- Chúng ta nói chuyện khác được không?
La Bác hơi gật đầu, nói:
- Mời các vị đại nhân sang bên này.
Vừa nói, hắn vừa làm động tác mời.
Mọi người của ba phương thế lực lập tức đi theo sau hắn tới một gian phòng lớn.
Theo sau La Bác là một nam một nữ, lúc nhìn qua Lâm Dịch đều lộ ra thần sắc hiếu kỳ, Lâm Dịch cũng chỉ mỉm cười với bọn họ, gật đầu chào hỏi.
Đây là một gian phòng Bất Toán, giữa phòng chỉ có duy nhất một chiếc bàn tròn rất lớn, xung quanh bàn sắp đặt trọn vẹn mười hai chiếc ghế dựa.
- Các vị đại nhân, mời ngồi.
Có thể đi vào gian phòng này đều là cường giả Ngưng Thần kỳ, đều thuộc cao tầng của ba đại thế lực.
La Bác miễn cưỡng cũng có thể coi như thuộc cao tầng của Tinh Vân bảo, nhưng nếu đem so sánh với những người này thì thân phận kém đi một chút, một tiếng đại nhân này cũng không phải là quá phận.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Nhiên ra vẻ nghiền ngẫm, cười nói:
- Tốt, hiện tại đã có thể nói được chưa? Đến tột cùng vì sao phải tới đây vậy?
Quân thầm mắng trong lòng không thôi, rõ ràng đã từng nói qua với gã nhưng hôm nay gã lại vẫn cứ cố ý hỏi như vậy, rõ ràng muốn làm cho mình bị mất mặt.
Bất quá mất mặt thì mất mặt rồi, Mâu Quân cũng không có ý gì khác, chỉ gật đầu nói:
- Chuyện là thế này, Lâm Dịch các hạ muốn sử dụng truyền tống trận, cho nên mới gọi ngươi đến thương nghị một chút.
- Lâm Dịch các hạ?
Linh Nhiên ra vẻ như vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Dịch, ha ha cười nói:
- Nếu là Lâm Dịch các hạ muốn sử dụng, chuyện này không thành vấn đề, cần gì phải thương nghị nữa?
Mâu Quân khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Dịch chăm chú, chậm rãi nói:
- Linh Nhiên đại nhân có chỗ không biết, Lâm Dịch cùng Phần Thiên ta có chút ân oán, cho nên không thể để hắn ly khai.
Nhiên khẽ nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười rồi lại che giấu ngay.
Tuy nhiên sắc mặt cũng hơi trầm xuống nói:
- Lâm Dịch các hạ, chuyện này là sao?
Linh Nhiên đột nhiên trở mặt ngoài ý liệu của Lâm Dịch, chẳng qua hắn cũng không sợ, cười nhạt một tiếng, gật đầu nói:
- Nếu như cái đó gọi là ân oán thì Thiên lừa gạt ta tới tổng bộ Phần Thiên, sau đó muốn cướp đoạt bảo vật của ta phải không?
Diệp Nhuận lập tức nhíu mày:
- Các hạ nói vậy là sao? Lộng Viêm Thảo chính là do Phần Thiên hao phí sức lực mới đoạt được từ trên tay Phiêu Miễu Thiên.
Các hạ lại làm ngư ông đắc lợi, tính toán muốn cướp đoạt bảo vật? Thật là buồn cười.
Lâm Dịch khẽ cười một tiếng:
- Vậy ta hỏi ngươi, ta cướp đoạt bảo vật trên tay của Phần Thiên ngươi?
Diệp Nhuận khẽ nhíu mày, cũng không biết nói lời nào cho phải:
- Tuy rằng không phải cướp được trực tiếp từ trong tay Phần Thiên, nhưng Lộng Viêm Thảo là do người của Phần Thiên ta phát hiện ra trước, hao phí sức lực chín trâu hai hổ mới bao vây được nó vào bên trong.
Đến lúc chuẩn bị hái thì người Phiêu Miễu mới đột nhiên xông vào, như vậy bảo vật mới đến được tay ngươi, chả lẽ như vậy còn không tính là cướp đoạt?
Lâm Dịch phát ra thanh âm chậc chậc trong miệng, lắc đầu không ngừng, thể hiện sự thất vọng vô cùng, nói:
- Thật sự là quá thất vọng.
- Diệp Nhuận các hạ dù sao cũng là người của Phần Thiên, chẳng lẽ lại có thể nói ra những lời như vậy? Quả thật đã khiến cho người khác thất vọng.
Diệp Nhuận hơi nhíu mày nói:
- Ta nói có gì không đúng?
- Quá không đúng.
Lâm Dịch nói:
- Các hạ là một trong Lục Vương, chẳng lẽ lại không biết đến đạo lý "Bảo vật trong thiên hạ, người hữu duyên mới có thể có được?
Có lẽ các ngươi hao phí khí lực rất lớn mới bức ra được Lộng Viêm Thảo, nhưng dù sao vẫn chưa rơi vào trong tay các ngươi, làm sao lại biến thành vật của Phần Thiên? Dựa theo cách nói này của các hạ thì tất cả bảo vật trong Bạo Loạn Tinh Hải cũng đều do các ngươi hao phí sức lực "chín trâu hai hổ" phát hiện ra à?
Diệp Nhuận biến sắc, lời nói loại này cũng không thể nói lung tung.
Ngồi đây đều là người của bốn thế lực lớn, không thể để cho người khác dùng lời nói này làm cớ.
Lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ, chỉ nói ngụy biện, cướp đoạt thì nói là cướp đoạt.
Các vị đại nhân đang ngồi đây cũng không ngu ngốc để ngươi lừa gạt đâu.
Lâm Dịch lúc này tràn đầy đồng cảm, gật đầu nói:
- Nói không sai, các vị đại nhân ngồi đây không ngu ngốc để bị lừa gạt đâu.
Diệp Nhuận nghe được lời nói của đối phương, hừ lạnh một tiếng, nhưng không phản bác lại được chút nào.
Diệp Nhuận trừng mắt nhìn Lâm Dịch, miệng lưỡi Lâm Dịch bén nhọn, rõ ràng là màu đen nhưng hắn lại nói thành màu trắng, tranh luận cùng hắn căn bản không có chút ý nghĩa nào.
Mâu Quân sắc mặt âm trầm nhìn hai người tranh luận.
Nhiên lúc này mới lạnh nhạt nói:
- Cướp đoạt cũng tốt, mà không cướp đoạt cũng thế.
Chuyện đó là việc của Phần Thiên và Phiêu Miễu, không đến lượt ngoại nhân như ngươi nhúng tay vào.
Ngươi tiến tới như vậy phải chăng muốn khinh thường Phần Thiên ta không có người?
Lâm Dịch hơi nhíu mày, thật ra chuyện này hắn cũng đuối lý.
Ân oán của Phiêu Miễu và Phần Thiên thì quan hệ rắm gì tới hắn? Đổi lại góc độ khác, nếu hôm nay hắn ngồi ở vị trí của Mâu Quân, sợ rằng cũng sẽ không cho đối phương sắc mặt tốt.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng Lâm Dịch cũng không có thói quen hối hận, cười cười nhẹ nhàng rồi mặc kệ không nói năng gì.
Linh Nhiên vẫn đang chăm chú xem xét Lâm Dịch, thấy lông mày hắn hơi nhăn lại, ánh mắt trở nên âm lãnh, biểu lộ sát ý nhàn nhạt đối với Mâu Quân, lông mày gã càng nhíu chặt lại.
Đối với lão tiểu tử đó, nếu như Lâm Phong và mình đối chọi gay gắt với lão, lão cũng chưa chắc đã ra tay.
Nhưng nếu đổi lại người khác chỉ sợ lão đã trực tiếp bộc phát ra rồi.
Chẳng lẽ thực lực Lâm Dịch đã cường hoành đến độ làm cho lão sinh ra một tia kiêng kị?
Gã vẫn miên man suy nghĩ về biểu hiện quỷ dị của Mâu Quân ngày hôm nay, rõ ràng căm hận Lâm Dịch nhưng vì sao lại không ra tay? Nếu nói nguyên nhân là có Lưu Phong bên cạnh, Linh Nhiên tuyệt đối không tin tưởng, chỉ có thể là đối phương có đồ vật làm cho lão kiêng kị, chẳng lẽ là "Hổ chiến văn?
Linh Nhiên không khỏi xẹt qua một tia nghi hoặc trong mắt.
- Chiến văn Hổ thần.
cái này có thể là đồ tốt ah.
Nếu đối phương thật sự là "Chiến văn Hổ thần.
như vậy nếu có thể hấp thu được máu huyết trong cơ thể của đối phương, thời điểm ngưng tụ thần cách trong tương lai sẽ rất có lợi, rất có thể trực tiếp vượt qua thần cách của thần cấp cường giả thông thường.
Đây chính là cường giả "Bạch Hổ thần" ah.
Bạch Hổ thần dũng mãnh phi thường thế nào? Năm xưa một mình đấu với tứ thần, trước khi chết y còn có thể đánh trọng thương tứ thần, không phải việc mà cường giả thần cấp phổ thông có thể làm được.
Nghĩ tới đây, Linh Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhìn Lâm Dịch nói:
- Lâm Dịch đại nhân, nghe nói ngươi có một loại hổ chiến văn, không biết có phải là sự thực không?
Chính là đang bàn luận công việc giữa Phần Thiên và Phiêu Miễu, gã tự nhiên nói một câu như vậy khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, không rõ ý tứ của gã là gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...