Nghe được Lâm Dịch khen ngợi trắng trợn như vậy, trên mặt Lâm Phỉ nhất thời dâng lên vẻ hài lòng, bộ dáng tươi cười, ánh mắt như nước cũng mang theo một phần ngọt ngào.
- Không biết những tọa độ này có thay đổi gì hay không.
Sau khi khen xong Lâm Phỉ, Lâm Dịch mới quay đầu lại nhìn về phía truyền tống trận cách đó không xa, nhẹ giọng nói.
Lâm Phỉ đi tới bên người Lâm Dịch, cười nói:
- Đi tới nhìn xem không phải là sẽ biết sao? Nếu thực sự không được...Thì lại truyền tống, rồi sau đó bắt lấy một tên có thực lực mạnh rồi hỏi thăm một phen là được.
Lâm Dịch cười ha hả, gật gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ, bước đi về phía truyền tống trận.
Thần thức nhất thời bao phủ toàn bộ trên truyền tống trận, lập tức sắc mặt lộ ra một tia vui mừng, cười nói:
- Xem ra cũng không có thay đổi gì...Chúng ta đi thôi.
Lẩm nhẩm lại một lần tọa độ mà không bao giờ quên được, truyền tống trận phát ra quang mang ngân bạch sắc, hai người liền biến mất vô tung vô ảnh.
Sau khi mở mắt ra, cảnh sắc địa phương phía trước đã hoàn toàn thay đổi.
Từng đợt hương vị mê người tràn ngập khắp bốn phía.
Trước mặt chính là một khu rừng lớn Tử Trúc Lâm.
Hai mắt Lâm Dịch trở nên sáng ngời, con ngươi trong mắt lộ ra một tia phiền muộn cùng tiếu ý:
- Tất cả đều rất quen thuộc.
Hồi tưởng lại ba trăm năm trước, khi lần đầu tiên hắn tiến nhập Thiên giới, chứng kiến cảnh vật đầu tiên chính là một khoảng lớn Tử Tú này...Đoạn thời gian kia vô cùng nhàn nhã, mỗi ngày cùng Khương Phàm sư huynh tán gẫu chuyện phiếm, luận bàn vũ kỹ...Ở trên Thiên giới nhiều năm như vậy, chỉ có một đoạn thời gian nghỉ ngơi đó.
Hiện giờ quay về chốn cũ, thực lực của bản thân hắn lúc đầu chỉ là nhất giai, giờ đã trở thành cường giả Ngưng Thần kỳ...Làm cho hắn không khỏi cảm khái về đoạn thời gian khi xưa.
Lâm Phỉ an tĩnh đứng ở một bên, nhìn Lâm Dịch đang rơi vào hồi ức, khuôn mặt tinh xảo của nàng mang theo vẻ tươi cười nhẹ nhàng, cũng không quấy rầy hắn.
- Là ai vậy?
Một thanh âm vang lên cắt đứt dòng suy tư của Lâm Dịch.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía thanh âm truyền lại.
Tiếng bước chân ngày càng tới gần, một lát sau một người thanh niên xa lạ xuất hiện trước mắt hai người.
Người thanh niên kia hơi sửng sốt một chút, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Lâm Dịch và Lâm Phỉ.
Khi nhìn thấy dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ của Lâm Phỉ, hắn không khỏi thất thần, ánh mắt lộ ra vẻ kinh diễm, nhưng ngay lập tức đã lấy lại tinh thần, khách khí nhìn hai người rồi nghi hoặc hỏi:
- Vị sư huynh này, sư tỷ...không biết hai vị tớ Tử Trúc Phong có chuyện gì sao?
Lâm Dịch hơi gật đầu, trực tiếp hỏi:
- Vị sư huynh này, không biết đã tiếp nhận Tử Trúc Phong được thời gian dài bao lâu?
Người thanh niên kia rõ ràng bị Lâm Dịch hỏi một vấn đề làm cho sửng sốt, có chút nghi hoặc...Hoàn toàn không rõ đối phương hỏi vấn đề này là có nguyên nhân gì, chỉ có điều ngay lập tức đã khách khí trả lời:
- Ta tới nơi này đã sáu mươi ba năm rồi.
Đôi mắt Lâm Dịch nhất thời trở nên sáng ngời...Sáu mươi ba năm? Như vậy chẳng phải là vừa vặn với thời gian Bách Nguyên Tông tiêu diệt Thanh Nguyên Kiếm Tông sao? Nếu vậy thì chắc chắn đối phương sẽ biết được Khương Phàm sư huynh đã đi về nơi nào.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch lại hỏi:
- Xin hỏi sư huynh, người trông coi Tử Trúc Phong trước sư huynh hiện nay đã đi nơi nào?
- Trước đó?
Người thanh niên kia lần thứ hai sửng sốt, không khỏi thầm thì nói:
- Trước đó đều là do dư nghiệt của Thanh Nguyên Kiếm Tông trông coi thôi, hiện nay tất cả đều đã bị đưa đi khu khai thác...Vì sao...?
Nói đến đây, sắc mặt hắn nhất thừi khẽ biến, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng loạn, nói:
- Các ngươi là...!
Lời nói còn chưa dứt, một cỗ uy áp khổng lồ đột nhiên xuất hiện, bao vây hoàn toàn hắn ở bên trong.
Trong đôi mắt hắn nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ, lập tức lại phát hiện ra mình đến cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Tới lúc này, hắn rốt cục có thể xác định, hai người trước mặt tuy rằng ăn mặc quần áo của Bách Nguyên Tông nhưng tuyệt đối không phải là người của Bách Nguyên Tông.
Hơn nữa thực lực của đối phương rất mạnh, mình tuyệt đối không có khả năng ứng phó, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ.
Lâm Dịch chỉ cần dùng thần thức tập trung một chút, đã đủ để cho đối phương ngay cả một tia phản kháng cũng không thể có.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, tiến tới hỏi:
- Dư nghiệt của Thanh Nguyên Kiếm Tông...Ý của ngươi nói những người của Thanh Nguyên Kiếm Tông lưu lại đều bị đưa đi làm việc ở khu khai thác sao?
Tên đệ tử kia nhãn thần sợ hãi, nhưng uy áp khổng lồ kia làm cho hắn nói cũng không nên lời.
Trong mắt hắn không khỏi toát ra một tia ý tứ hàm xúc cầu xin tha thứ.
Lâm Dịch chậm rãi thu liễm một chút khí thế, đối phương nhất thời ngã ngồi ở trên mặt đất, kịch liệt thở dốc.
Khi hắn nhìn Lâm Dịch, trong mắt không khỏi lộ ra sự sợ hãi thật sâu.
- Vị đại nhân này...Tiểu, tiểu nhân chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi, căn bản cũng không biết cái gì đâu...Thỉnh cầu đại nhân giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tiểu nhân.
Hắn vội vàng mở miệng nói.
Khuôn mặt Lâm Dịch hơi trầm xuống, khẽ nói:
- Nói cho ta nghe một chút, chuyện đi khu khai thác là như thế nào, ta sẽ tạm tha cho ngươi.
Tên đệ tử kia sợ hãi trả lời:
- Về chuyện khu khai thác, tiểu nhân cũng biết không rõ ràng lắm.
Dù sao tiểu nhân cũng chỉ là đệ tử cấp thấp nhất mà thôi.
Chỉ biết là những người của Thanh Nguyên Kiếm Tông khi xưa lúc chiến bại trước Bách Nguyên Tông, đều bị đưa đi đến địa phương đó...!
- Truyền tống trận có thể đi đến đó hay không?
- Có, có...Chỉ có điều tiểu nhân cũng không biết tọa độ của nó là bao nhiêu...Đại nhân, tiểu nhân chỉ biết có như vậy thôi, tuyệt đối không dám lừa dối người đâu.
Người thanh niên quỳ rạp trên mặt đất, liên tục dập đầu, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Lâm Dịch và Lâm Phỉ liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết bọn họ làm ra động tác gì mà người thanh niên đang quỳ chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, lập tức ngã xuống hôn mê nằm trên mặt đất.
- Chúng ta đi tìm một tên đệ tử thực lực mạnh rồi hỏi một chút là được thôi.
Lâm Phỉ thấy khuôn mặt Lâm Dịch trở nên xám xịt, mở miệng nói.
Lâm Dịch nhíu mày...Khu khai thác, chỉ nghe tên cũng biết được địa phương đó không phải nơi tốt lành gì.
Không biết gia gia, Khương Phàm, bọn họ giờ đang ở đâu, sẽ bị khổ sở như thế nào đây?
Nghĩ tới đây, nhưng Lâm Dịch cũng chỉ có thể hít sâu một hơi, khuôn mặt hơi trầm xuống.
Hiện nay hắn cũng không có hứng thú gì với Tử Tú Lâm này nữa.
- Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Hai tròng mắt của Lâm Dịch khép hờ, nhớ lại tọa độ vị trí của Lộng Kiếm tổng đường khi xưa.
Một khắc sau, một trận tiếng động lớn vang lên bên tai hắn.
Mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt hắn chính là tràng cảnh rất đông người đang đi lại.
Lộng Kiếm tổng đường vẫn quen thuộc như xưa, tựa hồ cũng không có gì biến hóa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...