Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Ở Tô Tích Trúc vừa rời đi khoảng nửa tiếng, Địch gia 2 ông cháu cũng chạy đến. Khi 2 người nhìn thấy hiện trường, trong nội tâm đều âm thầm kinh hãi. Địch Lệ Diệp Na cảm thấy thế giới quan gần như bị phá vỡ, giọng nói có chút cà lăm.

“Ông nội, cái này… là người làm sao?”

Địch Quốc Thắng lắc đầu không trả lời cháu mình mà quay sang phân phó Lý Kiến Quân.

“Tiểu Quân, dư chấn có bị thiệt hại về người hay lan rộng đến đô thị không?”

Lý Kiến Quân đang bỏ dở hồ sơ vụ án người mất tích bí ẩn mà theo lời Địch Quốc Thắng làm cái thống kê hồ sơ thiệt hại về người và tài sản của dư chấn này. Nhìn trong điện thoại bảng file thống kê, Lý Kiến Quân sắc mặt trầm trọng.

“Tổng tư lệnh, cái này thiệt hại về người không đáng kể, chỉ có vài người bị dư chấn cho thương nhẹ, nhưng về tài sản thì con số mà các nhân viên báo cáo gửi về có vẻ như ngày một tăng lên.”

Địch Quốc Thắng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm gật đầu.

“Không có mạng người thì tốt rồi, tài sản hay công trình đường xá bị ảnh hưởng có thể xây dựng lại.”

Trầm ngâm chốc lát, Địch Quốc Thắng phân phó.

“Tiến hành cảnh giới nghiêm khu vực này không cho người dân vì tò mò mà đi vào.”

Lý Kiến Quân có chút khó xử.

“Tổng tư lệnh, việc này sợ là rất khó. Cánh rừng diện tích trải dài gần 10 cây số vô thanh vô tức bị san bằng rất dễ gây nên người dân tò mò, hiện tại lực lượng cảnh sát đang cố gắng tản đi. Chuyện này chúng ta nên giải thích thế nào?”

“Con cứ làm cái lý do lấp liếm cho qua là được. Vậy đi, bọn ta có việc đi trước, con xem đó mà làm thôi.”

Địch Quốc Thắng 2 ông cháu rời đi mà để lại một mặt Lý Kiến Quân không biết làm sao.

Không chờ Lý Kiến Quân khôi phục tinh thần lại, đám phóng viên cùng nhóm báo chí đã ùa đến phỏng vấn làm Lý Kiến Quân bắt đầu chật vật ứng phó.




Doãn Chí Thanh đang bế quan cũng bị dư chấn cho kinh động đến, sắc mặt trở nên khó coi.

“Là đại năng chiến đấu, làm sao lại xuất hiện ở cái tỉnh này đây? Không lẽ là nhóm người ẩn vực đến rồi?”

Trong đầu hiện lên vô số nghi vấn, Doãn Chí Thanh nghĩ cũng không dám nghĩ mà đình chỉ bế quan vội vàng gửi tin tức đến cho ông già mình.

“Mặc kệ, chỉ cần mời linh sứ giải quyết thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.”

Cùng trong đêm, Chân Vũ các cùng Long Hồn tổng bộ ở Hoa Lư cũng nhận được tin tức, cả nhóm người đều trong tình trạng hoảng hốt có chút suy nghĩ lo được lo mất lên.

Tống Thần Dật vừa mừng vừa lo: “Hẳn là vị kia từ ẩn vực đến rồi, nhưng lại có một cường giả cùng cấp khác đến sao? Chuyện này ngày càng rắc rối.”

Diệp Húc khẽ than thở: “Hy vọng cường giả này không phải là người của Huyết Linh giáo, nếu không e là biến cố sẽ diễn ra nhanh hơn dự đoán.”



Mà lúc này ở Tiêu Hạo biệt thự, Tô Tích Trúc vô thanh vô tức tiến về phòng mình, thiết lập một cái trận pháp rồi bắt đầu bế quan chữa thương.

Ninh Tuyết Yên ba nữ cũng bị dư chấn cho trì hoãn bế quan, khẽ nhíu lại chân mày, Ninh Tuyết Yên trong lòng nói ra suy đoán.

“Là cường giả chiến đấu, với tình trạng linh khí mỏng manh, pháp tắc thiên đạo bị thiếu hụt thì chắc là ở tu vi Xuất Khiếu kỳ khoảng chừng.”

Hai nữ còn lại nghe vậy cũng gật đầu, Khương Du Du có chút không xác định.

“Có khi nào là con mụ điên Tô Tích Trúc kia không? buổi tối hôm nay cô ta cũng vội vàng rời đi không biết là làm gì?”

Ninh Tuyết Yên gật đầu khẳng định.


“Cũng có thể là cô ta nói không chừng, việc này khẳng định phía chính phủ cơ quan an ninh sẽ nhúng tay vào.”

“Nhưng mà việc này liên quan đến người tu luyện sự kiện, mà thôi kệ đi, chuyện chả liên quan đến nhóm chúng ta.”

Ba nữ cũng không muốn nói về việc này mà bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần tu luyện.

Sáng hôm sau, Tiêu Hạo cũng từ trong tu luyện tháp đi ra, thân mật một hồi cùng ba nữ rồi xuống lầu, Tiêu Hạo cũng nhìn thấy tin tức trong ti vi có chút ngạc nhiên hỏi.

“Tối hôm qua có động đất sao?”

Cả nhà đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Tiêu Hạo làm bản thân có chút bất đắc dĩ biên cái lý do.

“Hôm qua con ngủ say như chết nên cũng không để ý lắm.”

Trò chuyện một lúc, Tiêu Hạo cũng dẫn mấy nữ rời đi, thuận tiện cho em gái đi xe ké đến trường.

Lái xe đến trường, nghe hai nữ giải thích cùng suy đoán sự việc tối hôm qua, Tiêu Hạo có chút nhíu mày.

“Có thể là cô ta làm hay sao? Nếu nói vậy ở tỉnh ta còn có một tu sĩ mạnh mẽ không kém rồi.”

Ninh Tuyết Yên nhìn thấy Tiêu Hạo khuôn mặt có chút lo lắng mà ân cần hỏi.

“Ông xã, anh đang lo lắng cái gì?”

“Mấy em nghĩ thế nào nếu như kẻ đó là người của Huyết Linh giáo đến để giết anh đâu?”

Nghe Tiêu Hạo câu hỏi phỏng đoán, hai nữ đều lắc đầu không cho là đúng.


“Không có khả năng, anh chỉ là một cái Luyện Khí kỳ, bọn họ sẽ không hao tổn tâm trí mà cử người tu vi ở Nguyên Anh kỳ đến giết anh. Hành vi đó vô cùng rút dây động rừng. Dù em không biết động cơ của bọn chúng tiến vào S quốc làm gì nhưng khả năng là thực hiện cái âm mưu nào đó không muốn người biết.”

“Với lại theo suy đoán của em thì trận chiến tối hôm qua cũng không phải là Nguyên Anh kỳ cao thủ đơn giản như vậy. Cũng có khả năng là những thiên tài Nguyên Anh kỳ hoặc xác suất lớn hơn là Xuất Khiếu kỳ đánh nhau.”

Nghe Ninh Tuyết Yên nói ra suy đoán, Tiêu Hạo cũng vẫn không hết lo, nhưng câu nói tiếp theo của nàng cũng làm Tiêu Hạo an tâm phần nào.

“Nếu là Xuất Khiếu kỳ tu vi thì càng không thể đến mục đích vì giết anh được, mà em cũng không cho là trong Huyết Linh giáo lại có cao thủ Xuất Khiếu kỳ.”

Khương Du Du cũng gật đầu phụ họa trấn an Tiêu Hạo.

Tiêu Hạo cảm thấy bản thân kề cạnh một con dao có thể cắt đứt ngang cổ mình bất kỳ lúc nào, trong lòng lại càng kiên định hơn việc gia tăng tốc độ tu luyện. Nói gì thì nói chứ mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất, có tiền vốn mạnh lên mới có thể bảo vệ người nhà cùng bản thân.

Vào đến lớp học, Tiêu Hạo ba người nhìn thấy đang chơi điện thoại Tô Tích Trúc có chút sững sờ. Tô Tích Trúc thấy ba người biểu hiện cũng đoán được là bị phát hiện mà truyền âm cảnh cáo.

“Có phải là đoán được rồi phải không? Nhắc nhở mấy người một chút, không có chuyện gì thì đừng phiền ta. Kẻ đến cũng có một phần mục đích nhắm vào khối mẫu khoáng của mày đấy. Nó mặc dù bị thương nhưng sức chiến đấu vô cùng khủng bố, tốt nhất những ngày này đừng để bị thằng đó tìm thấy, nếu không đến ta cũng không bảo vệ được mấy người đâu.”

Ba người nghe vậy cũng cảm thấy có chút căng thẳng, Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du cũng không muốn nói gì mà cùng Tiêu Hạo đến chỗ ngồi.

Cao Viễn thấy mấy người đều dùng ánh mắt đầy vẻ nghiêm nghị nhìn nhau cũng không dám thở mạnh một cái, mấy thanh niên gia súc trong lớp cũng im lặng chờ kịch vui. Nhưng làm bọn họ thất vọng là đại chiến hậu cung vẫn không diễn ra như ý muốn.

Phan Đình Tầm Nguyệt nhìn thấy ba nữ nhân đều ở tình trạng căng thẳng, sắc mặt có chút quái dị. Lúc này Huyết lão trong đầu nhắc nhở.

“Nguyệt nhi đừng để ý, cô gái kia không dễ chọc. Đó là Xuất Khiếu kỳ đại năng.”

“Cái gì?”

Phan Đình Tầm Nguyệt nghe vậy kinh hãi không thôi, có chút không dám tin hỏi ngược lại.

“Sư tôn, ngài chắc chứ? nhìn như người bình thường cô ta mà lại là Xuất Khiếu kỳ đại năng?”

“Ta dùng phương pháp đặc thù nhìn thấy linh hồn lực ba động của cô gái này, nguyên anh vừa xuất khiếu cách đây không lâu nên bị thương tổn, khí tức hỗn loạn trong lúc vô tình lộ ra ngoài. Mặc dù ẩn giấu rất kỹ nhưng ta có thể biết được cảnh giới hiện tại của cô ta.”

Phan Đình Tầm Nguyệt trong lòng quả thật không cam lòng cùng khuất nhục: “Còn quá yếu, quá yếu. Phải nhanh chóng mạnh lên. Hiện tại thêm một con tiện nhân Xuất Khiếu kỳ mạnh gấp trăm lần hai tiện nhân kia nữa. Không được, phải tìm cách nhanh chóng tăng lên tu vi cùng sức chiến đấu.”


Cao Viễn thấy bầu không khí cũng hòa hoãn mà dùng gương mặt hai mắt gấu mèo hỏi.

“Hạo ca, sao em nhìn anh tinh thần sảng khoái như uống thuốc kích thích vậy? hôm qua động đất chấn động lớn như vậy mà anh vẫn ngủ được.”

Tiêu Hạo cười cười rất chi là tự luyến nói ra.

“Haha, Hạo ca đây là ăn thuốc kích thích của nhóm chị dâu mày đấy. Đừng quá sùng bái ca, ca chỉ là truyền thuyết.”

Hai nữ đỏ mặt xấu hổ muốn chết bấu véo hông hai bên làm Tiêu Hạo đau đến nhe răng nhếch miệng.

Cao Viễn giơ ngón giữa lên khinh bỉ.

“Hạo ca quả thật là tự luyến cuồng, bất quả thằng em thích kaka.”

Tiêu Hạo nghe vậy cười cười từ chối cho ý kiến, chợt nghĩ đến cái gì, Tiêu Hạo hỏi.

“Tiểu Viễn, mày mấy hôm nay là làm gì không sang nhà anh chơi đâu? biệt thự to vậy mà mày ở một mình cũng không chán à?”

Cao Viễn cười hắc hắc thấp giọng.

“Em có trò mới rồi, để tối nay em về share qua cho Hạo ca chơi.”

Tiêu Hạo cũng biết là thằng này muốn share cái gì, có chút dở khóc dở cười.

“Ta nó chứ tiểu Viễn, anh đây đã cai rồi. Xem phim ảnh lại không bằng một lần thực hành đây kaka.”

Cao Viễn nghe vậy mà nội tâm thụ thêm 1 vạn điểm bạo kích thương tổn, đem cái gương mặt tiêu điều mà quay lên cầm điện thoại ra chơi.

Điện thoại Tiêu Hạo cũng vang lên tiếng chuông tin nhắn. Nhìn thấy nội dung tin nhắn từ Cao Viễn, Tiêu Hạo có chút bất ngờ.

“Hạo ca, tối nay em quyết định phá xử, anh đi cùng giúp thằng em với. Em sợ xảy ra ngoài ý muốn lắm à, đời trai chỉ có một lần, cầu Hạo ca giúp đỡ thằng em đáng thương này đi ahuhu.”

Ở Tiêu Hạo đang định nói cái gì, giáo viên cũng vào lớp mà bắt đầu tiết học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui