Chung Cực Nhân Loại


“Ahhh….”
“Con mẹ nó, lại lần nữa sao?!”
Ở một thế giới nào đó, trên bầu trời trong xanh hai bóng người một nam một nữ liền xuất hiện giữa không trung ở độ cao vài ngàn mét, hai người đang rơi tự do với tốc độ cực nhanh lao thẳng xuống dưới.
Hai âm thanh một kinh ngạc một thô tục liền vang lên, âm thanh đó không gì khác được phát ra từ Ngọc nhi cùng Lục Dạ.
Nhìn khủng cảnh này hắn đột nhiên cảm thấy quen quen nên liền nhịn không được thô tục nói một câu.
Chuyện là khi bị bàn tay bí ẩn đó kéo đi, Lục Dạ tuy lúc đầu cố gắng phản kháng nhưng hắn nhận ra là mình lại chẳng làm được gì, dù hơi lo lắng cho Hoa Vô Tuyết nhưng hắn vẫn là bình tĩnh lại.

Vì có được Tâm Ý Tương Thông nên hắn có thể cảm nhận được nàng đang rất an toàn, và có vẻ người kéo hắn đi cũng không có bất kì ác ý gì nên hắn cũng không tiếp tục phản kháng.
Ai ngờ bị ném đến trên hư không, mà người đem hắn đi từ đầu đến cuối cũng chưa từng xuất hiện.

Từ trên cao rơi xuống ngắm nhìn xung quanh thì hắn chợt nhận ra nơi này phong phú hơn Sơn Lâm Tinh rất nhiều.
Không giống như Sơn Lâm Tinh, nơi đây ngoài rừng rậm còn có biển cả, sa mạc, núi tuyết, núi lửa..v…v…
Kèm theo đó là vô số chủng loài yêu thú ở dưới mặt đất cùng trên trời, hắn thậm chí còn cảm thấy nguy hiểm khi nhìn thấy những con yêu thú kia.
Bất chợt sự hưng phấn liền trổi dậy trong lòng Lục Dạ.

Thật sự Sơn Lâm Tinh trước đó đối với hắn có thể nói là quá yếu, Ngọc Tiên bây giờ ở trước mặt hắn cũng chỉ là đưa thức ăn mà thôi.
Bất chợt tiến vào một thế giới có vô số tồn tại mạnh mẽ, đối với một người theo chủ nghĩa khoái hoạt cùng bạo lực như hắn thật sự là không còn gì tuyệt hơn.
Tạm dẹp quá mấy cái suy nghĩ đánh đập mấy con yêu thú kia qua một bên, Lục Dạ liền nhìn xuống nơi mà cậu sắp rơi xuống, đó là một hồ nước to lớn.
Nếu không phải chỉ có hắn cùng Ngọc nhi đang rơi thì hắn còn tưởng mình tới Khu Vườn Nhỏ nữa kìa.
“Vù…”Lục Dạ sử dụng Vô Hạn Chú Thuật khiến cho cơ thể mình lơ lững giữa không trung, trong khi đó Ngọc nhi lại dùng tiên lực để bay.

Hắn cũng không muốn bị ướt đâu, cả hai từ từ đáp xuống mặt đất bằng phẳng.
“Rống!”
Ngay khi cả hai người vừa mới tiếp đất, bỗng nhiên từ trong khu rừng một con hổ to lớn đến chục mét liền lao ra chạy như bay về phía Lục Dạ, nó rống lên một tiếng nhìn Lục Dạ hai người như con mồi.
Có vẻ như nó thấy hai người từ trên trời rơi xuống nên mới canh thời gian mà lao tới, trong mắt nó Ngọc nhi chỉ là một Đại Tiên Trung Kỳ còn Lục Dạ tuy mang cho nó cảm giác nguy hiểm nhưng lại chẳng có tu vi gì thế nên nó cũng chẳng quan tâm.
“Thái Ất cảnh yêu thú nhưng lại chưa hóa hình sao? Vậy đây là Đại Thiên Giới à?!”
Nhìn con hổ này Lục Dạ liền biết được đôi chút thông tin.

Mỗi một thế giới đều có một quy luật riêng về việc yêu thú hóa hình, Tiểu Thiên Giới thì đạt đến Thuế Phàm cảnh là có thể hóa hình.

Trung Thiên Giới thì là Đại Tiên, Đại Thiên Giới thì là Tiên Vương, ngoài ra những tộc yêu thú Đế Cấp trở lên thường đều có biện pháp giúp tộc nhân của mình hóa hình trước cả khi đạt Tiên Vương.
“Grừ….rống!”Không cho Lục Dạ nhiều thời gian suy nghĩ, con hổ kìa đã lao như bay đến trước mặt hắn.

Con hổ này có một bộ lông màu đen tuyền thậm chí còn có vẩy rồng loáng thoáng trên người nó, ngoài hình thể to lớn ngoại cở kia thì điều kì lạ nhất là nó có đến năm cái chân.
“Bán thần thú-Ngũ Trảo U Minh Hổ, hậu duệ của Ngũ Trảo Long cùng U Minh Hổ.

