Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Tiêu Hạo bị thằng ngoại quốc đẹp trai này cho không nhìn đến mà tỏ tình trước mặt bã xã mình, sắc mặt lộ vẻ đăm chiêu mà quay sang nói với Alicia.

“Bà xã, em biết không, hôm nay anh chứng kiến cảnh tượng thật thú vị: một một con chó cầm 999 khúc xương mà nó yêu thích ảo tưởng đi tặng xương. Anh quả thật không hiểu nó làm sao có trí thông minh thấp như vậy đâu. Không đi tìm một con chó cái tặng xương để được giao phối mà phải tìm nhầm đối tượng là người mà tặng mới ác chứ.”

Mấy nữ nghe vậy mà lộ ra nụ cười, nhóm người xung quanh xem kịch vui cũng có một số cười theo, số khác thì nín nhịn đến khuôn mặt đỏ bừng.

Lancer Puth sắc mặt vẫn bình tĩnh mà không bởi vì lời châm chọc của Tiêu Hạo cho biến đổi.

“Mày chỉ là một con chó ăn dơ thì có tư cách gì lên tiếng ở đây?”

Mấy nữ thấy ông xã bị mắng mà có chút không nhịn được, Tiêu Hạo ra hiệu các nàng bình tĩnh lại lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

“Ồ? mấy em có nghe thấy tiếng chó sủa đâu đó vang vọng quanh đây không?”

“Có, có, nghe thật chói tai, thật ghê tởm.”

Lancer Puth sắc mặt cũng trầm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Alicia.

“Em quả thật muốn làm vậy sao? em muốn chống đối lại cả lệnh của cha em mà hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta rồi đi theo con chó ăn dơ này?”

Alicia nghe vậy mà tức giận quát.

“Câm cái miệng dơ bẩn của mày lại, mày còn dám nói ông xã bà là chó ăn dơ thì bà cho mày thành chó thật đấy.”

Lancer Puth hừ lạnh một tiếng chỉ Tiêu Hạo quát.

“Đồ chó ăn dơ, có ngon thì đi ra tao với mày quyết đấu 300 hiệp, thằng nào thua thì phải rời khỏi Alicia. Tao nhìn mày đúng là đồ phong lưu, ôm hết ba cô một lúc. Người phương Đông chúng mày quả thật không biết liêm sỉ là gì mà.”

Tiêu Hạo không thèm đáp lời Lancer Puth mà nói với mấy nữ.

“Mấy em xem thử anh nói sao mà con chó này cứ sủa mãi nghe điếc cả tai. Để anh gọi xe bắt chó đến gô cổ nó đi vào trại chó.”

Thấy Tiêu Hạo tiếng Anh bản ngữ giọng nói châm chọc, Lancer Puth cũng không nhịn được muốn động thủ bất chấp tất cả.

“Mày…. muốn….chết.”


“Thiếu gia, không được, bên cạnh kẻ này có một người nữ mạnh hơn tôi.”

Lancer Puth đột nhiên nhận được sóng âm mật truyền từ một người hộ vệ đội của mình núp gần đó gửi đến.

Dù có chút không cam lòng, nhưng quân tử báo thù, mười năm không muộn. Hắn học được câu này từ văn hóa phương Đông nên cũng cố áp chế trong lòng tức giận, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tiêu Hạo như muốn ghi nhớ thằng này rồi một mặt xám xịt rời đi.

“Trong bóng tối có cao thủ của tên này âm thầm bảo hộ hắn.”

Nghe Ninh Tuyết Yên truyền âm, Tiêu Hạo cũng thở ra một hơi. May mắn thằng này không t*ng trùng lên não mà đánh nhau giữa chốn đông người.

Nếu sự việc về người tu luyện được tuyên truyền ra ngoài, đến lúc đó hậu quả khó lường.

Người dân họ biết thì không có vấn đề gì, quan trọng là những phần tử phản động sẽ kích ứng người dân về tính công bằng ở vấn đề tu luyện. Vì dù sao ở thế tục giới số lượng người có thiên phú tu luyện ít đến đáng thương, giải thích ra sự thật chưa chắc họ sẽ tin tưởng. Chính nguyên nhân này mới dẫn đến nó không được chính phủ cho truyền bá công khai ra bên ngoài vì sợ ảnh hưởng đến sự cân bằng của quốc gia( sợ dân phản, tóm lại là vậy.)

Sự việc cũng chỉ là khúc nhạc dạo ngày đầu tiên đi học, nhưng mà Tiêu Hạo lại không biết rằng, ở hai góc vắng vẻ chỗ có thể quan sát đến tình huống nơi này lại có hai nữ nhân đang từ xa nhìn toàn bộ diễn biến.

“Chả cần biết mày là ai, nếu như đã xem anh Hạo là địch thì mày quả thật chán sống.”

Tà Nguyệt nhãn xoay chuyển tam luân lộ ra ánh mắt tà dị, Phan Đình Tầm Nguyệt đã âm thầm ghi nhớ lấy kẻ này.

“Anh quả thật đi đến đâu thì rắc rối cũng tìm đến đó mà.”

Nhìn bên cạnh Tiêu Hạo ba người nữ nhân, Tống Khinh Ngữ trong lòng vô cùng thương tâm. Mặc dù đã quyết tâm phải quên đi Tiêu Hạo, nhưng mấy ngày nay khi biết bản thân đã có thai thì vẫn không sao quên được hình bóng đó, bây giờ nhìn thấy hắn đang trái ôm phải ấp những nữ nhân khác, nàng làm sao lại cảm thấy khó chịu, cảm thấy đau đớn? Có lẽ đây là nghiệt duyên của hai ta đi.

Thở dài một tiếng, Tống Khinh Ngữ trong lòng cũng đã có quyết định muốn giữ hay bỏ đứa bé trong bụng.



Vào lớp học, Tiêu Hạo vẫn ngồi giữa và hai nữ ngồi một trái một phải bên cạnh. Alicia vì đăng ký làm giảng viên nên không tại đây, có điều nàng cũng đứng lớp này một môn trong chương trình học năm nhất.

Chương học cũng vô cùng nhàm chán, mấy ngày đầu chỉ hệ thống hóa lại các kiến thức phổ thông, sau đó là nâng bậc lên học chương trình cao cấp đại cương tổng lượt.

Tiêu Hạo đối với chương trình học tẻ nhạt này cảm thấy lãng phí thời gian, vì vậy hắn quyết định chả thèm đến trường làm gì mà ở nhà tu luyện khai mở khiếu huyệt cho lành.




Lancer Puth tâm trạng quả thật buồn bực muốn hộc máu, tình địch ở trước mặt mà bản thân muốn đập chết hắn cũng không được.

“Mẹ nó chứ, lão già, ông làm sao ngăn cản tôi lại? thằng đó cảnh giới chỉ có Thiên Sứ một cánh thôi mà?”

Lão già hộ vệ nghe vậy lắc đầu.

“Thiếu gia, ngài không biết rõ phương pháp mà người phương Đông tu luyện rồi. Bọn họ có những thủ đoạn mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi. Nếu vạn nhất ngài giết kẻ này lại lòi ra hắn là đệ tử của một thế lực mạnh mẽ thì đến cả lão gia chủ cũng không thể đảm bảo cho ngài được. Nên nhớ là chúng ta đang ở phương Đông, không phải ở Anh quốc.”

Lancer Puth cũng bình tĩnh trở lại mà không để t*ng trùng lên não. Suy nghĩ cái được cái mất cũng gật đầu.

“Lão nói có lý, phương Đông có câu cường long không ép được địa đầu xà. Nhưng nếu cứ như vậy mà bỏ qua thì ta quả thật không cam lòng.”

Đang lúc lão già hộ vệ muốn nói gì, một cái người hầu khác chạy vào trong nói nhỏ bên tai lão già hộ về này cái gì, lão gật đầu một cái nói với Lancer Puth.

“Thiếu gia, có một người tự xưng là Hoa Lư tứ thiếu đến chơi.”

Lancer Puth nghe vậy sững sờ sau đó lắc đầu.

“Không tiếp, không tiếp, ta với thằng đó không thân cũng chả quen, mắc mớ gì phải gặp.”

“Haha, có vẻ như công tử nhà Lancer không chào đón người khách không mời mà đến như ta rồi?”

Lão già con ngươi co rụt lại nhìn người thanh niên trẻ tuổi tay cầm quạt xếp mà vô thanh vô tức xuất hiện khiến lão như lâm đại địch.

“Có gì mà căng thẳng, tôi đến đây là muốn cùng công tử Lancer nhà mấy người bàn chuyện làm ăn.”

Thanh niên trẻ tuổi phất tay cách không ngự vật pha một chén trà uống một cách tự nhiên.

Lancer Puth cũng không ngốc, biết là người thanh niên trẻ tuổi này trong lời nói có mùi vị uy hiếp nên vội cười làm lành.


“Ai nói không chào đón, cậu đến đây như rồng đến nhà tôm làm sao có thể qua loa đâu.”

Thanh niên trẻ tuổi ánh mắt có chút ngoài ý muốn nhìn Lancer Puth.

“Ồ, không ngờ cậu cũng rất có hứng thú với văn hóa phương Đông ấy nhỉ? Vừa đến được một tuần mà tiếng mẹ đẻ bọn tôi cậu cũng nói chuyện lưu loát như vậy rồi.”

“Chút tài mọn, chút tài mọn, không đáng giá nhắc đến.”

Thanh niên trẻ tuổi tay cầm quạt phất một cái, uống một ngụm trà rồi nói.

“Như lúc đầu đã nói, tôi đến đây là muốn cùng gia tộc Lancer của cậu, nói đúng hơn là hiện tại muốn hợp tác với cậu trước.”

“Hợp tác cái gì? tôi cũng chả có ý định mở chi nhánh buôn bán súng ống đạn dược ở S quốc các cậu.”

“Tôi không nói đến vấn đề này, cái mà tôi nói vấn đề hợp tác ở đây chỉ là chúng ta có chung một mục tiêu cần giải quyết.”

Lancer Puth nghe vậy có chút khó hiểu.

“Mục tiêu chung, ý cậu nói là....”

“Tiêu Hạo.”

“Cậu muốn tôi làm thế nào?”

“Tôi không quản là cậu muốn cướp lại vị hôn thê của mình hay làm cái gì. Cái tôi cần là lấy đi cái mạng nhỏ của hắn. Việc này cậu đã hiểu.”

“Nhưng bên cạnh hắn có một nữ nhân vô cùng mạnh mẽ, chỉ sợ chưa kịp tiếp cận đã bị đánh cho không còn manh giáp nào ấy chứ.”

Thanh niên trẻ tuổi suy nghĩ một chút mới nói.

“Việc này cậu không cần phải lo lắng, tôi sẽ cử người đi kiềm chế con ả đó, cậu chỉ việc vận dụng lực lượng quân số ít hơn năm tiến vào S quốc là được. Mang theo súng ống lựu đạn bom mìn gì đó tôi không cần biết, vấn đề quá quan tôi sẽ lo hết.”

Lancer Puth đang do dự, thanh niên trẻ tuổi có chút không kiên nhẫn.

“Tôi đã bỏ ra bấy nhiêu thành ý, nếu cậu vẫn không chịu hợp tác thì tôi tìm người khác. Tin tưởng sẽ có nhiều người đánh chủ ý khối thịt mỡ béo bở này.”

Biết thanh niên trẻ tuổi nói khối thịt mỡ là có ý gì, Lancer Puth nhất thời gấp.


“Đừng, đừng, tôi đồng ý. Lúc nào có thể hành động.”

“Càng nhanh càng tốt, đừng để đêm dài lắm mộng.”

“Được, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Đời thanh niên trẻ tuổi tiêu sái rời đi, Lancer Puth sắc mặt âm trầm nói với lão già.

“Điều tra cho bản công tử thông tin về thằng này. Mẹ nó, nghĩ bản công tử não phẳng mà đi hợp tác với mày sao? để xem mày có tư cách đó không cái đã.”



“Khiếu huyệt thứ một trăm hai mươi tám.”

Thở ra một hơi, Tiêu Hạo thần sắc lộ vẻ cao hứng cười haha.

“Càng về sau, tốc độ đả thông khiếu huyệt ngày càng nhanh lên. Chiếu theo tốc độ này thì chừng một năm là có thể hoàn thành mở ra một vạn đầu khiếu huyệt rồi.”

Tâm tình vui sướng qua đi, Tiêu Hạo khẽ nhíu mày lấy ra một con khôi lỗi.

“Một con luyện tập chiến đấu có vẻ thiếu sót cùng không có hiệu quả nhiều lắm.”

“Hệ thống đề nghị kí chủ nên sử dụng trận pháp khôi lỗi để luyện tập chiến đấu.”

Nghe được hệ thống vang lên tiếng nói khuyên bảo trong đầu, Tiêu Hạo cảm thấy có lý mà ý niệm tìm đến hệ thống cửa hàng xem vào khu trận pháp, hắn kinh ngạc hô lên.

“Trận pháp khôi lỗi lại đắt như vậy? này khác gì đoạt tiền.”

Nhìn bảng giá điểm hối đoái một bộ trận pháp khôi lỗi tam tài hợp kích trận giá cả đã lên đến 1 triệu, Tiêu Hạo có xúc động muốn mắng to hệ thống gian thương.

Cuối cùng thì Tiêu Hạo cũng bị lọt hố hệ thống, bỏ ra 1 triệu điểm hối đoái đổi lấy tam tài hợp kích trận pháp khôi lỗi, dù có chút hơi nhiều nhưng cũng đáng giá.

Lấy ra thêm hai con khôi lỗi cùng nghiên cứu phương pháp sử dụng tam tài hợp kích trận này. Sau một lúc, Tiêu Hạo chỉ lĩnh ngộ được cơ sở sắp xếp vị trí cùng cách sử dụng cơ bản mà thao tác theo.

“Tạm thời cứ vậy đi.”

Hài lòng nhìn bản thân bố trí ra trận pháp khôi lỗi tam tài hợp kích trận, Tiêu Hạo hít sâu một hơi xông vào trận pháp đối chiến cùng 3 cái khôi lỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui