Chung Cực Nhân Loại


Lời nói ngông cuồng của Lục Dạ vang vọng khắp chính điện khiến không khí nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Long Chấn Thiên tuy cũng hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì chỉ âm thầm gật đầu hài lòng, trong thâm tâm hắn thế nhưng là đã công nhận Lục Dạ tên này tiện nghi con rể.

Đúng vậy Long Chấn Thiên chưa gì đã nghĩ nữ nhi mình có quan hệ với Lục Dạ, tuy đúng là như thế……
“Ta lên!”Một tiếng hét lớn ầm vang xuất hiện, một nam tử với khí thế hung tàn liền nhảy lên sàn đấu, đứng đối diện Lục Dạ.
“Ngươi là?”
“Long Khiêu, ngươi muốn đánh sao?”
Lục Dạ chưa kiệp hỏi thì, Long Chấn Thiên đã đứng dậy hỏi.

Có vẻ tên này là một thành viên của Long Tộc.
“Vâng, ta muốn kiến thức một chút hạng thứ 5 trên Thiên Kiêu Bảng mạnh đến cở nào.

Mong tộc trưởng thành toàn!”Long Khiên chấp tay nhìn Long Chấn Thiên thành khẩn nói, ánh mắt hắn liếc nhẹ qua Long Như Nguyệt dù rất nhanh liền rời khỏi nhưng Long Chấn Thiên cũng biết ý định của tên Long Khiêu này.
“Không có việc gì, ngươi cứ đánh đi!”Long Chấn Thiên phất phất tay nói, ánh mắt hắn hơi lắp lóe, hắn cũng muốn coi thử xem Lục Dạ mạnh đến cở nào.
Long Khiêu cũng là một cái đỉnh cấp thiên tài trong Long Tộc, cha của hắn là Đại Trưởng Lão của Long Tộc nên tất nhiên hắn cũng không kém.

Chưa đến 2 vạn tuổi nhưng tu vi đã đạt tới Tiên Vương Hậu Kỳ.
Hắn luôn nhắm tới Long Như Nguyệt cũng như vị trí tộc trưởng Long Tộc, giờ lại thấy Long Như Nguyệt đi cùng với một tên thiếu niên thì làm sao hắn có thể để yên được?
Vì thế Long Khiêu muốn mượn lần tỷ thí này ra oai để thu hút Long Như Nguyệt.
“Ngươi thấp hơn ta gần 2 đại cảnh giới, nên ta sẽ giảm tu vi xuống như thế nào?”Long Khiêu ra vẻ nghĩa khí nhìn Lục Dạ nói, thật sự hắn vô cùng không tin một kẻ chỉ với tu vi Đại La như Lục Dạ lại có thể mạnh đến mức nào.
“Haha, không cần! Cứ lao lên đi, ngươi giảm tu vi xuống thì sẽ ngay lập tức thua!”Lục Dạ bưng bít lấy khuôn mặt cười lớn rồi liếc nhìn Long Khiêu nói khiến hắn bất giác giật mình.
“Hừ, vậy thì bắt đầu đi!”Long Khiêu khó chịu hừ lạnh, sắc mặt hắn không hề tốt một tí nào.

Long Tộc vốn kiêu ngạo, thế mà chỉ tích tắc ngắn ngủi kia bản năng của hắn lại bảo hắn sẽ thua tên nhân loại chỉ có Đại La Sơ Kỳ tu vi?
“Vậy thì trận đấu đầu tiên, bắt đầu!”
“Rầm!”
Long Chấn Thiên chỉ vừa cất tiếng thì Long Khiêu đã dặm đất lao lên.
Hắn chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Lục Dạ, rồi tung quyền với tốc độ mà dù là Tiên Vương cũng chưa chắc có thể phản ứng kiệp.
“Phụt!”
Nhưng kỳ lạ, dù ra quyền cực kỳ nhanh nhưng đối với Lục Dạ lại chẳng là gì cả, hắn ung dung nghiêng đầu qua né tránh.
Lục Dạ né tránh khiến Long Khiêu đấm cái hụt, hắn tức giận không phục tiếp tục vung quyền.


Quyền phong cùng tốc độ ngày càng nhanh, đến một lúc sau Long Khiêu đã tung toàn lực mà tấn công Lục Dạ.
Nhưng Lục Dạ như biết trước tất cả đòn đánh của Long Khiêu mà nhẹ nhàng né tránh.
“Đây là?......”Long Chấn Thiên cùng tất cả nhưng người khác đều vô cùng nghi ngoặc, bọn họ cũng không nghĩ tới Lục Dạ lại có thể né tránh hoàn hảo hết tất cả các đòn đánh.
“Đó là do đôi mắt của hắn!”
“Đôi mắt?!!”
Long Như Nguyệt chợt lên tiếng khiến đám người chú ý đến đôi mắt của Lục Dạ.
“Đó…..đó là!!”Ngay khi đám người còn đang nghi ngờ thì một vị lão giả người khoác cà sa, toàn thân tỏa ra khí tức êm dịu như phổ độ chúng sinh liền trừng lớn mắt nhìn Lục Dạ lấp bắp nói.
“La Huyền Đại Phật, ngươi biết gì sao?”Long Chấn Thiên nhìn La Huyền hỏi điều mà tất cả đều nghi hoặc.
“Phù……Trong những kinh thư cổ của Tây Thần Sơn, có nhắc đến một cảnh giới mà khi một người đạt được có thể nhìn thấu linh hồn của người khác.

Từ đó đoán trước tất cả chuyển động của người đó!”La Huyền hít sâu một hơi trầm giọng nói, trong lời nói sự kích động hoàn toàn không che giấu.
“Cảnh giới đó được gọi là Giác Ngộ! Còn đôi mắt kia là Chính Đạo-A Lại Da Thức!”La Huyền Đại Phật hơi kích động nói, hắn không ngờ mình lại gặp được một người sở hữu cảnh giới giác ngộ trong truyền thuyết.
Lời nói của hắn không chỉ toàn trường ở dưới mà cả Lục Dạ đang đứng trên võ đài cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng lại có người biết tới sự tồn tại của A Lại Da Thức.
“Như vậy không phải là những đòn tấn công đối với hắn đều vô hiệu hay sao?”Toàn trưởng nhìn Lục Dạ cảm thán, tên này đúng là hack trắng trợn, nhưng biết làm sao đây? Không lẽ bọn họ phải móc mắt hắn ra rồi mới thi đấu? Tất nhiên là không thể.
“Tên khốn khiếp, ngươi còn là nam nhân không? Đừng có né tránh mãi!”
Long Khiêu tất nhiên cũng nghe được lời nói của La Huyền Đại Phật, hắn rống giận nhìn Lục Dạ cảm thấy mình nãy giờ không khác gì con khỉ đang mua vui cho hắn cả.
“Được thôi!”
“Hả?”
“Phốc!”
“Rầm!”
Long Khiêu tức giận lần nữa vung quyền nhưng lần này Lục Dạ tuy cũng né tránh nhưng hắn lại tung quyền ngay bụng của Long Khiêu khiến toàn thân hắn cong lại như con tôm, phun ra một ngụm máu tươi rồi như cánh diều đứt dây bây ra khán đài.
Tất nhiên là với thể tu Đại La Sơ Kỳ thì Lục Dạ không thể một quyền đánh trọng thương Tiên Vương Hậu Kỳ dễ dàng như thế, nhưng đừng quên là hắn còn có máy gia tốc thể hạt.
“Tiếp theo là ai nào?”Lục Dạ nhìn đám ngươi ở dưới cười mỉm nói, hắn cũng biết nhiệm vụ này của hệ thống chắc chắn không đơn giản.

Không rơi xuống một lần nào nghĩa là Lục Dạ phải đấu liên tục không ngừng nghĩ.
Long Khiêu bị hắn dễ dàng đánh bay là do quá não chó lao tới thôi.
“Ầm!”
“Tại hạ Đạo Minh, đệ tử của La Huyền Đại Phật.

Xin lĩnh giáo sức mạnh của huynh đệ!”
Một tên nam tử đầu trọc, thân hình cân đối nhưng vạm vỡ liền lao lên sàn đấu, hắn nhìn Lục Dạ chấp tay nói đầy chiến ý.

