“Lục Dạ cẩn thận!”
Phượng Uyển Thanh nhìn Lục Dạ nói ra thông tin về Cửu Diệp Kiếm Thảo.
“Một trong Thập Cổ Hung Thú sao?”
“Vậy càng thú vị!”
Lục Dạ cười ha hả tăng nhanh tốc độ muốn tiếp cận Cửu Diệp Kiếm Thảo.
“Hừ, nằm mơ!”
“Thảo Tự Kiếm Quyết-Lực!”
Cửu Diệp Kiếm Thảo hừ nhẹ, một trong chín phiến lá mang theo Lực Chi Văn Tự vung vẩy mà ra tạo thành một luồng kiếm khí khổng lồ.
“Oành!”
Lục Dạ đón nhận kiếm khí kia cũng không bị thương tổn gì nhiều, kiếm khí này tuy không sắc bén, cũng không nhanh nhưng lực đạo nó tạo ra thì kinh khủng không cần nói chấn đến Lục Dạ hai tay tê cứng.
“Nha, vậy thì xem ngươi đỡ chiêu này như thế nào!”
Lục Dạ nhìn Cửu Diệp Kiếm Thảo dường như khinh thường nhìn mình cũng không tức giận.
Hắn cười khẽ lẩm bẩm.
“Xoạt xoạt!”
Chớp mắt trăm tên hắc binh vừa xuất hiện đã bị Cửu Diệp Kiếm Thảo chém thành hắc khí.
“Hừ, có nhiêu đ…..”
“Rống!”
Cửu Diệp Kiếm Thảo còn chưa kiệp buông lời trang bức thì đã thấy một con hổ được tạo ra từ quang mang đang lao thẳng tới.
Con hổ này có tu vi Tiên Vương Trung Kỳ cùng với xung quanh cơ thể nó còn được bao phủ song sắc dị hỏa.
Đó không gì khác chính là Vạn Yêu Huyễn Quang cùng Diệt Thế Hắc Viêm và Nhật Thiên Phần Viêm.
“Nhân loại chết tiệc!”
“Thảo Tự Kiếm Quyết-Ngự!”
Cửu Diệp Kiếm Thảo khó chịu hét lớn, phiến lá mang theo kiếm khí tung hoành mà ra.
Lần này kiếm khí kia lại như tấm lưới giam giữ con hổ kia lại.
Nhưng khi kiệp phản ứng lại nó mới cảm nhận ra Lục Dạ đã biến mất ngay tại chỗ.
Cảm giác có người đằng sau mình, Cửu Diệp Kiếm Thảo liền cấp tốc quay thân.
“Thảo Tự Kiếm Quyết-Tốc!”
Không chần chờ, Cửu Diệp Kiếm Thảo liền tung đòn, vô số kiếm khí như thiểm quang mà ra đẩy vang Lục Dạ ra xa kèm theo đó là vô số vết cắt trên hai tay và lồng ngực.
Phượng Uyển Thanh cùng Long Như Nguyệt và Ngọc nhi đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền lo lắng không thôi, tiểu loli Lam Vũ cũng là hai cái tai thỏ ụp xuống biểu hiện sự lo lắng của nàng.
Thời gian 1 canh giờ chỉ còn lại vỏn vẹn 10 phút!
“Nhân loại, ngươi vậy mà lại đánh lén ta!”
Cửu Diệp Kiếm Thảo giọng điệu lạnh băng nhìn Lục Dạ hai tay đầy máu kia mà nói.
Nàng như nghĩ đến điều gì đó mà khí tức càng tỏ ra băng lãnh hơn.
“Đây sao có thể gọi là đánh lén?”
“Ta cũng không thể vừa đánh vừa hét tên chiêu thức a~”
Lục Dạ thản nhiên vung vảy cánh tay tràn ngập vết cắt của mình mà nói.
Lời nói của hắn khiến cho Cửu Diệp Kiếm Thảo dù không muốn cũng phải chấp nhận, tu tiên giới vốn chính là như vậy tàn nhẫn, đánh lén, mưu kế, gia thế, cướp bóc, thậm chí là cả khí vận đều là thực lực của mỗi người.
Nhất thời thái độ của Cửu Diệp Kiếm Thảo cũng chuyển biến trở về như cũ, tuy là vẫn không có thái độ tốt gì nhưng cũng không tính là quá lạnh lùng.
“Tiểu thảo thảo, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
“Chỉ còn 10 phút thôi đấy nên là bổn đại gia sẽ kết thúc trong một đòn!”
Lục Dạ nhìn Cửu Diệp Kiếm Thảo cười cười thông báo.
“Đừng gọi ta tiểu thảo thảo!”Cửu Diệp Kiếm Thảo liền thân nổi gân xanh giọng điệu tức giận vang lên.
Nó đường đường là một trong Thập Cổ Hung Thú vang danh khắp Trung Vị Diện thế mà vào miệng tên này lại là Tiểu thảo thảo, ừ thì nghe cũng dễ thương đấy nhưng nó thật sự thấy rất khó chịu a.
Tuy là như thế tức giận nhưng Cửu Diệp Kiếm Thảo vẫn chăm chú quan sát Lục Dạ, từ một hồi giao chiến khi nãy thì nó cũng biết tên nhân loại thiếu niên trước mắt này hoàn toán có khả năng bắt được nó nếu nó không nghiêm túc.
“Xoạt!”
“Ta thắng!”
Chớp mắt…..không còn nhanh hơn một cái chớp mắt trăm vạn lần.
Lục Dạ liền đã xuất hiện ngay sau lưng Cửu Diệp Kiếm Thảo đưa tay nắm lấy thân nó giơ lên ngang mặt mình.
Tốc độ của hắn như dịch chuyển tức thời nhanh đến độ cả đám người Long Như Nguyệt cùng Cửu Diệp Kiếm Thảo đều không kiệp phản ứng.
Chỉ có duy nhất Phượng Uyển Thanh là có thể thấy được rõ ràng chuyển động của Lục Dạ, ngay trong thời khác đó hắn như bộc phát tốc độ kinh khủng.
Chỉ là bước đi chậm rãi cũng sánh ngang với Đế Giả!!
“Hừ, mau thả ta r……”Cửu Diệp Kiếm Thảo đang định vùng vẩy thoát ra thì đã im bật ngơ ngác nhìn lấy nhân loại đang nắm lấy thân thể mình.
“Ngươi…..ngươi…..”
Chỉ thấy Lục Dạ lúc này hai mắt đã tràn đầy tơ máu, thậm chí bên mắt phải của hắn huyết lệ đang chậm rãi tuông rơi.
“Lục Dạ!”
Thấy cảnh này Phượng Uyển Thanh ngay lập tức liền xuất hiện bên cạnh Lục Dạ, Long Như Nguyệt cùng Ngọc nhi và tiểu Lam Vũ cũng là khuôn mặt trắng bệch chạy vội tới.
“Ngươi không sao chứ?”
“Chỉ là một trận cá cược thôi, cần gì phải làm như này? Cùng lắm ta bắt nó lại cho ngươi là được!”
Phượng Uyển Thanh ôn nhu lo lắng dùng góc áo nhẹ nhàng lâu đi huyết dịch trên mặt Lục Dạ.
Vừa nói nàng vừa trừng mắt nguy hiểm nhìn Cửu Diệp Kiếm Thảo vẫn còn ngơ ngác trong lòng vàn tay Lục Dạ.
“Haha, không cần lo! Mắt ta rất nhanh liền khỏi thôi!”
Lục Dạ vẫn không để ý cười nói.
Lúc nãy hắn đã kích hoạt Cực Tốc Thể Động, để có thể bắt được Cửu Diệp Kiếm Thảo thì Lục Dạ đành sử dụng máy gia tốc hạt thể tập trung vào mình hai mắt cùng não bộ để có thể bắt kiệp tốc độ của cơ thể.
Cũng vì thế mà mắt hắn phải chịu tác dụng phụ của máy gia tốc thể hạt.
“Ngươi, tại sao…..”Cửu Diệp Kiếm Thảo không thể hiểu nổi ngơ ngác lẩm bẩm, nhân loại này chỉ vì muốn bắt được nó, nó cũng không hề cảm nhận được chút ác ý nào từ Lục Dạ, thái độ không tốt kia chỉ là do một số kí ức trong quá khứ đưa tới mà thôi.
“Hà, cái gì sao với chẳng sao?!”
“Ngươi mạnh như thế, kiếm kĩ cũng không tệ, lưu lại làm cái quản gia cũng không tệ!”
Lục Dạ bật cười đưa tay sờ lấy mấy phiến lá của Cửu Diệp Kiếm Thảo mà nói.
“Ngươi……Hừ!”
Cửu Diệp Kiếm Thảo bị hắn sờ lấy phiến lá liền phát ra âm thanh ngại ngùng hừ nhẹ, đây là lần đâu tiền nó bị người khác chạm vào a, đã thế còn là nam nhân nữa chứ.
“Vậy ra đây là Thái Cổ Hung Thú gì đó sao?”
“Nhìn cũng không mạnh lắm a~”
Long Như Nguyệt cũng tiến tới góp vui đưa tay sờ soạn gắp toàn thân Cửu Diệp Kiếm Thảo.
“Ngươi…..bỏ ra ah!”Cửu Diệp Kiếm Thảo bị hai tên này sờ đến toàn thân khó chịu vung vẩy nhảy xuống mặt đất.
“Tiểu thảo……”
Bất chợt một âm thanh ngọt ngào nhưng không hiểu tại sao lại khiến nó thấy ớn lạnh đến từ tận tâm can vang lên từ bên cạnh.
Chỉ thấy tiểu Lam Vũ đang hai mắt chăm chú nhìn Cửu Diệp Kiếm Thảo, khóe môi chảy ra nước dãi lóng lánh, đôi tai thỏ ngoe ngoáy giật giật.
Ánh mắt của tiểu loli nhìn nó không khác gì thợ săn nhìn con mồi vậy.
Điều này khiến Cửu Diệp Kiếm Thảo liền toàn thân run rẩy lần nữa nhảy lên tay Lục Dạ.
“Tiểu Lam Vũ, ngươi không được ăn nó.
Nó thế nhưng là Lục Dạ ca coi trọng tiểu thảo!”Ngọc nhi đứng cạnh liền đưa tay bế tiểu gia hỏa lên nhìn nàng nhắc nhỡ.
“Lam Vũ biết rồi…..”Tiểu loli nghe vậy hai tai liền cụp xuống chán nản nói.
“Haha!”
Lục Dạ đám người nhìn biểu hiện của tiểu gia hỏa liền đồng loạt cười lớn, Lục Dạ cũng không nhịn được bỏ Cửu Diệp Kiếm Thảo xuống mặt đất, lại gần kéo thẳng tai của tiểu Lam Vũ lên mà vuốt ve, Long Như Nguyệt cũng như vậy kéo lấy một bên tai còn lại của nàng.
Tất nhiên là hai người đều song song ăn hai cái quạt giấy vào đầu từ tiểu loli.
“Bọn họ……”
Cửu Diệp Kiếm Thảo ở một bên nhìn thấy đám người cười cười nói nói qua lại liền ngơ ngác lẩm bẩm.
Tiếp đến nó lại như quyết định điều gì đó mà nhìn chằm chằm Lục Dạ.
“Oành!”
Thanh âm vỡ toang vang lên, chỉ thấy không gian được tiểu thảo dùng kiếm khí tạo ra giờ đã vỡ vụn, Lục Dạ đám người và Cửu Diệp Kiếm Thảo liền xuất hiện trở lại Dạ Thiên Điện quen thuộc.
“Đây là?”Đám người liền nghi ngờ nhìn ngọn tiểu thảo kia muốn xem thử nó định làm gì.
Chỉ thấy theo một tia sáng lục sắc chói mắt hiện lên, cây tiểu thảo giờ đã biến thành một thiếu nữ thanh xuân tịnh lệ.
Thiếu nữ mái tóc màu xanh lục bừng bừng sinh cơ, ngũ quan tinh mỹ, da thịt tuyết trắng như mỡ đông, dáng người lòi lõm đầy đủ cân đối.
Nàng với đôi mắt xanh thẫm sắc bén đảo qua khung cảnh xung quanh.
“Như lời hứa, ta thua ngươi nên sẽ ở lại nơi này.”
“Lục Tiểu Nguyên là tên của ta!”
Thiếu nữ giọng nói êm dịu như mùa xuân vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...