- Vừa rồi trên đường đi, thấy bên Tây Bắc Thiên này xuất hiện "Thiên tích.
chắc hẳn là có người vừa mới thành thần phải không? Sao không thấy hắn tới đây vậy? Chúng ta cũng đang muốn chúc mừng hắn một phen.
- Các hạ hình như quản lý quá rộng rồi đó, chuyện của Tây Bắc Thiên chẳng lẽ còn cần phải có các hạ khoa chân múa tay xen vào hay sao?
Vẫn nói chuyện bằng ngữ khí lạnh lùng, Phần Viêm đạm mạc mở miệng.
Loại chuyện này kỳ thực trên Thiên Giới, bất luận thế lực, trận doanh nào cũng đều bảo mật rất kỹ.
Tên quý công tử hỏi như vậy trên thực tế chỉ là thử thăm dò mà thôi.
Ánh mắt tên quý công tử dừng lại trên mặt ba người, quan sát thần sắc của bọn họ.
Khuôn mặt Sử Vũ và Phần Viêm đều lạnh lùng, ánh mắt sáng quắc nhìn lại không chút nào khách khí, rất có khả năng một lời không hợp là sẽ lập tức xuất thủ.
Mí mắt Vân Tinh vẫn khép hờ như trước, căn bản mỗi lần muốn nhìn đối phương đều chỉ liếc nhẹ, từ trên người đối phương có thể cảm nhận được sự băng lãnh cực độ.
Tên quý công tử không thể không hoài nghi đối phương sẽ đột nhiên bạo phát, tiến công bọn hắn.
Nhìn qua thì thấy ba người không có bất luận chỗ nào dị thường, xem ra lần này đúng là có một người nào đó vừa mới thành Thần.
Nghĩ tới đây, tên quý công tử không có thêm ý tứ gì nữa, chắp tay cười nói:
- Là tiểu đệ đã quá phận rồi.
Nếu đã như vậy thì tiểu đệ trước tiên xin cáo từ.
Còn xin Sử huynh nhắn nhủ lời chúc mừng của tiểu đệ tới vị bằng hữu kia một chút.
Nói xong, hắn hơi khom người, cũng không hề lưu luyến, cùng với tên hắc bào nhân bên cạnh nhìn nhau, xoay người, thân hình liền biến mất vô tung vô ảnh.
Qua một lúc lâu sau, Sử Vũ mới thở dài một hơi, mở miệng nói:
- Không nghĩ tới người đến đây lại là hai tên này.
Phần Viêm hơi gật đầu, ánh mắt hai người đều chuyển hướng nhìn về phía Vân Tinh.
Vân Tinh lúc này cũng ngẩng đầu lên, tựa hồ như đang tự hỏi điều gì đó, một lát sau mới nói:
- Xem ra cần phải mau chóng để cho đại nhân ly khai.
Tây Nam Thiên Chu Tước và Đông Thiên Thanh Long đều đã phái người qua đây dò xét tình hình rồi.
Mấy phương khác có lẽ không bao lâu nữa cũng sẽ phái người tới.
Đại nhân nếu vẫn tiếp tục ở lại Tây Bắc Thiên thì sẽ gặp phải nguy hiểm.
Sử Vũ khẽ gật đầu, lập tức có chút lo lắng nói:
- Nhưng mà đại nhân vẫn chưa tỉnh lại, phải làm sao bây giờ?
Vân Tinh xoay người nói:
- Các ngươi yên tâm, trong vòng hai ngày nữa đại nhân có thể sẽ tỉnh lại.
Các ngươi an bài người bên dưới một chút, để khi đại nhân tỉnh lại có thể sử dụng truyền tống trận ly khai ngay lập tức.
Hai người Sử Vũ và Phần Viêm đều gật đầu.
Thân hình ba người lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Trong Lưu Vân các.
Trên chiếc giường màu hồng nhạt, Lâm Dịch vẫn nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, trên người mơ hồ có một tầng huyết sắc quang mang hơi lóe lên.
Lâm Phỉ ngồi bên cạnh giường, lúc này nàng đang mang hình dáng của Hân Dao, hàng mi khẽ nhíu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thân thiết, một lúc sau nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Loại tình huống hiện tại của Lâm Dịch, kể cả lấy thực lực của cường giả Thần cấp cũng không có cách nào giúp được nửa phần.
Chỉ cần hành động thiếu suy nghĩ một chút sợ rằng ý thức hải của Lâm Dịch đang rung chuyển không tốt sẽ trở nên bị nghiền nát.
- Dịch ca, chàng nhất định sẽ không có việc gì đâu.
Lâm Phỉ nhẹ nhàng lẩm bẩm một chút, rồi liếc mắt thâm tình nhìn thoáng qua Lâm Dịch trên giường, thân thể yểu điệu của nàng đứng lên, xoay người bước chân đi ra ngoài.
Trong ý thức hải của Lâm Dịch.
Lâm Dịch đang ngồi xếp bằng, huyết sắc khí vụ bốc lên trên người hiện giờ đã hoàn toàn cô đọng lại giống như dịch thể.
Cùng với lúc Lâm Dịch hô hấp, huyết sắc khí vụ vẫn tiếp tục bốc lên không ngừng.
Từng đạo huyết sắc theo ngũ quan của hắn chui vào trong thân thể, rồi lại lập tức phun ra, nuốt vào, hình thành nên một vòng tuần hoàn hoàn mỹ.
Vòng tuần hoàn này cứ lặp đi lặp lại như vậy, tưởng như nó đã tồn tại tự nhiên sẵn có như thế.
Loại tình huống này không biết đã giằng co bao nhiêu lâu, đột nhiên nguồn năng lượng xung quanh điên cuồng tiến nhập hướng vào trong thân thể Lâm Dịch.
Mà giờ khắc này ở bên ngoài, nguồn năng lượng huyết sắc quanh thân Lâm Dịch đang nằm trên giường cũng điên cuồng bắt đầu quay trở về thân thể.
Nguyên bản sắc mặt Lâm Dịch có chút tái nhợt, giờ đây bởi vì năng lượng cường liệt tiến nhập mà trở nên ửng hồng.
Một lúc sau, hai tròng mắt đang nhắm chặt của Lâm Dịch cũng từ từ chậm rãi mở ra.
Trong mắt hắn mang theo một tia mê man.
Khi Lâm Dịch mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt hắn là một chiếc trướng mạc màu hồng nhạt nhẹ nhàng, hương thơm nhàn nhạt chui vào mũi, làm cho Lâm Dịch nhất thời hiểu ra mình đang trong khuê phòng của một nữ tử nào đó.
Hắn quay đầu nhìn quanh bố trí của toàn bộ gian phòng.
Lọt vào trong tầm mắt hắn là một cảm giác ấm áp của một gian phòng màu hồng nhạt.
Bên mép giường là một tấm chắn, trên đó là hình ảnh những nữ tử xinh đẹp mặc quần áo sa mỏng ôn nhu, phiêu dật.
Giữa phòng xếp đặt một chiếc bàn, bên trên vẫn còn sắp xếp một bộ trà cụ.
Ánh mắt Lâm Dịch mờ mịt nhìn ngó xung quanh, không rõ vì sao đột nhiên mình lại ở nơi đây.
- Phỉ nhi...Phỉ nhi...?
Lâm Dịch ngồi lên bên mép giường, thử gọi to hai ba tiếng.
Cửa phòng đột nhiên vang lên thanh âm "Đinh" một tiếng, đã bị đẩy ra.
Lâm Dịch nhất thời nhìn ra phía cửa.
Thân hình Lâm Phỉ lúc trở thành Thần đột nhiên xuất hiện, đôi mắt xinh đẹp của nàng ẩn chứa vui mừng vô hạn đang nhìn về phía hắn.
Toàn thân nàng mặc một bộ quần áo trắng tinh, phiêu nhiên như tiên tử.
Lâm Phỉ lúc biến thân thành Hân Dao lại tỏa ra một loại khí tức thánh khiết không nói nên lời.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên sắc mặt vui mừng vô hạn, hàng lông mày nhỏ nhắn nhướng lên.
- Phỉ nhi?
Lâm Dịch không dám xác định trong đầu, hình ảnh trước mặt đến tột cùng là chân thật hay hư huyễn.
Sở dĩ như vậy cũng một phần là do hắn cũng không biết được Lâm Phỉ đã khôi phục lại được ký ức lúc trước hay chưa.
Hắn đang nghĩ ngợi thì một làn gió thơm mát thổi tới, Lâm Phỉ lúc này giống như tiên tử, thân hình yểu điệu, mềm mại của nàng đã nhào vào trong lòng Lâm Dịch.
Lâm Dịch cảm thấy nao nao, lập tức lộ ra dáng vẻ ôn nhu, tươi cười.
Hắn có thể cảm nhận được thân hình trong lòng đang truyền ra từng đợt run rẩy.
Lâm Dịch cũng không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của đối phương.
Hai người đều chìm trong im lặng, chỉ có khí tức ôn nhu, ấm áp tràn ngập toàn bộ gian phòng.
Một lúc lâu sau, Lâm Dịch mởi nhẹ nhàng đẩy Lâm Phỉ từ trong lòng mình ra.
Lúc này hắn mới phát hiện đôi mắt xinh đẹp của người ngọc đã ngập tràn nước mắt từ lâu.
Lâm Dịch yêu thương ôn nhu lau từng giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhẹ giọng cười nói:
- Được rồi, ta cũng không xảy ra chuyện gì mà phải không? Đừng khóc nữa.
Chương 1041: Đi trước.
(2)
Lâm Phỉ hơi gật đầu, gạt đi nước mắt rồi mới cười thật tươi nhìn về phía Lâm Dịch.
Dáng vẻ tươi cười giống như lê hoa đái vũ của nàng càng làm cho người ta cảm giác như tan nát cõi lòng.
- Nơi đây là chỗ nào vậy?
Lâm Dịch lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, hiếu kỳ hỏi Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ vẫn còn đang lau nước mắt, ôn nhu trả lời:
- Là khuê phòng trước đây của muội.
- Muội trước đây? À, chính là Hân Dao phải không?
Lâm Dịch hơi run rẩy một chút, nhưng ngay lập tức đã phục hồi lại tinh thần.
Lâm Phỉ cười cười gật đầu.
- Sau này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta không có một chút ấn tượng nào cả?
Lúc này Lâm Dịch mới hỏi lại tình huống ban đầu, hai đầu lông mày nhăn lại, lộ ra vẻ hơi khó hiểu.
Lâm Phỉ cũng chưa quên lời căn dặn của Vân Tinh, biết rằng hiện tại chưa phải lúc thích hợp để cho Lâm Dịch biết được thân phận của chính mình, cười nói:
- Tên Khương Như kia bị muội đánh.
Lâm Dịch kinh ngạc mở to hai mắt nhìn nàng, một lát sau mới xấu hổ cười, vò đầu nói:
- Đúng vậy, ha hả...Ta cũng đã quên mất Phỉ nhi bây giờ không còn như Phỉ nhi trước kia rồi.
Lâm Phỉ chăm chú nhìn Lâm Dịch, phát hiện trong mắt hắn dường như lóe lên một tia buồn bã.
Nàng ôn nhu cúi đầu sửa sang lại quần áo cho hắn, thấp giọng nói:
- Dịch ca ngốc, mặc kệ muội có thực lực như thế nào đi chăng nữa thì vẫn cứ là thê tử của chàng mà.
Nói xong, dung nhan như ngọc của nàng nhẹ nhàng dâng lên một trận đỏ ửng.
Lâm Dịch ngơ ngác nhìn Lâm Phỉ trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ mê say.
Nữ nhân như vậy mà lại lộ ra tư thái nữ nhi trước mặt chính mình, thực sự làm cho lòng hắn không khỏi run lên.
Hô hấp của Lâm Dịch nhất thời trở nên gấp gáp.
Lâm Phỉ đang sửa sang lại quần áo của hắn, dường như cũng nhận ra được dị thường, ngọc thủ của nàng hơi run lên.
Nàng khẽ nhắm hai mắt lại, hơi thở như lan như ngọc, hàm răng khẽ cắn chặt, nhẹ giọng nói:
- Dịch ca, thương tiếc Phỉ nhi.
Một tiếng yêu kiều ôn nhu của Lâm Phỉ vang lên, làm cho đầu óc Lâm Dịch lập tức bạo phát.
Hắn cũng không cố kỵ điều gì nữa, ôm chặt lấy bờ eo mảnh khảnh không xương của nàng, kéo vào trong lòng mình.
Hai mắt Lâm Phỉ ôn nhu như nước, nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhưng mà trong khóe mắt nàng lại hiện ra một tia xuân sắc, nói rõ lúc này nàng cũng đang nhộn nhạo xuân tình rồi.
Lâm Dịch khẽ phất tay áo, cửa phòng liền lặng yên không một tiếng động đóng lại.
Sau đó trong phòng truyền ra từng tiếng nam nữ rên rỉ say mê.
Sau khi gió lặng mưa ngừng, Lâm Phỉ lúc này giống như một con mèo nhỏ, hạnh phúc dụi đầu vào trong lòng Lâm Dịch.
Gương mặt xinh đẹp của nàng nhẹ nhàng va chạm trên ngực Lâm Dịch, trong đôi mắt đẹp vẫn còn một tia xuân ý chưa tan.
Lâm Dịch ôn nhu ôm Lâm Phỉ trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng nghịch ngợm mái tóc đen dài nhu thuận của nàng.
Trên miệng hắn vẫn còn nở một nụ cười, lộ ra sự thỏa mãn.
Một lúc lâu sau, Lâm Phỉ mới ngẩng đầu lên nói:
- Dịch ca, có phải là chúng ta sẽ đi Đông Nam Thiên? Bây giờ sẽ lên đường ngay chứ?
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, sau đó hơi gật đầu:
- Ừ.
Vừa nói dứt lời, hai người liền đứng dậy mặc lại quần áo, thu dọn một số đồ dùng thường ngày.
Không thể không nói, hiện nay Lâm Phỉ đích thực là có sức hấp dẫn rất lớn.
Nàng có vóc người cao gầy, cân đối, đôi chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh, hai ngọn xuân phong cao vút.
Lúc này, thỉnh thoảng nàng lại để lộ ra một chút cảnh xuân, làm cho Lâm Dịch không khỏi trở nên nhộn nhạo trong lòng một lần nữa.
Nghĩ đến việc một nữ nhân như vậy lại hoàn toàn thuộc về chính mình, với định lực của Lâm Dịch mà cũng có chút không nhịn được, hơi cảm thấy ngứa ngáy.
Tuy rằng đã là vợ chồng cùng với Lâm Dịch, nhưng ánh mắt nóng bỏng của Lâm Dịch chăm chú nhìn làm cho thân thể mềm mại của Lâm Phỉ không khỏi cảm thấy từng đợt khô nóng.
Nàng khẽ tru đôi môi nhỏ nhắn, trên khuôn mặt tươi cười bắt đầu nổi lên áng mây đỏ ửng.
Mặc xong quần áo, Lâm Phỉ suy nghĩ một chút rồi nhìn Lâm Dịch nói:
- Dịch ca, chàng chờ ở đây một chút được không? Muội sẽ quay lại ngay lập tức.
Chỉ đợi một lát sau, Lâm Phỉ đã quay trở về, nhưng trên khuôn mặt của nàng lúc này lại mang theo một tia phiền muộn.
Lâm Dịch cũng không biết nàng vừa đi làm gì, không kiềm chế được hỏi:
- Làm sao vậy?
Lâm Phỉ hơi lắc đầu, lập tức lại lộ ra bộ dáng tươi cười, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Dịch gật đầu.
Cánh tay nhỏ bé của Lâm Phỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Dịch, hai người nhìn nhau mỉm cười rồi cất bước, biến mất bên trong gian phòng.
Ngay sau đó xuất hiện, hai người đã đang ở ngoài khơi trên biển.
Lâm Dịch quan sát xung quanh một chút, rồi ngạc nhiên nói:
- A...đây không phải là chỗ truyền tống trận trên tiểu đảo sao?
Lâm Phỉ cười cười gật đầu nói:
- Tuy rằng muội đã có thực lực Thần cấp nhưng mà truyền tống cự ly quá xa thì không thể dẫn theo người khác.
Vì vậy chúng ta chỉ có thể ly khai từ nơi này.
Dứt lời, trên người Lâm Phỉ lóe lên quang mang tinh lam, một lát sau đã quay trở về dáng dấp vốn có.
Nhìn lại dung nhan quen thuộc của nàng, Lâm Dịch lại tiếp tục sửng sốt.
Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của nàng một lát rồi nói:
- Thần văn" của cường giả Thần cấp rõ ràng trên trán như vậy, che giấu đi thì mới không gây ra sự chú ý của người khác.
Lâm Dịch lúc này lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Thành thật mà nói thì hắn vẫn quen thuộc với dáng dấp của Lâm Phỉ hiện nay hơn.
Tuy rằng dáng vẻ Hân Dao vô cùng xinh đẹp nhưng mà cỗ khí tức thần thánh trên người lại quá mức cường liệt, làm cho Lâm Dịch không khỏi lúc nào cũng nghĩ tới thực lực của đối phương, so sánh với thực lực của mình thì lại cảm thấy buồn chán.
Lâm Phỉ hiện tại mới là Lâm Phỉ mà hắn vẫn quen thuộc.
Cười cười một lát, Lâm Dịch lại nao nao, nhíu mày nói:
- Thế nhưng hiện nay truyền tống trận không phải đang nằm trong tay tam đại thế lực hay sao? Chúng ta cứ như vậy trực tiếp tới nói, thực sự sẽ được chứ?
Lâm Phỉ cười hì hì, ngọc thủ nhẹ nhàng vung lên, nhất thời trên tay xuất hiện ba khối lệnh bài.
Lâm Dịch đang ngẩn người nhìn thì đã nghe được Lâm Phỉ giới thiệu:
- Đây là ba khối chí cao lệnh bài của Vô Thượng Thiên, Phần Thiên và Phiêu Miễu Thiên.
Chỉ có cao tầng của tam đại thế lực mới có thể sở hữu.
Có chúng rồi thì bọn họ cũng không dám ngăn cản chúng ta.
Lâm Dịch nhất thời trợn to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nói:
- Mấy thứ này muội làm cách nào mà lấy tới tay được vậy?
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Phỉ khẽ chớp chớp vài cái, cười nói:
- Trộm tới.
Hì...hì...Đừng hỏi vì sao nữa, chúng ta đi thôi.
Lâm Dịch nhất thời ngạc nhiên, rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Một cường giả Thần cấp muốn đi ăn trộm đồ, sợ rằng quả thật có thể xưng là "Thần trộm.
Lắc lắc đầu một lần nữa, Lâm Dịch cũng không ngốc đến mức bảo Lâm Phỉ trả về ba khối lệnh bài đó.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hai người hóa thành một đạo lưu quang hướng về phía tiểu đảo bay tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...