Chung Cực Truyền Thừa


Lâm Cường cúi đầu nhìn qua Lâm Dịch cười nói:

- Con đi thay quần áo trước đi.

Lâm Dịch gật đầu, xoay người vào trong phòng, đóng cửa lại, ngoài cửa vẫn như cũ truyền tới tiếng ương bướng của muội muội.

Kéo thân thể uể oải đi tới, đem quần áo và đồ dùng hàng ngày bỏ xuống, lấy ra một bộ quần áo thông thường, Lâm Dịch chậm chạp cởi nốt bộ áo ngắn cộc tay bó sát màu đen trên người.

Đây là đồ vật ba năm trước Lâm Cường giao cho Lâm Dịch, đừng xem thường chiếc áo cộc mỏng manh này, trọng lượng của nó phải đạt tới 15kg! Đối với một đứa nhỏ mười một tuổi đã là cân nặng khó mà với tới.

Lại nói y phục này cũng rất thần kỳ, rút cuộc là vật liệu gì chế thành Lâm Cường cũng không nói qua, sờ lên rõ ràng mịn màng như quần áo thông thường, nhưng không ngờ lại có trọng lượng nặng như vậy. Hơn nữa tính chất cực kỳ cứng cỏi, phải biết rằng mỗi ngày ra vào sơn cốc, khắp nơi đều cọ vào bụi gai, hơi vô ý sẽ bị rách quần áo, nhưng y phục này ngay cả một vết xước cũng chưa từng thấy.

Thay một bộ quần áo mới, Lâm Dịch cất y phục lại trong tủ quần áo đây là một phần thân thể của hắn, cũng là bởi vì hắn mặc kiện y phục nặng này trong một thời gian dài, mỗi sáng sớm trước khi tu hành hắn đều mặc quần áo tập thể dục một chút, bằng không thân thể hắn không cách nào thừa nhận trọng lượng kia.

Trở lại phòng khách, đã thấy Yến Nhi vẫn quấn quít làm nũng Lâm Cường không ngớt.

Lâm Cường bất đắc dĩ thờ dài một tiếng, sau đó nói:

- Được rồi được rồi, để ca ca con nghỉ ngơi một chút sau đó chơi với con được chứ?

Tiểu nha đầu nghe cha nói vậy nhất thời mặt mày rạng rỡ, hoan hô. Thấy Lâm Dịch từ trong phòng đi ra, nhất thời chạy tới trước người Lâm Dịch, sang tay nhào vào lòng hắn.

Lâm Dịch bế Yến Nhi lên, tiểu nha đầu hai tay ôm chặt cổ Lâm Dịch.

- Ca ca hôm nay phải chơi cùng Yến Nhi! Vừa rồi cha đã đồng ý rồi!

Lâm Dịch nghe vậy nghi hoặc nhìn Lâm Cường.

Lâm Cường gật đầu nói:

- Ừm, hai ngày nay con nghỉ ngơi một chút đi, hai ngày nữa lần chiêu sinh mới của Vũ Môn bắt đầu rồi, năm nay con cũng đi khảo hạch đi. Để xem trong thời gian ba năm, trình độ con tiến bộ tới mức nào, hai ngày nay chơi cùng Yến Nhi là được rồi.

Lâm Dịch gật đầu:

- Ừm, chúng ta ra ngoài chơi!

Nói rồi liền ôm tiểu nha đầu ra ngoài, dọc theo đường đi còn truyền tới tiếng cười khanh khách của tiểu nha đầu.

Lâm Cường cười nhìn một hai đứa con đi ra ngoài, sau đó xoay người ngẩng đầu nhìn về phía chính đường.

Nơi đó có một bức tranh chân dung, một người con gái cực đẹp, trên mặt mang theo vẻ cười hiền dịu...

Lâm Dịch cõng tiểu nha đầu ở trên lưng đi trên con đường gạch trong trấn nhỏ.

Hi Mạn trấn thực sự rất nhỏ, bởi vậy người ở đây đều quen biết nhau, dọc theo đường đi Lâm Dịch và Yến Nhi đều chào hỏi, cô này chú kia, mang theo một trận tiếng cười.

- Ca ca, muội muốn tới nhà Thư Mộng tỷ tỷ chơi!


Đang tò mò nhìn hết chỗ nọ tới chỗ kia, Lâm Dịch chợt nghe tiểu nha đầu phía sau nói, lắc đầu nói:

- Chỗ đó có gì vui? Ta mang muội đến chỗ Tạp Tử ca ca chơi.

Vừa nói vừa đi về phía nhà người bạn tốt Trương Tạp.

Nhưng mà tiểu nha đầu không nghe theo, cánh tay nhỏ bé ôm chặt cổ hắn nũng nịu, khuôn mặt nhỏ nhắn chu lên hô:

- Không thích không thích! Muội muốn đến nhà Thư Mộng tỷ tỷ!

Lâm Dịch rút cuộc không chống đối được với chiêu vừa làm nũng vừa vuốt ve của tiểu nha đầu, đành chịu thua liên mồm nói:

- Được rồi, đến nhà của Thư Mộng! Yến Nhi mau buông tay a!

Tiểu nha đầu lúc này mới bật cười đắc ý nói:

- Xem sau này huynh còn dám không nghe Yến Nhi nói không?

...

Thư Mộng trạc tuổi Lâm Dịch và Trương Tạp, có quan hệ rất tốt với Lâm Dịch. Nhưng mọi người đều biết nam hài đều không thích chơi với người khác giới, vì thế trong vô thức Lâm Dịch vẫn thích chơi với Trương Tạp hơn.

Nhà ở trong trấn nhỏ hầu hết đều giống nhau, trong nhà cũng không có khóa cửa, ở một trấn nhỏ thế này, mọi người đều biết rõ nhau, người gặp người cũng là chân thành thiếu đi sự giả dối của thế giới bên ngoài.

Lâm Dịch cõng trên lưng tiểu nha đầu đi vào trong sân, sân cũng không lớn, hình dạng tầm hai mươi mét vuông, xung quanh có trồng ít hoa cỏ trang trí, đương nhiên Lâm Dịch không biết tên chúng là gì.

Lúc này trong sân, bên hàng hoa phía bên phải đang có một ông lão đang tỉa cành lá...nhìn qua ông lão tuổi đã cao, tóc đã có nhiều điểm bạc. Trên mặt dường như đã che phủ bởi nếp nhăn.

Nghe có tiếng bước chân, ông lão quay đầu nhìn về phía cổng, liền nhìn thấy anh em Lâm Dịch, trên mặt ông lão hiện ra vẻ tươi cười hiền lành:

- Tiểu nha đầu, hôm nay ca ca đưa cháu đi chơi hả?

- Hì hì, vâng, Thư gia gia khỏe a...

Lâm Dịch cũng cười chào một tiếng:

- Cháu chào Thư gia gia.

Lão giả hiền hòa cười gật đầu, nói:

- Mộng nhi đang trong nhà, các cháu vào chơi đi.

- Dạ.

Hai người lên tiếng xong đi vào bên trong nhà.


Đừng nhìn bề ngoài ngôi nhà đơn sơ, nhưng kiểu cách bên trong cũng rất thu hút, tường gỗ không nhiễm chút bụi trần, mang theo một mùi thơm nhè nhẹ, bố cục căn nhà tương đối thanh nhã lại mang theo khí tức ấp ám. Đương nhiên, phương diện này Lâm Dịch không hề có chút cảm thụ.

- Thư Mộng tỷ tỷ, Thư Mộng tỷ tỷ!

Lâm Yến vừa vào cửa đã lớn tiếng gọi, từ trên lưng Lâm Dịch nhảy xuống mặt đất.

Chỉ chốc lát, cửa một căn phòng mở ra, bên trong chạy ra một cô bé.

Cô bé này vóc dáng không thấp, thậm chí còn cao hơn Lâm Dịch vài tấc, khuôn mặt tròn trĩnh cùng đôi mắt to tròn đen nhánh như bảo thạch, đôi môi màu hồng phấn hơi hé cười nhìn thế nào cũng thấy đây là một tiểu mỹ nhân, ít ra sau này cũng là một đại mỹ nhân trong tương lai.

- Yến Nhi tới hả...ồ Dịch tử cũng tới sao?

Người con gái vừa đi ra chính là Thư Mộng, thấy Lâm Yến xong thì tươi cười gọi một tiếng, mà tiểu nha đầu cũng vù một cái nhào vào lòng Thư Mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ vui mừng.

Lâm Dịch gãi đầu:

- Ừm, Yến Nhi bắt ta đưa tới đây.

Nói xong lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

Thư Mộng nghe xong trừng mặt:

- Nếu Yến Nhi không bắt, chả lẽ ngươi không định tới chơi à?

- Ách...hì hì...

Lâm Dịch xấu hổ cười, Thư Mộng trừng mắt một cái liền mặc hắn ở một bên, nói chuyện rít rít với Lâm Yến.

Lâm Dịch có chút bất đắc dĩ gãi đầu, không biết vì sao, mỗi lần đối mặt với Thư Mộng, trong lòng hắn luôn có cảm giác kỳ diệu.

Con gái nói chuyện, Lâm Dịch cũng chỉ biết buồn chán ngồi một bên...chả biết làm cái gì.

Mà phía sau, ngoài cửa truyền tới một giọng nói:

- Thư gia gia...

Lâm Dịch nghe xong hơi nhíu mày, sau đó lộ vẻ vui mừng, bởi vì hắn nghe ra đây là giọng nói của Trương Tạp.

Quả nhiên, ngoài cửa truyền tới giọng nói ấm áp của Thư gia gia.

- Là Trương thiếu gia a, ha ha vào đi, Mộng Nhi và hai anh em Lâm Dịch đều ở trong.

- Dịch Tử đã tới rồi a?

Không đợi ông lão trả lời, Lâm Dịch đã chạy ra. Bạn đang đọc tại chấm cơm.


Ở ngoài cửa có một chú nhóc đang đứng, nhìn dáng dấp dường như nhỏ hơn Lâm Dịch một chút, môi hồng răng trắng, tướng mạo vô cùng anh tuấn, chính là bạn tốt của Lâm Dịch, Trương Tạp.

- Tạp Tử!

Trương Tạp nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu nhìn lên thấy Dịch Lâm chạy qua, trong miệng mắng:

- Tiểu tử thối! Đến đây chơi không ngờ không qua nhà của ta!

Lâm Dịch cười he he, hai người liền đi vào trong...

Mấy người bắt chuyện một lúc, hai cô nhóc nói chuyện với nhau, một bên kia hai cậu nhóc nói chuyện...đương nhiên giọng nói của mấy cậu nhóc nghe rõ hơn tiếng con gái bên kia nhiều.

Nói một hồi, Lâm Dịch cảm giác ở đây có chút buồn chán, không khỏi nói với Trương Tạp:

- Đi ra ngoài chơi đi!

Trương Tạp tự nhiên là không từ chối, nhún vai đứng dậy, Lâm Dịch nói với Lâm Yến và Thư Mộng vài câu sau đó không đợi tiểu nha đầu đuổi theo liền cùng Trương Tạp chạy ra ngoài.

Cuối cùng tiểu nha đầu bĩu bôi hung hăng nói:

- Hừ! Ca ca thối! Tối về sẽ thu thập ngươi!

...

Trên đường đi hai người đùa giỡn nhau, đến khi hai người cùng thở hồng hộc mới an phận.

- Năm nay ta cũng muốn tiến vào Vũ Môn.

Lâm Dịch đột nhiên nói khiến Trương Tạp sửng sốt:

- Ngươi định tham gia khảo hạch?

Lâm Dịch cười hắc hắc, gật đầu:

- Hãy chờ xem, thành tích khảo hạch của ta sẽ tốt hơn thành tích trước kia của ngươi nhiều!

Trương Tạp bĩu môi không tin nói:

- Thôi đi, với thực lực của ngươi, miễn cưỡng hợp cách là may rồi.

Lời của Trương Tạp không phải vô căn cứ, từ nhỏ đã lớn lên cùng Lâm Dịch, đối với thể năng của Lâm Dịch hắn biết tường tận, ba năm trước Lâm Dịch tám tuổi, kỳ thực khi đó hai đứa đều tham gia khảo hạch chiêu sinh của Vũ Môn, cuối cùng hắn hợp cách, Lâm Dịch thì không.

Lúc đó hắn dùng hai mươi phút để chạy 5 km, mà Lâm Dịch thậm chí ngay cả bốn cây còn chưa có hoàn thành, cuối cùng tuy rằng mình vòng lại kéo hắn một vòng nhưng vẫn mất 26 phút, điều kiện hợp cách là 25 phút.

Trong lòng Trương Tạp, thời gian ba năm có thể khiến thực lực Lâm Dịch tăng lên một chút nhưng không thể nào đề thăng quá lớn.

Trương Tạp cũng không biết ba năm nay Lâm Dịch một ngày đêm cũng chưa từng thảnh thơi.

- Ngươi không tin sao?

Trương Tạp bĩu môi, cười hắc hắc:

- Bằng vào hai trăm mét chạy đã thở hồng hộc như ngươi, ta tin thế nào?


Lâm Dịch tức khí:

- Vậy đến lúc đó chờ xem!

Trương Tạp bĩu môi, không nói gì.

Hai ngày trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua tán cây, trên mặt đất phóng ra quang ảnh loang lổ, không trung vẫn còn sương mờ ảo, tạo lên một loại cảm giác không chân thực.

Sáng sớm sáu giờ vốn là thời gian mọi người luyện võ nhưng bởi vì hôm nay là ngay cử hành lễ hội chiêu sinh, cho nên buổi sáng cũng không có khóa học.

Tuy rằng là sáng sớm nhưng chu vi thao trường vẫn đầy người, đều là người đến xem con cháu mình thi khảo hạch.

Đối với người trong trấn nhỏ, con cái nhà mình có thể đi vào Vũ Môn là một chuyện đáng tự hào nhất, dù sao đại lục này vẫn đầy rẫy nguy hiểm trí mạng, tiến vào Vũ Môn, cũng có nghĩa là con mình đã đủ thực lực nhất định để bảo vệ mình.

Lâm Cường mang theo Lâm Yến tới bên cạnh thao trường, lúc này Lâm Dịch cùng năm sáu mươi đứa trẻ đang đứng ở trung tâm thao trường, mà Lâm Yến hưng phấn hò hét:

- Ca ca cố lên! Ca ca cố lên.

Trước mặt năm sáu mươi đứa trẻ là một người đứng tuổi.

Điểm danh đến đứa nhóc cuối cùng, lúc này mới xếp lại danh sách, trên mặt mang theo nụ cười nói:

- Tốt, tất cả mọi người đến đông đủ rồi, như vậy khảo hạch có thể bắt đầu.

Khương Phàm là môn chủ Vũ Môn của cái trấn này, cũng là lãnh đạo vũ trang của trấn, vừa cười lên khuôn mặt hơi béo của hắn khiến đôi mắt híp lại thành một đường, làm cho người ta thế nào cũng không nghĩ được một người như vậy là một tồn tại mang thực lực chiến sĩ ' tam môn'.

- Đi theo ta.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của một thanh niên phía sau Khương Phàm vang lên.

Bọn trẻ trong trấn đều nhận ra hắn, hắn gọi là Lý, nhưng về phần cái gì Lý thì ai không biết được rồi, hơn nữa mọi người trong trấn đều xưng hô với hắn như vậy. Lý có mái tóc vừa dày vừa đen, hơi có chút thô cuồng, dưới hàng lông mi dày là con mắt sắc bén, hắn ăn mặc dường như chưa từng thay đổi, vẫn là một kiện áo ngắn màu đen, một cái quần lộ ra cơ thể cường tráng làm cho người ta ao ước, mà biểu tình trên mặt hắn cũng vĩnh viễn đều lạnh lùng tới cực điểm, vì thế từ khi hắn đến trấn này, đám trẻ đều cực kỳ kính nể và hâm mộ hắn.

Đi theo Lý, đám trẻ đều đã xếp một hàng trước vạch xuất phát.

- Một vòng thao trường là một nghìn mét, nói cách khách trong 25 phút chạy được năm vòng coi như hợp cách, hiểu chưa?

- Dạ, hiểu.

Đám nhóc nhao nhao đáp lại, điều này làm Lý có chút nhíu mày, nhưng nghĩ lại chúng chỉ là một đám nhóc, lớn nhất cũng chỉ mười ba tuổi, yêu cầu bọn họ thống nhất cùng hô dường như có chút khó khăn.

- Chuẩn bị...

Lâm Dịch hơi hạ thắt lưng, tâm tình hắn có chút kích động, hiệu quả của ba năm tập luyện chính là biểu hiện vào lúc này đây.

Dù sao bản thân hắn là một đứa nhóc, bản tính tranh cường háo thắng rất mạnh, con mắt liếc Trương Tạp đứng ở bên ngoài, Lâm Dịch hít sâu một hơi.

- Chạy!

Theo tiếng lệnh của Lý, đám trẻ khác còn chưa phản ứng lại Lâm Dịch đã 'vù' một tiếng lao ra ngoài trước! Tốc độ của hắn cực nhanh, ít nhất hơn đám trẻ bình thường rất nhiều.

Mà khi Lâm Dịch chạy được hơn một thước, đám trẻ khác mới bắt đầu chuyển chân...



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui