Canaria, người duy nhất cho hắn biết được niềm vui của thế giới này, cũng là người đầu tiên cho hắn nếm mùi thất bại.
Bởi ở kiếp thứ hai này hắn sỡ hữu sức mạnh cũng trí thông mình mà ai cũng muốn lợi dụng nên dần dà Lục Dạ lại sinh ra cảm giác nhàm chán với thế giới này.
Nàng đã dẫn hắn đi khắp thế giới từ những thác nước có truyền thuyết về quái vật, đến những ngọn núi cao nhất, đấu trường thời cổ xưa đến những hòn đảo, bãi biển.
Có thể nói cả tuổi thơ của hắn có được niềm vui là nhờ gặp được bà cô đó.
Nhưng cuối cùng lại phải nhìn cô chết đi mà chẳng thể làm gì dù sở hữu sức mạnh to lớn.
Xuyên qua tu tiên giới này, hắn lại gặp được tiểu nha đầu với khuôn mặt cùng tính cách giống với nàng, hắn chỉ nghĩ đó là trùng hợp và muốn bảo vệ tiểu nha đầu nhưng cuối cùng hắn lại không giữ được gì cả….
Chỉ trong giây lát đó thôi, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu của Lục Dạ.
“Mất một tiểu nha đầu cũng tiếc thật đấy nhưng đừng lo bổn công tử sẽ cho ngươi đoàn tụ với nàng, hahah!”Liệt Dư nhìn Lục Dạ đang ngồi quỳ xuống thẩn thờ ở tại chỗ dù hắn đang bị thương nặng nhưng vẫn cười hưng phấn nói.
Lục Dạ thì vẫn chẳng có động tĩnh gì, mái tóc của hắn do không còn chiếc tai nghe nữa nên đã rũ xuống che đi một nữa khuôn mặt khiến cho bọn người không thấy được biểu cảm hiện giờ của Lục Dạ.
Hoa Vô Tuyết đứng ở xa chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn Lục Dạ, nàng không thể rời khỏi chiếc thuyền được vì Nguyên lão đã dùng Tiên Lực bao phủ chiếc thuyền rồi.
Nếu giờ có một thằng Otaku nào đó thấy cảnh này nhất định sẽ hét lên“Adu, tóc che mắt! Thằng này nhất định sắp hóa chaos!!”.
Bất chợt Lục Dạ liền đứng lên, cậu cắm Thanh Ngọc kiếm sâu xuống tảng thiên thạch mà cậu đang đứng kia.
“Xoát!”
Bất chợt một luồng sát khí thông thiên liền lan tỏa ra cả phiến không gian tĩnh lặng, sát khi mạnh đến nỗi Hoa Vô Tuyết đang đứng trên thuyền cách đó khá xa cũng tái xanh cả mặt hít thở không thông, Liệt Dư đang cười đắc ý cũng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi mày mầy trắng bệch.
Nguyên lão đứng bên người hắn cũng không nhịn được rùng mình.
“Đây rốt cuộc là sát khí gì, thậm chí còn vượt qua cả gia chủ!”Nguyên lão ánh mắt hơi lộ ra kinh sợ, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Hắn vẫn rất tự tin vào tu vi Thiên Tôn của mình.
“Hừ, giả thần giả quỷ gì c…”
“Thuật Thức Thuận Chuyển Toàn Lực-Thương!”
Liệt Dư còn chưa nói xong thì âm thanh lạnh lẽo hơn cả băng tuyết liền vang vọng khắp không gian này.
Bất chợt một lực hút thậm chí vượt qua cả lỗ đen nhiều lần liền hút hắn lại, do đang bị thương nặng và ảnh hưởng của sát khí nên Liệt Dư chẳng phản kháng được mà bị Lục Dạ dùng bay chộp lấy cổ.
“Hộc….Nguyên…Nguyên lão….mau cứu ta!”Liệt Dư hoảng sợ vô lực phản kháng muốn thoát khỏi tay Lục Dạ nhưng lại chẳng có tác dụng gì.
“Súc sinh, bỏ thiếu chủ ra!”Nguyên lão cũng bị ảnh hưởng bởi lục hút kia nên không kiệp cứu Liệt Dư, nhìn thấy thiếu chủ bị tên sâu kiến này nắm lấy cổ, lão liền nổi giận lao đến nhưng lão lại không chú ý đến ở tay phải của Lục Dạ đang hiện lên vô số tia sáng tụ tập lại với nhau….
“Ngươi…cũng chết luôn đi!”Một câu lạnh lùng rời khỏi môi, Lục Dạ ngẩng đầu lên nhìn Nguyên lão với ánh mắt lạnh lẽo cùng sát khí khác hẳn với thường ngày, khiến Hoa Vô Tuyết đang đứng ở xa quan sát cũng giật mình, nàng chưa từng thấy Lục Dạ tỏ ra như vậy.
Ấn tượng của nàng với hắn là một người luôn vui vẻ, với những trò đùa và vô cùng thích những thứ mà có thể mang lại cho hắn niềm vui nhưng ánh mắt này lại khác.
“Hahhh, tiểu tử ngông cuồng, chết đi!”Nguyên lão nhìn thấy ánh mắt của Lục Dạ cũng giật nảy mình, bản năng thế mà lại nói cho hắn tên này rất nguy hiểm nhưng rất nhanh hắn liền giận giữ hét lớn, một tên sâu kiến vậy mà lại khiến Thiên Tôn như hắn cảm thấy nguy hiểm, đúng là một sự sỉ nhục! Hắn gào lên tung một chưởng toàn lực về phía Lục Dạ.
Lục Dạ nhìn chưởng pháp hung tàn đang lao xuống kia, trong mắt lại chẳng có một tia sợ hãi hay hứng phấn nào cả, chỉ có vô tận sát khí cùng lửa giận.
Cậu giơ tay phải lên lên.
Chỉ thấy tay phải của Lục Dạ giờ đã xuất hiện một cây trụ được tạo ra bởi cực quang, ánh sáng phát ra từ thậm chí làm phai mờ cả ánh sáng từ mặt trời, nếu như đang ở trong đêm tối thì cột trụ nhỏ này thậm chí có thể soi sáng cả thế giới!
“Xuyên qua tất cả! Mô phỏng sáng tạo tinh đồ-Cực Quang Trụ!”
Khuôn mặt lạnh lùng bỗng chóc chuyển qua giận giữ vô tận mà giơ tay nhắm về phía Nguyên lão đang lao đến.
“Phụt….”Nguyên lão ngay khi thấy cột sáng nhỏ kia liền như đứng hình, không phải vì thứ gì khác mà tử vong khí tức không thể trốn thoát đã hoàn toàn bao phủ hắn.
Hắn điên cuồng phóng thích Tôn Lực tạo ra một lớp lá chắn bảo vệ bản thân.
“Ngươ….”
“Xoẹt!”
Hắn chưa kiệp nói gì thì một cột sáng to lớn với chiều dài như nối liền trời và đất liền xuyên qua cơ thể hắn, lớp Tôn lực nồng hậu được hắn phóng thích ra đối đầu với cột sáng còn chẳng bằng một tờ giấy thậm chí ngay cả một phần trăm tỷ giây cũng chẳng thể chống đỡ.
“Đây là?!”
“Thứ này là gì?!”
“Không lẽ có người vượt qua Đế cảnh?!”
“Vượt qua cả Đế Lực, đây là thứ gì?!”
Nhất thời trong vũ trụ vô ngần vô số cường giả Tiên Đế liền kinh hãi mở to mắt nhìn về phí Sơn Lâm Tiên Giới, hai mắt của tất cả những vị Tiên Đế này dù là Đế giả hay Thiên Đế đều hiện lên kinh hãi.
Bọn họ thấy điều gì? Mặt trời… không mà là cả vũ trụ như một tờ giấy mỏng dễ dàng bị một cốt sáng xuyên thủng, chưa dừng lại ở đó cột sáng còn lấy một tốc độ mà ngay cả những cường giả đỉnh cao như họ cũng không phản ứng kiệp xuyên thủng qua vô số vũ trụ khác như Trung Thiên Giới, Tiểu Thiên Giới rồi mới từ từ biến mất.
“Đây là….vượt qua cả Thánh Đạo, ở một tiểu vị diện nhỏ này tại sao lại xuất hiện thứ kinh khủng như thế?!”
Ở một Đại Thiên Giới nào đó, một hắc ảnh nhìn về hướng cột sáng kia mà kinh hồ.
Hai mắt hắn lộ ra kinh hãi cùng không thể tin được.
“Nếu ta đoạt được nó thì tên Thôn Thiên kia không phải gặp ta thì sẽ chết chắc sao?!”Nhìn cột sáng này, hắc ảnh lúc nòng hoảng loạng thì giờ lại hiện lên vô tận lòng tham cùng hận thù nói.
“Nhất định phải tìm ra tên sở hữu thứ này!”Lẩm bẩm một tiếng hắc ảnh liền biến mất ẩn vào hư không.
…..
Mô phỏng sáng tạo tinh đồ-Cực Quang Trụ.
Đẳng cấp:????????????
Nguồn gốc: Từ chính thể chất của Kí chủ.
Miêu tả: Thứ chứa đựng toàn bộ thế giới quan của nhân loại, có khả năng sáng tạo cũng như hủy diệt các chiều không gian.
Năng Lực: Sức công phá vô hạn, phủ nhận tất cả mọi vật cản và chỉ tấn công mục tiêu.
Lưu ý: chỉ có thể dùng một ngày một lần.
Chỉ có thể bị ngăn cản bởi một Mô phỏng sáng tạo tinh đồ khác, hoạch sức mạnh ngang bằng với nó.
Lục Dạ nhìn mặt trời trước mắt đang yếu ớt tỏa sáng, hai mắt lạnh lùng như cũ.
Tại sao nói là yếu ớt tỏa sáng sao? Bởi chính giữa của mặt trời giờ là một cái lỗ không lồ, Cực Quang Trụ đã khiến cho toàn bộ tâm mặt trời trở thành các hạt hạ nguyên tử.
Nguyên lão thì đã bị xé nát thành từng phân tử nhỏ, linh hồn của hắn cũng bị xé tan nát.
“Bây giờ thì….còn ngươi thôi nhỉ? Liệt Dư công tử!”Lục Dạ quay đầu lại nhìn Liệt Dư đang kinh hãi cùng tuyệt vọng nhìn mình mà nở một nụ cười thân thiện, nhưng ánh mắt của hắn vẫn lạnh băng như cũ.
“Tha cho t….”
“Bụp!”
“Tha…”
“Bụp!”
“Th...”
“Bụp bụp bụp!”
Cứ mỗi lần Liệt Dư thốt ra một chữ Lục Dạ lại đánh vào một nơi trên cơ thể hắn, mỗi cú đánh đều có thể dễ dàng phá nát hành tinh liên tục giáng xuống.
Đến một lúc sau, khi cơ thể của Liệt Dư đã không còn toàn vẹn, khắp nơi chảy máu lênh láng bầm dập, hai mắt bị xuyên thủng bởi những cú đánh của Lục Dạ, hai tay cùng hai chân gần như đứt lìa.
“Ưafdffvik….”Hắn giờ đã không thể nói ra bất kì từ ngữ rõ ràng nào.
“Tạm biệt, Liệt Dư công tử!”Lục Dạ mỉm cười lạnh băng nói, tay trái gồng sức.
“Răng rắc…”
Theo một tiếng vang giòn, cổ của Liệt Dư liền bị bẻ gãy, tắt thở mà chết.
Ngay cả Linh hồn của hắn muốn chạy trốn cũng bị Lục Dạ xé thành từng mảnh, chết đến không thể chết hơn nữa.
“Bụp….vụt!”
Ném xác của Liệt Dư về phía mặt trời, Lục Dạ liền cầm lên Thanh Ngọc Kiếm, chậm rãi bay về thuyền.
Thanh Ngọc Kiếm run lên như muốn an ủi Lục Dạ nhưng hắn cũng chẳng thèm đáp lại.
“Cộp!”
Đáp xuống chiếc thuyền ngay bên cạnh Hoa Vô Tuyết.
Lục Dạ im lặng đặt Thanh Ngọc Kiếm xuống, Thanh Ngọc Kiếm cũng sáng lên biến lại thành Ngọc nhi.
“Lục Dạ…”
Cả hai nàng nhìn hắn im lặng liền không nhịn được lo lắng gọi một tiếng.
“Không có gì…ta chỉ muốn im lặng một chút thôi!”Lục Dạ nở một nụ cười khổ, hắn đã tính hết tất cả nên mới nhắc nhỡ Hoa Vô Tuyết cùng Kim nhi ở trên thuyền, dù hai nàng có lao tới thì cũng sẽ chẳng kiệp nhưng không ngờ Kim nhi lại bộc phát tốc độ còn nhanh hơn cả hắn.
“…”
Cả ba người im lặng không nói một lúc thì bất chợt trên trời đột nhiên xuất hiện một thân ảnh trung niên.
Thân ảnh này, liếc mắt qua Lục Dạ đám người rốt phất tay lên, một thân ảnh bị thiêu rụi gần như hoàn toàn từ mặt trời liên bay ra dừng lại trước mặt tên trung niên.
“Ai! Rốt cuộc là tên nào giết ta nhi tử!”
Âm thanh gào thét vang vọng đất trời, tên trung niên hai mắt đỏ bừng, cả không gian theo tiếng gào của hắn cũng ầm ầm đổ nát.
“Ngươi, ngươi giết nhi tử của ta!”Nam tử trung niên, hai mắt xung huyết nhìn Lục Dạ nói.
Hắn chính là phụ thân của Liệt Dư, gia chủ của Liệt Gia, Liệt Chấn Thiên cường giả Đế cảnh duy nhất của Liệt gia.
“Tch, đánh trẻ già lại đến!”
“Đúng vậy! Bổn đại gia giết nhi tử của ngươi đấy thì như thế nào?!!”
Lục Dạ nhìn Liệt Chấn Thiên miệng khinh thường nói.
Dù không sử dụng được Cực Quang Trụ thì hắn vẫn có thể chống lại Tiên Đế dù cái giá có phần lớn….
“Được, được lắm vậy thì ngươi chết đi!!”Liệt Chấn Thiên lúc đầu vẫn còn chút lo sợ Lục Dạ có thể sử dụng một đòn giống như hồi nãy một lần nữa nhưng theo biểu hiện của hắn thì có vẻ quang trụ kia không thể sử dụng liên tục.
“Súc sinh! Đền mạng cho ta nhi tử!”Liệt Chấn Thiên lao tới hai tay bùng nổ đế lực nhắm vào Lục Dạ.
Hoa Vô Tuyết cùng Ngọc nhi cả người căng cứng trước đế uy của Liệt Chấn Thiên, trong khi Lục Dạ lại bình tĩnh ra lệnh cho hệ thống trong đầu.
“Hệ thống, chuẩn bị kích hoạt Chung Mạt Luận đi!”
“Chủ nhân nếu ngươi làm vậy thì…”
“Không cần nói, cùng lắm mất đi hệ thống mà thôi, bây giờ mạng sống mới là quan trọng nhất!”
Lục Dạ làm lơ đi lời nói của Nguyệt nhi mà ra lệnh cho hệ thống.
Chỉ cần Liệt Chấn Thiên đến gần hắn trong phạm vi 10m thì Chung Mạt Luận liền sẽ kích hoạt!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...