Lực công kích cùng tốc độ và lực xuyên phá đều vô cùng mạnh mẽ! Tu vi của nó tầm Thái Ất Trung Kỳ nhưng với cơ thể yêu thú cùng huyết mạch của mình nên sức chiến đấu có thể sánh ngang với Thái Ất Hậu Kỳ thậm chí Viên Mãn!”Không biết từ lúc nào Nguyệt nhi đã xuất hiện trên vai Lục Dạ mà nhìn con hổ kia giải thích.
“Ha, mặc kệ nó là Ngũ trảo hay thập trảo, cũng chỉ là một con mèo to xác mà thôi!”Lục Dạ hưng phấn nhìn Ngũ Trảo U Minh Hổ, không ngờ mới tới thế giới này đã gặp Thái Ất cảnh yêu thú, hắn thật sự phải cảm ơn người thần bí kia a.
“Tiểu Ngọc nhi, lại đằng kia nghỉ ngơi đi.

Ca chút nữa cho ngươi ăn thịt hổ!”
“Hahaah!”

“Ầm!”
“Vụt!”
Để lại một câu như thế cho Ngọc nhi, Lục Dạ liền cười lớn giậm chân lao lên, tuy trên người hắn còn có vài vết thương từ trận chiến với Liệt Dư nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, với hắn nhiêu đó chỉ như kiến cắn mà thôi.
“Rống!”Dường như cảm thấy mình bị xúc phạm khi nhìn thấy ánh mắt như kẻ săn mồi kia của Lục Dạ, Ngũ Trảo U Minh Hổ liền gào lên một tiếng giận giữ, tốc độ nó tăng nhanh vồ ra một trảo về hướng Lục Dạ.
Một trảo này ẩn chứa nồng nặc tiên lực cùng sức mạnh thể chất kinh khủng, có thể dễ dàng rung chuyển cả một vì sao!
“Oa haha, không tệ! Con mèo lớn, ngươi cũng tiếp ta một quyền!” Cảm nhận sức mạnh khủng khiếp ẩn chứ trong cú vồ kia, Lục Dạ không những không sợ hãi mà còn hưng phấn hơn mà vận sức tung quyền.
Hắn quyết định không sử dụng Vô Hạn Chú Thuật, trong thời gian qua hắn nhận ra rằng mình đã quá lạm dụng Vô Hạn Chú Thuật mà lại bỏ quên vũ khí mạnh mẽ nhất mà thượng thiên ban cho hắn.

Đó chính là cơ thể với tiềm lực vô hạn này!
Nói đơn giản thì [Thể Hạt Ngôi Sao] không chỉ cung cấp cho hắn năng lượng vô hạn để chiến đấu không biết mệt mỏi mà còn giúp cải thiện cơ thể hắn, mỗi khi bị thương và nghỉ ngơi hồi phục thì cơ thể hắn lại mạnh lên.

Năng lượng từ nó cũng làm cho các tế bào của hắn không thể lão hóa giúp cho hắn có được vô hạn tuổi thọ, khả năng phục hồi của nó cũng rất kinh khủng, những vết thương mà Liệt Dư gây ra giờ đã gần như bình phục hết rồi.
“Rầm!”
“Hahhh!”
“Rống!”
Quyền cùng trảo va chạm, một người một thú cùng lúc gào lên.

Phải nói không hổ là yêu thú, cơ thể không thể dùng tu vi để so sánh được, dù hắn vẫn chưa dùng hết sức nhưng với sức mạnh này đã sánh ngang với Thái Ất Viên Mãn rồi.
“Bộp!”

Đối diện vài giây, Lục Dạ cùng Ngũ Trảo U Minh Hổ đều cùng lúc lùi lại vài bước.

Lục Dạ thì lùi lại ba bước, Ngũ Trảo U Minh Hổ thì lùi lại bốn bước, đủ biết ai mạnh hơn.
“Grừ..” Ngũ Trảo U Minh Hổ nhìn Lục Dạ gầm gừ, nhưng trong mắt lại lóe lên kinh sợ, thậm chí nó còn nảy sinh ra ý định rời đi.

Đến tu vi như nó thì linh trí đã không thấp hơn loài người rồi nên nó cũng biết nhân loại trước mắt không dễ chọc.
“Sao nào sao nào, con mèo nhỏ không phải lúc nãy còn hung hăng lắm sao! Giờ từ hổ hóa hello kitty rồi à?!”Lục Dạ cũng thấy được cảm xúc sợ hãi trong mắt của Ngũ Trảo U Minh Hổ, thế là cậu liền mở lời với giọng điệu chăm chọc nhằm khiêu khích con hổ này.
Tuy là không thể nói được nhưng Ngũ Trảo U Minh Hổ vẫn có thể nhận ra ý chăm chọc trong lời nói của Lục Dạ.

Nó không biết Hello Kitty là gì nhưng bản năng nói với nó việc nó bị đem ra so sánh với thứ kia là vô cùng sĩ nhục.
“Rống! Grừ!”Nó vốn luôn kiêu ngạo do có được huyết mạch của Long tộc vậy mà giờ lại bị một tên nhân loại coi thường.

Nhất thời mất đi lý trí Ngũ Trảo U Minh Hổ liền lao tới rống lên giận giữ.
“Haha, vậy mới hay chứ!”Nhìn Ngũ Trảo U Minh Hổ lao đến Lục Dạ liền cười haha mà cùng lao lên.
“Rống!”Ngũ Trảo U Minh Hổ lao tới vung xuống song trảo muốn nghiền nát Lục Dạ.
“Ầm!”Nhưng Lục Dạ lại phản ứng vô cùng nhanh, trước cả khi Ngũ Trảo U Minh Hổ vồ tới, cậu đã dùng sức bật người lên cao khiến cho nó vồ một cái hụt.
“Haha, người thắng là ta nhé!”Không đợi con hổ này phản ứng, Lục Dạ liền cười to giáng một cú đá như thiên lôi vào ngay đầu nó từ trên cao xuống.
“Rầm….răng rắc….ầm!”Cú đá mạnh đến nổ khiến Ngũ Trảo U Minh Hổ đang đứng thẳng người cũng phải quỳ xuống, thậm chí xương cốt của nó còn vang lên âm thanh vỡ vụn.

Mặt đất xung quanh nát tan tạo thành một cái hố bị lún sau xuống vài mét.
“Rầm!”Bị giáng một cú vào đầu khiến Ngũ Trảo U Minh Hổ hai mắt lật trắng ngất đi, cơ thể không lồ của nó mất khống chế mà ngã xuống đất khiến cả khu vực rung lên.
“Hình như hơi quá rồi!”Nhìn cả phiến khu vực bị xới tung lên, Lục Dạ sờ sờ đầu ra vẻ ngại ngùng nói.

Lúc nãy do hưng phấn mà hắn lỡ dùng sức quá đà một tí.

“Lục Dạ, ngươi không sao chứ??”Ngọc nhi đứng một bên quan chiến thấy trận đấu đã kết thúc liền chạy lại nhìn Lục Dạ hơi lo lắng hỏi thăm, dù nàng biết hắn rất mạnh nhưng vẫn không kìm được lo lắng.
“Không sao nha, con mèo nhỏ này thì làm gì được ta chứ.

Đi nào, ca cho ngươi ăn thịt hổ nướng nha!”Lục Dạ cười mỉm nói, nhưng ánh mắt của hắn vẫn treo một chút u buồn có vẻ như việc tiểu nha đầu Kim nhi vẫn ảnh hướng đến hắn.

Nhưng nhớ lại những gì Nguyệt nhi nói khi hắn đang bị người thần bí kia lôi đi Lục Dạ liền khôi phục lại tinh thần.
Lúc đó Nguyệt nhi đã trấn an hắn bằng việc nói rắng Kim nhi vẫn chưa chết, khi hắn hỏi thêm thì nàng lại không trả lời mà âm thanh hệ thống lại vang lên.
Keng, kí chủ nhận được nhiệm vụ chi nhánh “Gặp lại cố nhân!”
“Gặp lại cố nhân!”Lục Dạ nhíu mày nghi hoặc, cố nhân thì đúng là hắn có đấy nhưng đa phần đều ở thế giới khác.
Tên: Gặp lại cố nhân.
Thời gian: Không có.
Miêu tả: Một người cực kì quan trọng với kí chủ, người mà bạn biết nhưng cũng không biết, đã từng gặp nhưng cũng chưa bao giờ gặp.
Phần thương: Một lần rút thưởng năng lực chỉ định thế giới.
Thất bại: không có
“Người mà ta biết nhưng lại không biết, đã gặp nhưng lại chưa bao giờ gặp?”
“Đây là kiểu gì câu đố a?”Lục Dạ nhìn phần miêu tả của nhiệm vụ này mà thật sau nhíu mày lại.

Tuy không biết nhiệm vụ này như thế nào nhưng bết được Kim nhi còn sống thì cũng đã khiến hắn bớt đi phần nào cảm giác tự trách.
“Năng lực chỉ định thế giới là gì hả Nguyệt nhi??”Lục Dạ tạm bỏ qua cái nhiệm vụ có phần hack não này qua một bên, hắn nghi hoặc nhìn cái phần thưởng của nhiệm vụ này.

Rút thưởng năng lực thì hắn biết, lần trước chòm sao Bạch Dương chính là hắn rút từ cái này a, nhưng mà chỉ định thế giới là sao?
“Như tên gọi, thứ này có thể cho kí chủ rút thưởng một năng lực ở một thế giới mà kí chủ muốn như thế giới của các bộ tiểu thuyết, manga, anime…v…v…”Nguyệt nhi giải thích khiến Lục Dạ gật đầu một cái, đúng là cũng khá có ích, chỉ cần ngươi chỉ định rút thưởng ở một cái thế giới đẳng cấp cao thì rút ra năng lực chắc chắn cũng không yếu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận