Thác Nại Nhĩ tự nhiên không phục những lời mà Thủy Linh Lung vừa nói. Quyết định của nàng không thông qua học viện dị năng, vì thế thân là đối thủ cũ tự nhiên hắn không có khả năng cho đối phương một chút mặt mũi. Tuy rằng cũng nhìn thấy Lâm Dịch là lĩnh vực dị năng giả. Nhưng dù sao về lĩnh vực dị năng giả chỉ có trong truyền thuyết, hắn tự nhiên không tin tưởng mười phần. Vừa rồi, mặc dù Lâm Dịch có thể đỡ được hơn hai mươi mấy đạo công kích của các chiến sĩ. Nhưng trong nội tâm vô cùng cao ngạo của Thác Nại Nhĩ, tự nhiên sẽ không nghĩ tới điều đó cần bao nhiêu sức lực.
Mà lại nói tiếp cũng là do may mắn. Lâm Dịch lúc ấy chặn những công kích của các chiến sĩ, trong lòng hắn chỉ lo lắng cho Thư Mộng, mà không nghĩ tới nàng dám chắc thì mới làm như thế.
Tuy hơn hai mươi đạo quang mang màu tím do chiến sĩ thất cấp phát ra, nhưng lực lượng vô cùng phân tán, hơn nữa năng lượng bên trong không phải là bạo phát. Cỗ lực lượng đó chỉ khi va chạm mới bùng nổ, cho nên nhìn thì có vẻ hung hiểm, nhưng Lâm Dịch chỉ cần sức của chính mình, kết hợp với tính năng tăng phúc của lĩnh vực có thể bắt buộc chúng ngừng lại và đánh xuống dưới đất.
Thác Nại Nhĩ sao có thể nghĩ nhiều được như thế, hắn chỉ biết một điều trọng yếu. Chính là Lâm Dịch hệ thủy, mà hắn là hệ điện. Thủy hệ trời sinh bị điện hệ áp chế.
Thủy Linh Lung hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt luôn mang theo nét nhu hòa đã bị bao phủ bởi một tầng hàn mang. Nàng lạnh lùng nói:
- Thư Mộng là một dị năng giả, cho nên nàng cũng được tính là phe dị năng giả chúng ta. Ngươi không đồng ý, vậy muốn như thế nào?
Nhìn thái độ của Thủy Linh Lung, dường như nàng đang ủng hộ cho Lâm Dịch.
Một vài người của học viện Ngũ hành mặc dù không thích cách làm của Lâm Dịch, nhưng cuối cùng vẫn là người của học viện Ngũ hành, là đồng đội đứng cùng chiến tuyến với Lâm Dịch. Thủy Linh Lung và Lâm Dịch chính là hai người mạnh nhất tại học viện Ngũ Hành, nếu có cơ hội tiến vào Ma nguyên động quật thì chính là hai người. Nếu họ đã nguyện ý tặng một danh ngạch cho Thư Mộng thì đương nhiên không tới phiên họ nhiều lời. Có điều họ cũng không lên tiếng ủng họ, vì dù sao Thư Mộng cũng không phải là dị năng giả lâu năm.
Thác Nại Nhĩ hừ lạnh một tiếng rồi lên tiếng:
- Mặc dù nàng ta có là dị năng giả, nhưng lúc này nàng đại biểu cho Thư gia Đông Bắc. Mà từ khi Ma Nguyên động quật mở ra đến nay, người của Thư gia luôn là chiến sĩ, có lý nào bây giờ lại đổi thành dị năng giả? Nếu nói như vậy thì ba phương thế lực tranh đoạt bốn danh ngạch có vẻ không đủ. Nếu như chiến sĩ đồng ý cho thêm dị năng giả một cái danh ngạch thì ta đương nhiên sẽ không có dị nghị.
- Thật vô liêm sỉ!
Bên phía chiến sĩ lập tức có người lên tiếng phản đối:
- Dị năng giả có bốn cái danh ngạch đã được quy định từ vài ngàn năm trước. Dựa vào cái gì mà muốn chúng ta cho thêm các ngươi một danh ngạch nữa.
Thác Nại Nhĩ một bước không lùi, hắn nói to:
- Vài ngàn năm trước, Thư gia không phải đều là chiến sĩ sao? Dựa vào cái gì mà nàng ta lại đi chiếm danh ngạch của dị năng giả?
- Nếu như không phải người bên dị năng giả các ngươi ra tay thì Thư Mộng làm sao có được danh ngạch? Trách nhiệm này tự nhiên phải do dị năng giả các ngươi gánh chịu!
- Thật sự quá buồn cười! Ra tay chính là người của học viện Ngũ Hành, học viện dị năng của chúng ta có liên quan gì chứ?
Tình thế phát triển cho tới bây giờ, bởi vì Lâm Dịch đột nhiên xuất thủ cứu Thư Mộng khiến cho từ tình huống tất cả các thế lực bắt đầu tranh đấu với nhau chuyển sang phân tranh giữa hai trận doanh. Bên phe chiến sĩ đương nhiên không muốn tăng thêm một danh ngạch cho phe dị năng giả, mà bên học viện dị năng thì không phục học viện Ngũ Hành tự chủ trương. Tình thế lại bắt đầu giằng co, người của hai phe không ai nhường ai, tùy thời đều muốn động thủ.
Tuy rằng thời điểm hỗn chiến, các chiến sĩ đã chém giết nhau ước chừng ba mươi người. Nhưng phần đông các thế lực cộng lại lúc này cũng được gần trăm người, còn bên phe dị năng giả do hai phe hợp lại chỉ có mười ba người. Thực lực cách nhau quá xa. Cho dù một chọi một, dị năng giả luôn chiếm ưu thế, nhưng nếu hai chiến sĩ đánh một dị năng giả thì lại đau đầu rồi đây.
Lâm Dịch lơ lửng giữa không trung nghe hai phe cãi nhau, lúc này hắn mới hiểu danh ngạch của chiến sĩ và dị năng giả là do một hiệp nghị nào đó. Danh ngạch của song phương đã được cố định, mà chính mình vừa mới ra tay, không thể nghi ngờ đã phá vỡ hiệp định của hai phe.
Thủy Linh Lung đột nhiên lạnh mặt nói:
- Nếu đã coi Thư Mộng là dị năng giả, vậy thì danh ngạch của học viện ngũ Hành của chúng ta sẽ đưa cho Thư Mộng, việc này không có gì bất ổn chứ?
Mấy người Khố Tư Lạp ở bên cạnh sắc mặt chợt biến đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Nghe thấy lời nói của Thủy Linh Lung, song phương đột nhiên ngừng cãi nhau. Phe chiến sĩ đang chờ quyết định của học dị năng. Trên thực tế, nếu như không phải danh ngạch quá mức quan trọng thì những người này cũng không muốn đối lập với dị năng giả. Dù sao thì sự cường đại của dị năng giả tất cả mọi người đều rõ như ban ngày. Lập tức ánh mắt của họ đều tập trung về phía học viện dị năng, đợi câu trả lời của bọn hắn.
Thác Nại Nhĩ cười lạnh một tiếng, nói với giọng khinh thường:
- Ngươi khẳng định Ngũ Hành học phủ của ngươi bỏ một danh ngạch cho Thư Mộng. Bốn danh ngạch của dị năng giả, chẳng lẽ ngươi cho rằng hai bên mỗi phe hai danh ngạch sao?
Sắc mặt Khải Hi trầm xuống, hắn lạnh lùng hỏi:
- Ý của ngươi là học viện Ngũ Hành của chúng ta so ra kém dị năng học viện của các ngươi?
Thác Nại Nhĩ khinh thường cười nói:
- Sự thật bày ở trước mặt, còn muốn tranh luận hay sao?
- Ngươi...!
Người của học viện Ngũ Hành lúc này toàn bộ biến sắc. Hiện tại không còn là nguyên nhân do Lâm Dịch phá hư quy củ, mà đề cập tới vấn đề thể diện của học viện bọn họ. Với tư cách là đạo sư của học viện Ngũ Hành, bọn họ đương nhiên phát hỏa với những lời nói vừa rồi của Thác Nại Nhĩ.
Song phương dị năng giả đầy mùi thuốc súng, tùy thời đều có thể bộc phát.
Các chiến sĩ thì yên lặng xem náo nhiệt, nhưng đã có hai lần giáo huấn, vì thế thình thoảng họ vẫn đưa mắt nhìn về phía sau lưng vài lần. Nhỡ đâu là có người học cách như Trương gia Nam Á cùng Thư Mộng lại lấy đi một danh ngạch dưới mắt họ.
Vốn Lâm Dịch khi biết sự lỗ mãng của mình đã mang đến phức tạp cho học viện Ngũ Hành, trong lòng đã thấy áy náy. Dù sao, tuy rằng hắn đã ra tay phá hư quy củ, nhưng nói gì thì nói, Thư Mộng cũng là hảo hữu của mình. Chỉ là lúc này, mình đại biểu cho một đoàn đội, vì sự lỗ mãng của mình khiến cho đội ngũ khó xử. Đương nhiên Lâm Dịch luôn tự trách trong lòng.
Đương nhiên, thấy Thư Mộng gặp nguy hiểm, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Lâm Dịch không bao giờ tự cho mình là một người đại công vô tư, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, đó là bảo vệ tốt thân nhân cùng bằng hữu của mình. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Thư Mộng gặp nguy hiểm, Lâm Dịch hắn ra tay là điều tất nhiên. Bởi vậy dù có mang tới tình cảnh khó xử cho đoàn đội, Lâm Dịch nghĩ rằng mình sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Nhưng từ lúc nghe thấy câu nói của Thác Nại Nhĩ, Lâm Dịch đã phẫn nộ không thể ngăn cản. Tuy rằng tự trách, nhưng nếu như không phải tên hỗ đản này không chịu bỏ qua thì tình huống sao có thể phát triển tới mức độ này. Nếu đã phá hư quy củ thì dứt khoát cuồng vọng thêm một lần nữa đi.
Sắc mặt Lâm Dịch lập tức bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, hắn lạnh lùng nhìn Thác Nại Nhĩ hỏi lại:
- Ngươi cảm thấy không phục?
Ngữ điệu vững vàng không khiến cho người ta cảm giác được cảm xúc gì bên trong.
Nghe thấy thanh âm của Lâm Dịch, tất cả mọi người không khỏi quăng ánh mắt về phía hắn. Thác Nại Nhĩ ngạo nghễ nhìn Lâm Dịch nói:
- Đúng vậy, ta không phục!
Khuôn mặt Lâm Dịch trở nên lạnh lùng, hắn gật nhẹ đầu nói:
- Rất tốt. Ta cho ngươi phục.
Vừa mới nói xong, thân thể đang lơ lửng trên không trung đột nhiên đổi hướng bay về phía Thác Nại Nhĩ. Lĩnh vực màu xanh da trời lấy thân thể hắn làm trung tâm bùng nổ mãnh liệt, sau đó nhanh chóng bao trùm lấy Thác Nại Nhĩ.
Thác Nại Nhĩ hừ lạnh một tiếng, thân hình hắn khẽ động, cả người nhanh như thiểm điện bay ngược về phía sau. Tốc độ của Thác Nại Nhĩ cực nhanh làm cho Lâm Dịch không thể nhìn thấy rõ động tác của hắn.
Nhưng mà, cho dù hắn có cố gắng như thế nào cũng không thể thoát khỏi phạm vi của bình đài. Mà lĩnh vực của Lâm Dịch cơ hồ đã bao trùm hơn nửa cái bình đài. Thân thể Thác Nại Nhĩ đã tiến nhập vào phạm vi lĩnh vực của Lâm Dịch.
Bên trong lĩnh vực, Lâm Dịch chính là thần, toàn bộ đều do hắn khống chế. Mặc dù mắt thường sẽ nhìn không thấy thân ảnh của Thác Nại Nhĩ. nhưng lĩnh vực không bao giờ gạt người. Cảm nhận được Thác Nại Nhĩ đã tiến vào lĩnh vực của mình, Lâm Dịch quát lớn một tiếng:
- Định!
Chỉ thấy tại một nơi trong lĩnh vực màu xanh da trời của Lâm Dịch đột nhiên tuôn ra một cỗ thủy mô (màng nước). Thác Nại Nhĩ mang theo sự kinh hãi vì thân thể hắn hoàn toàn đã bị màng nước bao trùm.
Hai mắt Thác Nại Nhĩ trợn lên, chỉ thấy thân thể hắn kịch liệt run rẩy. Vô số điện xà màu tím tuôn ra từ cánh tay của hắn như muốn phá vỡ thủy mô của Lâm Dịch.
Từ cánh tay của Thác Nại Nhĩ, điện xà màu tím phát ra những thanh âm như sấm nổ. Dưới tình huống này, từng đạo điện xà công kích bình đài vốn đã gập ghềnh hiện lên những hố đen đã bị cháy.
Hai mắt của Thác Nại Nhĩ lúc này tràn ngập tơ máu, biểu lộ lúc này như không thể hít thở được, dần dần khuôn mặt của hắn tím bầm như gan heo. Hắn há to miệng, tựa hồ muốn hô hấp, nhưng thủy mô trong lĩnh vực của Lâm Dịch lập tức bài trừ dưỡng khí bên ngoài của Thác Nại Nhĩ.
Chỉ một lát sau, thân hình Thác Nại Nhĩ đã bắt đầu run rẩy, cái miệng há hốc mang theo biểu tình ngáp ngáp. Đôi mắt tràn ngập tơ máu mang theo sự hối hận và sợ hãi vô cùng. Điện xà trên người hắn bắt đầu chạy toán loạn. Tuy rằng lĩnh vực của Lâm Dịch là thủy hệ, nhưng không hề có chút nước nào. Chỉ là một không gian cùng loại với thế giới nước mà thôi, vì thế điện không có cách nào dẫn đi xa được. Chỉ cần điện xà tản ra ngoài, cách thân thể Thác Nại Nhĩ chừng mười thước sẽ biến mất không còn gì.
Mãi cho đến lúc này, Khắc Lý Tư mới kịp phản ứng. Hắn lập tức quát to:
- Lâm Dịch! Dừng tay lại!
Nhưng trên mặt Lâm Dịch không hề có chút biểu lộ nào, nghe thấy Khắc Lý Tư quát lên. Lâm Dịch lạnh lùng nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi cũng không phục?
Khắc Lý Tư chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, dưới ánh mắt lạnh như băng của Lâm Dịch. Sắc mặt Khắc Lý Tư trở nên tái nhợt không còn chút máu. Trong lúc nhất thời, không thể nói được lời nào... Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn
Thời gian dần trôi qua, điện xà trên người Thác Nại Nhĩ càng ngày càng nhỏ cho đến khi bắt đầu biến mất. Hai mắt hắn trợn lên, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi và thống khổ vô cùng. Khuôn mặt của hắn sớm đã bị móng tay cào cấu biến thành huyết nhục mơ hồ, hiện tại Thác Nại Nhĩ là một thi thể nằm trong thủy mô, thỉnh thoảng giãy giụa một chút.
Cái chết của Thác Nại Nhĩ khiến cho sắc mặt của mọi người biến đổi. Ánh mắt của tất cả nhìn Lâm Dịch với sự sợ hãi.
Bọn họ đã từng thấy người chết, trên thực tế bàn tay của họ còn giết nhiều người hơn Lâm Dịch. Nhưng họ chưa từng thấy cái chết tàn khốc như vậy bao giờ.
Cái miệng há hốc của Thác Nại Nhĩ trước khi chết, ánh mắt sợ hãi và thống khổ hiện ra trong đầu bọn họ. Cái chết do không thể hít thở khiến tràng diện trở nên yên tĩnh đến quỷ dị.
Cho tới khi thân thể Thác Nại Nhĩ hoàn toàn bất động, không còn giãy dụa nữa thì thủy mô và lĩnh vực trên người hắn mới biến mất. Mà lúc này, Lâm Dịch nhìn về phía học viện dị năng lạnh lùng hỏi:
- Còn có ai không phục?
Tất cả những người thuộc học viện dị năng đột nhiên biến sắc...Nhưng không một ai dám mở miệng phản bác...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...