Thành công đi vào trong Hoàng Thanh, thiếu niên liền trước tiên tìm lấy một gian khách điếm thuê phòng ở lại trước.
Thiếu niên đến hiện giờ chắc ai cũng biết rõ, hắn chính là Lục Dạ! Như Ý Thiên Diện không chỉ thây đổi được diện mạo khí chất của Lục Dạ mà cả tu vi cũng có thể giả mạo.
“Cạch!”
Lục Dạ vừa bước vào trong căn phòng trên tầng lâu khách điếm liền vung tay lên dùng Như Nguyệt Luân Ý Ngọc bao phủ không gian xung quanh, tiếp đó hắn lại phất tay một lần nữa.
Theo Lục Dạ điều động, Dạ Linh Châu bên trong liền bay ra một thân ảnh.
“A nha!”
Thanh Nhã Tâm từ trong Dạ Linh Châu bị Lục Dạ kéo ra bất chợt liền cái mông tiếp đất, nàng phát ra một tiếng rên khẽ xoa xoa mông mình nhìn Lục Dạ ủy khuất vô cùng.
Nàng vốn dĩ còn đang ngơ ngác vì khung cảnh hùng vĩ tráng lệ bên trong Dạ Linh Châu thì đã đột nhiên bị Lục Dạ kéo ra ngoài làm nàng nhất thời không kiệp phản ứng.
“Nghĩ ngơi chút đi, tối nay chúng ta sẽ hành động!”
Lục Dạ đi đến bên góc tường ngồi xuống nhìn Thanh Nhã Tâm nói, hắn không hề gỡ xuống Như Ý Thiên Diện, dù sao thì đeo theo nó cũng chẳng có cảm giác gì.
“Này, ngươi rốt cuộc tên gì thế hả?”
Thanh Nhã Tâm đưa ánh mắt hiếu kỳ cùng tức giận trừng mắt Lục Dạ, tên này sau khi nàng gật đầu đồng ý hắn điều kiện liền đem nàng thu vào trong pháp bảo mà không thèm giới thiệu mình một chút nào.
“Ngươi không phải cũng chưa nói tên mình cho ta hay sao?”Lục Dạ ánh mắt không mấy quan tâm nhìn Thanh Nhã Tâm, theo hắn thì chỉ là một lần giao dịch cần gì quá hiểu biết nhau.
Dù vậy, nếu nàng muốn biết Lục Dạ cũng không ngại nói cho nàng……tên giả! :))
“Thanh Nhã Tâm là ta tên, giờ đến lượt ngươi!”Thanh Nhã Tâm kiệp phản ứng lại, nàng rất hảo sản nói cho hắn tên thật của mình.
Dù sao thì hắn cũng biết nàng là công chúa, tùy tiện hỏi một người trong Hoàng Thành cũng biết được nàng tên thật, không có việc gì phải che giấu cả.
“Đông Vân Bất Tri Dạ!”
Lục Dạ khẽ nhìn Thanh Nhã Tâm một lần rồi liền hé miệng nói, thật ra thì Đông Vân Bất Tri Dạ cũng không phải hoàn toàn là hắn tên giả.
Lục Dạ từ khi sinh ra đã là một tồn tại nghịch đảo nhân quả kèm theo đó là sự bất tử.
Bất tử ở đây có nghĩa là dù hắn chết theo bất kỳ cách nào thì vẫn sẽ hồi sinh ở một thế giới khác với một cái tên khác, Đông Vân Bất Tri Dạ là một trong những cái tên đó.
Tuy vậy đó là diễn biến vận mệnh nếu hắn tới Khu Vườn Nhỏ, việc Lục Dạ tiến vào Tu Tiên giới đã khiến nét bút vận mệnh chuyển qua một hướng hoàn toàn mới.
Nếu hắn đoán không lầm thì hiện giờ trong vô vàn vị diện vũ trụ đã không tồn tại thứ được gọi là Khu Vườn Nhỏ.
Đó cũng là lý do vì sao hắn có thể rút ra được các Chủ Quyền Mặt Trời, theo Lục Dạ suy nghĩ Khu Vườn Nhỏ như cốt truyện và hắn là nhân vật chính, thiếu mất nhân vật chính thì cốt truyện không thể xảy ra và hoàn toàn biến mất!
Các suy đoán trên dẫn tới một dấu hỏi cực lớn trong lòng Lục Dạ, đó chính là thân phận của hệ thống! Nghịch đảo cả số phận của hắn khiến Lục Dạ tiến vào Tu tiên giới chứ không phải Khu Vườn Nhỏ, đủ hiểu sự kinh khủng của thứ được gọi là hệ thống này.
Bỏ qua những suy nghĩ chưa có lời giải kia, Lục Dạ nhắm mắt lại để tâm thần của mình thôi luyện Binh Tự Bí.
Hắn thiếu nhất hiện giờ chính là vũ kỹ về binh khí, thay vì mua trên hệ thống thì tự mình diễn luyện sẽ càng thuận tay hơn.
“Hừ!”
Thanh Nhã Tâm thấy Lục Dạ không thèm để ý đến mình cũng hừ nhẹ, nàng đưa tay ôn lấy tiểu yêu quái chơi đùa cùng nó chờ đến buổi đêm.
Tiểu yêu quái cũng rất hứng thú chơi với Thanh Nhã Tâm, nó lần đầu ngoài Lục Dạ tiếp xúc với một người khác.
Cả hai vùi đùa một hồi rồi Thanh Nhã Tâm liền bắt đầu tu luyện, nàng tiên lực trong người cũng chỉ mới khôi phục một chút mà thôi, vẫn là cố gắng hấp thụ bổ sung lại tiên lực.
Tiểu yêu quái thấy vậy cũng nằm một chỗ ngủ, nó có vẻ không mấy quan tâm việc tu luyện, chỉ cần ngủ là tu vi cũng ầm ầm tiến lên.
Theo như Lục Dạ thấy thì nó cũng phải Thái Ất cảnh tu vi rồi.
Cứ thế chớp mắt liền đến đêm tối
………
Lục Dạ chậm rãi mở ra đôi mắt lấp lóe của mình, hắn tuy trong một ngày không thể hoàn toàn thôi diễn ra vũ kỹ hoàn thiện nhưng cũng đã có một chút cơ sở.
Giờ chỉ cần thực chiến rồi bù đắp thêm vào là có thể tạo ra vũ kỹ thật sự cho mình.
“Được rồi, chúng ta cũng đến lúc nên hành động!”
Lục Dạ đứng dậy hoạt động một chút thân thể, hắn ánh mắt nhìn qua Thanh Nhã Tâm kêu gọi một tiếng khiến nàng thoát ra khỏi trạng thái tu luyện.
Thanh Nhã Tâm ánh mắt mở ra, nàng nhìn Lục Dạ trong lòng hơi phức tạp, nếu như nàng thực sự giúp hắn thì đúng là đã phản quốc.
Nhưng đây chính là tu tiên giới, mỗi người đều vì lợi ích của mình, vì mạng sống của mình mà đấu tranh.
Điều kiện Lục Dạ đưa ra cũng chỉ tổn thất Hoàng Thất thôi còn nhân dân thì vẫn không ảnh hưởng gì.
“Phù……ngươi muốn đi tới nơi nào trước?”Thanh Nhã Tâm đứng lên giọng nói nghiêm túc nhìn lấy Lục Dạ hỏi.
“Tới nơi nào trước……”
“Bảo khố đi!”
Lục Dạ vuốt khẽ suy nghĩ rồi liền hứng thú cười toe toét, hắn muốn coi thử bảo khố của một Hoàng Triều sẽ ẩn chứa thứ gì.
Đúng vậy, giao ước giữa Lục Dạ cùng Thanh Nhã Tâm chính là nàng dẫn đường cho hắn vào trong hoàng cung, bởi vì Thanh Nhã Tâm là công chúa nên kết cấu mọi thứ trong hoàng cung nàng gần như nắm trong lòng bàn tay.
Còn Lục Dạ tất nhiên không thể bỏ qua cơ hôi vừa có thể thăm do hoàng cung, vừa có thể cướp bảo.
Thanh Nhã Tâm thấy Lục Dạ vừa ra đã tiến thẳng tới bảo khố liền hơi khó chịu, dù sao đó cũng là nàng lúc trước nhà.
Nhưng rất nhanh nàng liền bình thường trở lại, dùa vào thái độ lúc trước của phụ hoàng cùng với sợi dây chuyền mẫu thân đưa cho nàng.
Thanh Nhã Tâm biết mình không thể trở về Thanh Nguyên Hoàng Triều.
“Trong hoàng cung có tổng cộng 3 tầng hầm!”
“Tầng thứ nhất chính là bảo khố, tầng thứ hai là nơi chôn cất các vị hoàng đế đời trước và cũng là nơi ta gia……thái thượng hoàng tĩnh tu.”
Thanh Nhã Tâm chậm rãi cho Lục Dạ giải thích 3 tầng hầm dưới cung điện, nàng khi nói đến tầng thứ hai lại hơi ngừng lại rồi chuyển giọng nói tiếp.
Có vẻ trong thâm tâm chính nàng đã dần cách xa khỏi hoàng triều này.
“Vậy còn tầng thứ ba?”
Lục Dạ lập tức nhíu mày hỏi, theo hắn nghĩ thì 3 tầng hầm thì thứ cuối cùng sẽ là thứ quan trọng nhất.
Bảo khố tuy quan trọng nhưng so sánh với thân thể của các đời trước hoàng đế vẫn là không đáng kể nhưng vẫn còn tầng thứ ba, rốt cuộc thứ gì mới có thể khiến hoàng thân xem trọng hơn cả mộ địa ông cha mình?
“Tầng ba……nơi đó chứa đựng……”
…….
Bên trong hoàng cung, thân ảnh thiếu niên đeo trên mặt mình một chiếc mặt nạ lướt nhanh qua hành lang rực rỡ trong cung điện.
Bên cạnh hắn là một thiếu nữ đuổi sát phía sau, điều đáng nói là dù hai người nghênh ngang chạy trên hành lang nhưng những tên lính gác lại như chẳng cảm nhận được gì.
“Thật là thần kỳ!”
Thanh Nhã Tâm nhìn những tên lính Tiên Vương trở lên đang canh gác nhưng lại chẳng để ý chút nào đến hai người họ liền trong lòng kinh sợ vô cùng.
“Đừng rời xa khỏi ta quá 2m, nếu không lúc đó người bị phát hiện thì bổn đại gia cũng đành mặc kệ đấy!”
Lục Dạ nhìn Thanh Nhã Tâm lên tiếng nhắc nhỡ, hắn trong lòng đang vô cùng hào hứng đi đoạt bảo trong hoàng triều đây.
Nếu không phải do hắn không quen với kiến trúc trong hoàng cung thì với Như Nguyệt Luân Ý Ngọc, Lục Dạ muốn đi thì đi muốn về thì về, ai có thể ngăn cản?
“Chỗ này!”
Bỗng Thanh Nhã Tâm khi chạy đến một ngã rẽ trên hành lang liền thốt liên một tiếng làm Lục Dạ dừng lại nghi ngờ nhìn nàng.
Hắn chợt phát hiện ngay giữa ngã rẽ này không có bóng dáng của bất kỳ một tên lính canh nào, vì vậy lập tức Lục Dạ liền nhìn thẳng bức tường ngay giữa ngã rẽ.
Chỉ thấy trên bức tường đeo một bức tranh to lớn, bên trong bức tranh là một nam nhân uy nghiêm chính trực, bên cạnh hắn đúng một vị mỹ phụ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc, ngay chính giữa hai người là một tiểu nữ hài xinh xắn đang tươi cười nắm lấy tay của cả hai.
Đây thỏa thỏa một bức tranh gia đình ấm áp, dù vậy Lục Dạ như cảm thấy ánh mắt của mỹ phụ trong tranh nhìn nam nhân uy nghiêm kia có vẻ hơi….e ngại….
Hắn cũng thấy tiểu nữ hài kia rất quen mắt, nhìn Thanh Nhã Tâm rồi lại nhìn tiểu nữ hài, Lục Dạ như nghĩ ra điều gì đó.
“Đây là phụ thân cùng mẫu thân ngươi?”
Lục Dạ nhìn Thanh Nhã Tâm hỏi, hắn vẫn không biết vì sao nàng lại bị truy đuổi nhưng đó chắc là một nguyên do không mấy tốt đẹp.
Dù Lục Dạ hỏi như vậy nhưng Thanh Nhã Tâm lại không hề trả lời, nàng ánh mắt hơi ngơ ra nhìn bức tranh kia, nhất là khi nhìn phụ thân của mình, trong mắt nàng lại lóe lên căm hận, không hiểu cùng buồn khổ.
Bức tranh này được phụ thân nàng nhờ họa sĩ giỏi nhất Thanh Thủy Tinh này vẽ nên trước khi mẫu thân qua đời không lâu.
Nàng lúc trước khi nhìn bức tranh này chỉ cảm thấy ấm áp cùng nhớ nhung mẫu thân, nhưng hiện giờ khi nhìn lại nàng mới cảm thấy ánh mắt của mẫu thân là như vậy vô cùng kỳ lạ.
“Bộp!”
“Nghĩ gì đó hả? Mau chỉ ta lối vào bảo khố đi!”
Lục Dạ vỗ đầu nàng một cái giọng nói khó chịu lẩm bẩm khiến Thanh Nhã Tâm phản ứng lại.
Nàng trong lòng âm thầm cười khổ, cảm nhận giọng điệu khó chịu của Lục Dạ khiến nàng tâm tình không hiểu sao càng đau đớn.
“Lối…..lối đi xuống tầng hầm là sau bức tranh này.
Để ta mở nó giùm ngươi!”
Thanh Nhã Tâm cười gượng, nàng quyết định trong lòng, sau khi giúp xong Lục Dạ nàng sẽ tự mình khám phá bí mật trong những sự việc kia.
Vì sao phụ thân là muốn làm nhục nàng, vì sao mẫu thân lại chết, tất cả những điều đó dù có chết Thanh Nhã Tâm cũng phải biết được.
“Không cần, cứ xuyên qua là được!”
Lục Dạ không thèm chờ Thanh Nhã Tâm mở ra thông đạo bí mật, hắn đưa tay nắm lấy nàng bàn tay trắng trẽo mềm mại trực tiếp phía trước thẳng tiến.
Và y như hắn nói, hai người thật sự xuyên qua!
Bên kia bức tường là một thông đạo dẫn xuống dưới cực kỳ dài, với hai bên là những ngọn đuốc thấp sáng lối đi.
Thanh Nhã Tâm bị Lục Dạ cấm lấy tay kéo đi liền hơi ngơ ngác rồi sau đó lại xấu hổ vô cùng.
Nàng chưa bao giờ bị nam nhân nào khác ngoài phụ thân tiếp cận, nhưng cũng vì chuyện tối qua mà hiện giờ Thanh Nhã Tâm có ấn tượng không hề tốt về nam nhân, nhưng Lục Dạ lại khác, nàng trong lòng không hiểu sao lại vô cùng tin tưởng hắn, có thể là vì hắn cứu nàng khi bị truy đuổi chăn.
“Đi nhanh lên, sau khi lấy xong bảo khố.
Bổn đại gia liền giúp ngươi khám phá sự thật!”
Lục Dạ bước chân vẫn đều đặng di chuyển không hề quay đầu lại, nhưng lời nói của hắn lại khiến Thanh Nhã Tâm ngơ người ra.
Nàng cứ tường hắn chỉ coi nàng như thứ để lợi dụng, nhưng có vẻ không như vậy.
“Ừm!”
Nhất thời Thanh Nhã Tâm hai mắt liền lóe lên lấp lánh hy vọng, nàng cảm nhận ấm áp từ bàn tay Lục Dạ truyền đến cúi thấp đầu khẽ nói một tiếng.
Chạy không bao lâu, họ rốt cuộc cũng đến được tầng 1 dưới cung điện, nơi chứa đựng bảo khố của Thanh Nguyên Hoàng Triều!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...