“Không cần như thế khách khí, bắt đầu đi!”Lục Dạ phất tay nói.

Hắn không muốn đôi co gì nhiều, cứ nhanh chống hoàn thành nhiệm vụ rồi vào Long Ngâm Tiên Trì luyện thể là ngon ăn rồi.
“Vậy thì đắc tội rồi!”
“Hàng Ma La Hán Quyền!”
Đạo Minh lại nói một câu rồi liền cất bước lao tới, hắn tung ra một quyền sau lưng hình thành hư ảnh La Hán lắp lánh kim sắc.

Vị La Hán dữ tợn nhìn Lục Dạ cũng vung quyền xuống như muốn trấn áp yêu ma.
“Haha, như vậy mới thú vị chứ!”Lục Dạ cười lợn, tên Đạo Minh này hoàn toàn không nhân nhượng khi đối đầu với Lục Dạ mà ngay từ đầu đã dùng Đế Cấp vũ kỹ.
“Phá Diệt Hư Thủ-Tử!”
Lục Dạ cũng không thèm né tránh, hai tay bao phủ lóng lánh tử sắc như tinh hà chói lọi, song quyền vung lên đối đầu vị La Hán to lớn kia.
“Ahh!”
“Ầm!!”
Dư lực từ cuộc va chạm quét qua toàn trường khiến đám người không nhịn được che mắt lại.
Khói bụi nhanh chống tản đi, lộ ra thân ảnh của cả hai người.

Chỉ thấy Lục Dạ hai tay lóe lên từng tia máu tươi, hắn cũng lùi lại bốn năm bước về phía sau.
Đạo Minh lại thê thảm hơn nhiều, tay phải lúc nãy tung quyền đã be bét máu tươi, xương cốt cũng rạn nứt vô số chỗ điên cuồng phun huyết.
Cú va chạm khi nãy đáng ra là hòa nhưng Lục Dạ do không muốn đánh quá lâu liền sử dụng máy gia tốc trự tiếp tăng sức mạnh lên gắp 5 lần đối đầu với Tiên Vương Hậu Kỳ như Đạo Minh.

Nếu không phải Đạo Minh có tu thể tu không kém đạt tới Tiên Vương Trung Kỳ thì chắc bây giờ phải thảm hơn nữa.
“Là tại hạ thua, huynh đệ thật sự rất mạnh!”Đạo Minh sắc mặt hơi trắng nhưng vẫn chấp tay nhìn Lục Dạ nói.
Bên cạnh hắn lóe lên một thân ảnh, không ai khác chính là La Huyền Đại Phật, vị Đế Tôn cũng là sư phụ của Đạo Minh.
La Huyền Đại Phật lấy ra một viên đan dược trị thương cho Đạo Minh sử dụng rồi liền quay đầu qua nhìn Lục Dạ.
“Đa ta Lục Dạ thí chủ lưu tình!”La Huyền Đại Phật cảm thấy khi nãy thiếu niên này vẫn chưa hoàn toàn sử dụng hết sức mình, vì vậy hắn liền nói một tiếng tạ.

Dù không quan tâm đồ đệ của mình thắng hay thua nhưng nếu thua quá khó coi thì mặt mũi Tây Thần Sơn để ở đâu đây?
“Thí chủ đã đạt đến cảnh giới giác ngộ như vậy, rất có duyên với Tây Thần Sơn chúng ta.

Tây Thần Sơn luôn ngoan nghên thí chủ tới thăm!”La Huyền Đại Phật nhìn Lục Dạ đưa ra lời mời hữu nghị.

“Thôi…..”
Keng, kí chủ nhận được nhiệm vụ “Kẻ Sa Đọa”.
Tên: Kẻ Sa Đọa.
Thời gian: 100 năm.
Miêu tả: Tiến tới Tây Thần Sơn giác ngộ cho kẻ sa đọa trở lại con đường chính đạo.
Phần thưởng: Một lần rút thưởng năng lực, một lần rút thưởng vũ kỹ.
Thất bại: Kẻ sa đọa hoàn toàn nhập ma, đồ sát trăm vạn sinh linh.
Nhìn nhiệm vụ này Lục Dạ hai mắt nhíu lại, hắn không nghĩ là với tính cách của mình thì có thể đưa ai trở về con đường chính đạo nữa đây.

Không đi lệch là hay rồi đấy.
“Có thời gian thì ta sẽ tới!”Lục Dạ tuy nghĩ vậy nhưng cũng gật đầu đáp ứng, phần thưởng lại ngon vô cùng, nếu không thử một lần thì sẽ hối hận chết mất.
La Huyền Đại Phật thấy Lục Dạ gật đầu liền thỏa mãn đem theo Đạo Minh đi xuống võ đài.
“Lan Nhược, con có vẻ rất muốn đấu với hắn?”Dưới võ đài Bạch Liên Cơ nhìn đồ đệ của mình hứng thú cười hỏi.
“Tất nhiên, hắn thế mà được xếp hạng tới top 5.

Dù hắn biểu hiện rất mạnh nhưng con vẫn muốn đấu với hắn!”Bạch Lan Nhược hai mắt cháy rực chiến ý cùng ác ý nhìn Lục Dạ.

Chiến ý là do ham muốn chiến đấu với kẻ mạnh như Lục Dạ, còn ác ý thì…..
“Vậy thì lên đi! Nhớ là phải dùng hết sức đấy!”Bạch Liên Cơ nhìn tiểu đồ đệ của mình mỉm cười ôn nhu xoa đầu nàng nói.
“Nhất định không để sư phụ mất mặt!”Bạch Lan Nhược gật đầu nói rồi liền phi thân lên võ đài.
Bạch Lan Nhược nhìn Lục Dạ chằm chằm khiến hắn hơi khó chịu run lên.
“Này, ngươi rốt cuộc có muốn đánh hay không?”Lục Dạ cảm thấy nữ nhân này có gì đó không ổn, nhưng lại không biết nàng không ổn ở chỗ nào.
“Hừ, tiếp chiêu!”Bạch Lan Nhược hừ nhẹ, liền lao tới bất ngờ tấn công Lục Dạ.
“Phụt!”
Đòn tấn công cực kỳ nhanh nhưng Lục Dạ giờ phút này đã kích hoạt Tự Tại Cực Ý Công, hoàn toàn không có gì quá sức.
Hắn né tránh đòn đánh của Bạch Lan Nhược rồi liền nhắm vào ngực nàng tung đòn.
“Hửm, có gì đó hơi mềm?”Bất chợt Lục Dạ cảm thấy tay mình như chạm đến một quả cầu mềm mại nào đó, hắn nghi hoặc bóp bóp vài cái.
“Ahh~”Một tiếng rên rỉ kiều mị vang lên khiến hắn giật mình nhìn qua, chỉ mấy Lục Dạ đáng lẽ phải tung chưởng đầy lùi Bạch Lan Nhược nhưng vị trí hắn tung chưởng lại đúng ngay đôi đại bạch thỏ của nàng.
“Cái…..cái này…..ta không phải cố ý!”Lục Dạ lùi lại đằng sau cười giảng hòa nhưng không buscu.
“Ngươi…..chết đi tên biến thái!!”
“Cửu Thải Thôn Thiên Ấn!”
Bạch Lan Nhược ngay khi phản ứng lại liền khuôn mặt đỏ ửng, hai mắt lửa giận bùng cháy kết một cái ấn quyết kinh khủng tung về phía Lục Dạ.
Lục Dạ thì chỉ còn cách đón đỡ, ấn quyết kia quá to lớn hoàn toàn không có khoảng trống để né tránh.
“Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ-Bắc Chi Huyền Vũ: Bách Lực Quy Linh Quyền!”
“Agh!!”
Lục Dạ gào thét tung ra một quyền đối đầu với ấn quyết khổng lồ của Bạch Lan Nhược.
“Ầm ầm ầm ầm ầm!!”

Âm thanh tung quyền vang lên liên tục, lực lượng chồng chất lực lượng.

Một quyền này tung ra Cửu Thải Thôn Thiên Ấn của Bạch Lan Nhược lại có thể thôn phệ lực lượng từ Bách Lực Quy Linh Quyền của Lục Dạ.

Tuy vậy nó vẫn là không chịu nổi sức mạnh mà vỡ nát.
Nhưng Lục Dạ hai tay giờ đã máu tươi dàn dụa, Cửu Thải Thôn Thiên Ấn kia không chỉ mạnh vượt qua lẽ thường, nó còn mang theo khả năng thôn phệ khiến cho cả cánh tay Lục Dạ trắng bệch vì bị mất đi quá nhiều máu huyết.
“Ta phải….giết ngươi….”Bạch Lan Nhược cũng không khá khẳm gì, cô nàng sau khi tung chiêu liền uể ải run rẩy có chút đứng không vững nhưng hai mắt vẫn là bùng cháy lửa giận nhìn Lục Dạ.
Ngay cả sư phụ của nàng còn chưa sơ nàng nơi đó thế mà tên thiếu niên trước mặt này lại dám sờ mó ngực nàng.

Bạch Lan Nhược chưa từng cảm thấy mình bị vũ nhục như thế.
“Được rồi!”
“Lan Nhược, ngươi trở về đi! Ngươi không thắng được hắn!”
Bạch Liên Cơ bất chợt xuất hiện giữ lại đồ đệ của mình.

Nàng ôn nhu ôm lấy Bạch Lan Nhược vào lòng, tránh đồ đệ ngã xuống.
“Sư phụ….”Bạch Lan Nhược dựa đầu vào bộ ngực mềm mại của sư phụ mình, thoải mái hạnh phúc quên luôn cả Lục Dạ.
Lục Dạ nhìn đôi thầy trò này cứ cảm thấy hơi sai sai…..không lẽ đây là bách hợp trong truyền thuyết?
“Tiểu tử, không tệ!”
“Ngươi thế mà dám chạm vào ngươi Lan Nhược, tiểu tử ngươi không định phụ trách sao?”
Bạch Liên Cơ nhìn Lục Dạ, tà mị mỉm cười nói như muốn mê hoặc hắn.
“Sư phụ, sao người lại nói vậy a?!!”Bạch Lan Nhược nghe được lời nói của sư phụ mình liền một mặt không thể tin được hét lên.
Ngay cả những người ở dưới khán đài dù biết Bạch Liên Cơ có vẻ chỉ đang đùa giỡn Lục Dạ nhưng cũng là kinh ngạc vô cùng.

Chỉ có Hồ Mị là hơi khó chịu bĩu môi, Bạch Liên Cơ là vậy là đang muốn gây sự với nàng a.
“Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm?”Lục Dạ một mặt nghi hoặc kì dị nhìn Bạch Liên Cơ hỏi.
“Tất nhiên, Hoa Yêu Thánh Địa ta có luật lệ không được tiếp xúc với nam nhân.

Nhưng vì Lan Nhược đã bị ngươi chạm vào nên trừ khi giết ngươi thì chỉ còn cách để ngươi phụ trách!”
“Không lẽ tiểu tử ngươi không muốn phụ trách sao?”Bạch Liên Cơ dùng Đế Lực giam cầm tiểu đồ đệ của mình lại rồi tiếp tục nhìn Lục Dạ nói, Bạch Lan Nhược vô lực hung hăn nhìn Lục Dạ ra hiệu nếu hắn dám phụ trách thì chết chắc.
Đúng là Hoa Yêu Thánh Địa có luật lệ này thật nhưng không đến mức nghiêm trọng như vậy, dù sao thì chiến đấu với thiên tài cùng cấp muốn không bị đụng vào cũng là việc khó hơn lên trời.
“Nếu tiểu tử ngươi không muốn thì….”
“Ta đồng ý!”
Bạch Liên Cơ cảm thấy đã đùa giỡn đủ rồi định hố Lục Dạ một lần vì tiểu đồ đệ của nàng đã nghẹn đỏ mặt rồi nhưng ai ngờ Lục Dạ lại bất chợt ngẩng đầu lên nhìn nàng nói.
“Không phải chỉ là phụ trách thôi sao? Lòng của ta còn là rất rộng lớn!”
Lời nói vừa ra, toàn trường liền như đông cứng lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận