Lâm Dịch mở miệng hỏi.
- A?
Tên đệ tử kia hơi ngây ra một chút, sau đó liên tục lắc đầu nói:
- Ngày hôm nay đến phiên ta trực công tác ở đây.
Các sư thúc, sư bá đều ở sâu trong khu khai thác quặng.
- Có mấy vị sư thúc, sư bá vậy?
Lâm Dịch hiều kỳ hỏi.
Tên đệ tử kia lại ngẩn ra, nghi hoặc hỏi:
- Vì sao sư huynh lại không biết điều đó?
Lâm Dịch vò đầu, ra vẻ tùy ý cười nói:
- Ta cùng với sư muội vẫn bế quan tu hành, tại ngày hôm nay vừa mới xuất quan.
Sư phụ liền bảo ta tới đây, mang theo vài vật chuyển cho các vị sư thúc, sư bá.
Lý do là vậy.
Ha hả...!
Tên đệ tử kia cũng không nghi ngờ, hắn có vẻ hiểu, gật gật đầu, rồi lập tức chỉ về một hướng:
- Người chịu trách nhiệm quản lý tháng này là Ân sư thúc và Uy Vân sư bá.
Hai người đều ở sâu trong khu khai thác quặng.
Sư huynh và sư tỷ cứ trực tiếp bay thẳng theo hướng này là đến.
- A.
Phiền phức cho sư huynh rồi.
Lâm Dịch ra vẻ đã hiểu, gật đầu, khách khí nói.
- Không...không cần khách khí.
Tên đệ tử kia lại thấy Lâm Phỉ nhìn hắn rồi lộ ra dáng vẻ tươi cười, nhất thời sắc mặt hắn đỏ bừng lên, ngay cả nói cũng thành nói lắp.
Hai người mỉm cười rồi phóng lên bay về phía phương hướng mà tên đệ tử kia vừa chỉ.
Tên đệ tử kia ngơ ngác nhìn theo hai người vừa mới ly khai, trên mắt vẫn còn lộ ra một tia si mê.
Trên không trung, Lâm Dịch bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn thoáng qua tên đệ tử, khẽ lắc lắc đầu cười nói:
- Phỉ nhi cũng quá nghịch ngợm đó.
Lâm Phỉ chớp chớp hai mắt, ra vẻ rất vô tội, không biết gì.
Lâm Dịch lắc đầu cười khổ, nhưng cũng thực sự không thể nói nên lời gì.
Dù sao thì Lâm Phỉ cũng không nói một câu nào, cũng chỉ có tên đệ tử kia lộ ra vẻ si mê.
Đích xác cũng không thể đổ lỗi cho Lâm Phỉ.
Hắn cười cười lắc đầu, cũng không lưu ý đến điều đó nữa.
Ánh mắt hắn nhìn ra xung quanh, nhất thời phát hiện ra cách ăn mặc của mọi người ở đây rất quen thuộc.
Thanh sam, hoàng sam, lam sam, chính là trang phục của Thanh Nguyên Kiếm Tông khi xưa.
Một đường bay tới mới phát hiện ra trong khu vực này còn có rất nhiều đệ tử Bách Nguyên Tông, mỗi người canh gác một nơi, ánh mắt dò xét từng người đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông.
- Ân?
Hai đầu lông mày Lâm Dịch nhíu lại, ánh mắt chăm chút nhìn xuống phía dưới, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm.
Nơi này là một mạch khoáng, mà thực lực của các đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông hẳn là đã bị áp chế xuống trình độ rất thấp, cả đám đều đang im lặng đào móc xung quanh, âm thanh "Đinh đương" vang lên bên tai không dứt.
Điều này không khỏi làm cho Lâm Dịch nhớ về những người trong rừng cấm năm xưa.
Khuôn mặt hắn hơi sa sầm xuống một chút, vừa nghĩ đến gia gia và bằng hữu của mình phải ở nơi này hơn sáu mươi năm, ngày ngày chịu cảnh khổ cực như vậy, trong lòng Lâm Dịch không khỏi nổi lên một trận tức giận.
Lâm Phỉ cũng phát hiện ra vẻ mặt âm trầm của Lâm Dịch, vẻ mặt nàng đang tươi cười cũng thu liễm lại.
Hai hàng mi nhỏ hơi nhíu, nhẹ nhàng kêu lên:
- Dịch ca, chuyện này cũng không có biện pháp nào.
Chỉ cần tính mệnh của mấy người gia gia không sao là tốt rồi.
Nghe được lời Lâm Phỉ khuyên can, an ủi, Lâm Dịch hít sâu vào một hơi, rồi lắc đầu nói:
- Thực sự không nghĩ tới, Thiên giới cũng có những loại địa phương như thế này.
Phong bế lại hoàn toàn lực lượng của đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông, rồi bắt bọn họ dùng sức để khai thác mạch khoáng, làm cho tinh thần và cơ thể đều bị đả kích rất lớn, làm cho họ hoàn toàn không thể sinh ra ý niệm phản kháng trong đầu, thật là âm hiểm.
Thậm chí đến một lúc nào đó họ sẽ hình thành thói quen, đến lúc đó đưa ra chính sách phóng khoáng nào đó, có thể sẽ có những người cảm giác mang ơn, không thể sinh ra chút nào ý niệm phản bội trong đầu.
- Thủ đoạn thật là cao minh.
Lâm Phỉ hơi gật đầu, đôi mày liễu nhíu lại nhìn cảnh làm việc trước mặt, khẽ thở dài một tiếng, rồi nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Hay là trước tiên đi đến chỗ hai tên ngũ giai đệ tử, chỗ đó hẳn là sẽ có danh sách.
Lúc đó có thể tìm được mấy người gia gia rồi.
Lâm Dịch hơi gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Phỉ nhi, đợi một lát nữa ta biến thành Dương Đích, miễn gây ra thêm chuyện phiền phức.
Lâm Dịch gật đầu nói:
- Vâng, giả dạng cũng tốt.
Muội sẽ thành tiểu nha hoàn của huynh.
Nói xong nàng lộ ra bộ dáng tươi cười ngọt ngào.
Trong lòng Lâm Dịch hơi rung động, mặc dù tâm tình hắn hơi trầm trọng nhưng cũng đã lộ ra một chút tươi cười.
Ngón tay Lâm Dịch hơi xoa lên Nạp Hình giới trên tay, trên mặt không khỏi dâng lên một chút vẻ hồi ức.
Chiếc Nạp Hình giới này là Bạch Tiếu Thiên cho hắn.
Tuy rằng đến cuối cùng thì quan hệ giữa hai người tan vỡ, nhưng trước đó quả thật là đối phương đối xử với mình cũng không tồi.
Xoa xoa giới chỉ một lúc, hai mắt Lâm Dịch khép hờ, trong đầu nhớ lại hình dáng của tên Dương Đích kia.
Chỉ thấy quanh thân hắn đột nhiên lóe lên kim quang, lập tức chiều cao giảm xuống, thân thể cũng hơi béo ra một chút, da thịt bình thường trắng nõn như nữ nhân cũng biến thành đen đi.
Một lát sau, một người giống như Dương Đích như đúc xuất hiện trước mắt Lâm Phỉ.
Nàng lộ ra một tia kinh ngạc, vừa cười vừa nói:
- Thực sự là bảo bối tốt, nếu như không sử dụng lực lượng Thần cấp thì muội cũng không nhận ra được.
Lâm Dịch cũng hơi gật gật đầu.
Tác dụng của nạp giới chính là biến ảo thân hình và ẩn dấu năng lượng của bản thân.
Tuy rằng phẩm giai của nó rất thấp nhưng với thực lực cường giả Ngưng Thần kỳ của Lâm Dịch thi triển nên hiệu quả tự nhiên phi phàm.
- Ha ha, đi thôi.
Sau khi áp chế năng lượng của mình về tới lục giai chiến sĩ, Lâm Dịch mới vừa cười vừa nói.
Lâm Phỉ cười cười gật đầu, trên người nàng cũng xuất hiện năng lượng ba động, rồi thực lực nàng áp chế về trình độ tứ giai chiến sĩ, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp mấy cái, nói:
- Tiểu nha hoàn mà có thực lực mạnh hơn cả chủ nhân thì cũng kỳ cục.
Lâm Dịch cười cười, rồi hắn hít sâu một hơi, hai người bay về phía đang có năng lượng ba động của ngũ giai chiến sĩ truyền đến.
Khoảng cách mấy trăm dặm, hai người chỉ dùng một chút thời gian đã đi đến.
Một đường đi tới đều gặp phải đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông đang đào móc khoáng thạch, đệ tử Bách Nguyên Tông đứng ở phía trên giám sát,cực kỳ giống với cảnh trong nô lệ doanh tại rừng cấm.
Lâm Dịch phải cố gắng áp chế lửa giận trong lòng mình, không muốn bộc phát ra ngoài.
Trên một tòa phù phong lẻ loi, xây dựng một vài gian phòng.
Trước khoảng sân rộng đang có vài tên đệ tử tứ giai phân chia canh gác xung quanh, nhìn qua có vẻ vô cùng sâm nghiêm, cẩn mật.
Lúc này Lâm Dịch mang hình dáng của Dương Đích cùng với Lâm Phỉ xuất hiện trước tầm mắt của thủ vệ.
Lâm Dịch hơi ngẩng đầu, thần tình lạnh lùng, ngạo nghễ giống như phong cách của tên Dương Đích.
- Ra mắt sư tổ.
Mấy tên thủ vệ tứ giai chiến sĩ phát hiện ra Dương sư tổ tới, nhất thời chấn động tinh thần, khom người kinh hô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...