỏi quay đầu lại, trong đôi mắt hẹp dài Bố Lan Đặc lóe ra hàn mang, trong đôi mắt tuấn mỹ của Lâm Dịch lại lộ ra lãnh ý, lôi đài chiến còn chưa bắt đầu, nhưng dĩ nhiên hai người đã bắt đầu chiến đấu.

- Bởi vì tạm thời chuyển đổi sân bãi, cho nên trận đấu giữa Bố Lan Đặc và Lâm Dịch lùi lại đến đúng giữa trưa, vị trí ngay tại ghềnh bắc.

Bạch Tiếu Thiên đột nhiên đứng lên mở miệng nói, trạng diền hỗn tạp không thôi, thanh âm Bạch Tiếu Thiên cũng không tính là cao, nhưng cứ như vậy xuyên thẳng qua tiếng ồn ào trong hội trường, lọt vào tai tất cả mọi người, có thể thấy được thực lực mạnh như thế nào.

Khán giả nghe lời Bạch Tiếu Thiên nói, sau đó lập tức dũng mãnh lao về hướng ghềnh bắc, mặc dù lúc này mới chỉ là buổi sáng, nhưng số người xem rất nhiều, nếu như muốn tìm được một nơi quan sát phù hợp, cần phải nhanh chóng một chút.

Bố Lan Đặc đứng lên, lạnh lùng thoáng nhìn qua Lâm Dịch và Thư Mộng có chút lo lắng bên cạnh hắn, trong đôi mắt hiện lên một tia đố kỵ, chợt quay người rời đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui