Edit: Kogi
Nội dung quảng cáo vốn là như thế này, khung cảnh là vùng ngoại ô về đêm, dưới ánh trăng, hai chú mèo một đen một trắng đang chạy êm ru, lúc này, hai người khống chế âm thanh và hình ảnh phải tạo ra bầu không khí cấp bách khi truy đuổi thứ gì đó để tăng sự hiếu kỳ của khán giả, màn thứ ba, vạch rừng cây sang hai bên liền xuất hiện kiến trúc châu Âu cổ kính, bên trong có một đầu bếp làm donut và một tiểu tinh tinh sinh sống, đầu bếp chính là mèo con, còn tiểu tinh linh là kỹ xảo hoạt hình La Vĩ Huyền thiết kế, mèo con phải làm ra bánh donut siro của Kadic trong bếp, dưới sự phụ trợ của âm nhạc, mèo con sẽ làm bánh donut, sau đó mèo con mang ra đặt trên đàn piano trong phòng khách, đợi đến khi siro đông lại, đầu bếp mèo con liền rời đi, hai chú mèo Xiêm đen trắng xuất hiện, nhân lúc đầu bếp mèo con không chú ý liền ăn bánh donut, đầu bếp mèo con quay lại không thấy bánh donut đâu, gãi gãi đầu, trở về làm một phần khác. Hôm sau, cùng thời điểm, khi đầu bếp mèo con bưng chiếc bánh donut ra phòng khách, cả căn phòng chứa đầy mèo, nhìn đầu bếp mèo con chăm chú, ý nói sức hấp dẫn của bánh donut siro đã kéo cả đàn mèo đến đây, tiếp đó, trong lúc đầu bếp mèo con đứng ngây người, tên và sản phẩm công ty Kadic hiện ra ở góc dưới bên phải quảng cáo, quảng cáo kết thúc.
Vốn dĩ như vậy cũng không tệ, nhân viên lên kế hoạch vô cùng chi tiết rõ ràng, thời gian vừa vặn, nhưng so với kết quả trong tưởng tượng thì không giống lắm.
Màn thứ nhất ánh trăng đã chắc chắn thành công.
Màn thứ hai Mễ Quả và Na Na Quả chạy trong rừng cây, quay hai mươi phút cắt thành bảy giây, coi như thuận lợi.
Màn thứ ba kiến trúc châu Âu.
Đến màn thứ tư mèo con làm donut thì hơi khó, bất luận đạo diễn giảng cho mèo con làm sao để sử dụng đạo cụ, mèo con vẫn có thể làm hỏng hết bối cảnh trước mặt mọi người, đến khi thực sự không còn cách nào khống chế, La Vĩ Huyền ra mặt điều chỉnh, sửa bầu không khí ấm áp hài hòa trong kịch bản thành “luống cuống tay chân”.
“Anh trai, hay đấy! Điều tôi muốn là khán giả trước màn hình TV, nhất định sẽ muốn ăn donut được làm ra với khí thế đó”.
“Mà anh nói xem, tôi có thể dùng cách gì để chế ngự mèo con?”.
“Tôi đang khen anh đó!”.
Tuy nói là luống cuống tay chân, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mèo con, ai nỡ trách mắng cậu, bánh donut thật đã để trong lò nướng, mèo con chỉ cần giả vờ là đầu bếp chứ không cần động thủ, cuối cùng lấy bánh trong lò ra là coi như thành công rực rỡ.
Mèo con dùng máy đánh trứng đánh bơ, sau đó, cho vào miệng ăn, đạo diễn nói không sao, đoạn này có thể cắt.
Mèo con dùng thìa xúc bột chocolate, sau đó, cho vào miệng ăn, đạo diễn cũng nói không sao.
Mèo con đổ siro vào cốc, sau đó, đổ vào miệng uống, đạo diễn vẫn nói đừng lo.
Tiếp đến, mèo con lấy bánh donut thật để sẵn trong lò đặt lên khay, sau đó, cho vào miệng ăn, đạo diên và nhân viên hoảng sợ kêu to.
“Khoan đã!! Thứ đó không ăn được!”.
Mèo con nuốt miếng bánh donut, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc nhìn mọi người, La Vĩ Huyền đỡ trán, La Cảnh Linh cười vang.
Quảng cáo tiếp tục, quay cảnh Na Na Quả và Mễ Quả ăn vụng donut.
Mèo con kéo đuôi Na Na Quả.
“Na Na Quả, không được làm như vậy!”.
“Sao không, nhóc không thấy đạo diễn bảo bọn chị làm thế sao?”.
“Nhưng mà mèo con cũng muốn ăn”.
“Nhóc à, bây giờ nhóc là người, người thì không thể tùy tiện ăn đồ cho mèo được”.
Mèo con muốn cùng Na Na Quả ăn donut trên đàn piano, Mễ Quả khuyên nhủ.
Na Na Quả không để ý tới Mễ Quả và mèo con, ưu nhã đi vào ống kính, thản nhiên bày ra tư thế kiêu ngạo liếc mắt nhìn máy quay, những động tác này, khiến đoạn quảng cáo về sau nhận được lượng lớn phiếu bầu trong một hoạt động bỏ phiếu quảng cáo ở thế giới mèo.
Mễ Quả vuốt vuốt chân mèo con an ủi, sau đó đi theo Na Na Quả, vừa tiến vào phạm vi ống kính, toàn thân liền cừng đờ.
“Con mèo đen được lắm…còn con trắng bị sao vậy…”.
“Mễ Quả thật là! Mèo mà lại sợ lên TV”.
Chủ nhân Mễ Quả không thể động viên Mễ Quả cố lên vì đang quay quảng cáo, lo lắng sốt ruột.
Mèo con đặt ngón trỏ lên môi, ai oán nhìn bóng lưng Na Na Quả.
(Mèo con muốn giống Na Na Quả và Mễ Quả, ăn donut…).
Bên ngoài có nhiều mèo khác chờ đến màn quay của mình, đứa nào cũng lộ ánh mắt thèm thuồng, mèo con còn nghe thấy tiếng chúng nó nuốt nước miếng.
(Mèo con muốn ăn!!).
Mèo con mặc đồ đầu bếp, chạy vọt đến chỗ đàn piano, cướp lấy chiếc bánh donut ngay dưới mũi Na Na Quả, sau đó cắn một miếng, nuốt vào, nhìn ống kính lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Na Na Quả và Mễ Quả ngây người, vẻ hạnh phúc của mèo con khiến người quay phim rất tự nhiên dời góc máy đến vị trí có lợi cho cậu, đợi mọi người tỉnh táo lại, hiện trường có tiếng la hét, bởi vì sự xuất hiện của mèo con mà những con mèo khác ở bên ngoài cũng chạy vào, chúng nó đánh nhau để tranh giành bánh donut, khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
“Cut! Cut! Rốt cuộc là làm sao vậy!!”.
Đạo diện vừa dứt lời, đàn piano liền sụp, lũ mèo giật mình dừng động tác, nhìn về phía đạo diễn, trả lại sự yên tĩnh sau một hồi tác chiến mù mịt.
Một chiếc donut lăn lăn lăn, lăn đến chân Mễ Quả cứng ngắc, dừng lại, Mễ Quả giật mình tỉnh dậy.
(Á! Đúng rồi, mình phải quay quảng cáo…).
Mễ Quả do dự một chút, gặm chiếc bánh donut lên, hoàn toàn chưa ý thức được tình cảnh đã không còn nằm trong kịch bản, nó đi tới bên phải ống kính, ăn một miếng donut, ngẩng đầu đối diện với ống kính, lắp bắp nói: “Meo meo…” (Ngon…ngon…).
Kịch bản bị phá hỏng vốn dĩ coi như thất bại, nhưng, La Vĩ Huyền nhìn qua quảng cáo sau khi được cắt nối liền không định quay lại nữa, anh cho rằng quảng cáo này sẽ có hiệu quả không tưởng.
Quả nhiên, chưa nói đến biểu hiện của Na Na Quả, hành động bất ngờ của Mễ Quả khiến nam nữ trong thế giới mèo vô cùng thần tượng, cuối cùng một câu “Ngon…ngon” ngớ ngẩn hình như lại được đón nhận nồng nhiệt.
Bên cạnh đó, quảng cáo này gây ấn tượng nhất là mèo con, mặc dù chỉ là quảng cáo, nhưng vẫn tạo ra cảm giác bánh donut của Kadic thực sự do đầu bếp mèo con làm, đối với khán giả, đầu bếp mèo con chạy đến đoạt lại bánh donut rồi ăn nó khiến các chị em phụ nữ thấy đáng yêu cực kì, khi mọi người thấy trên bao bì donut siro của Kadic in dòng chữ “Thành phần không ảnh hưởng đến con người”, donut siro liền trở thành một trong những món ăn vặt thịnh hành nhất lúc đó.
“Mèo con kìa!!”.
“Xem con bướng bỉnh chưa kìa!”.
“Đâu có!!”.
Mèo con ngồi trên đùi La Vĩ Huyền xem quảng cáo, vô cùng hưng phấn, La Vĩ Huyền nắn nắn mặt mèo con, mèo con phùng mà ngửa mặt nhìn La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền phát hiện hành động nắn mặt mèo con này đã thành thói quen rồi, da mèo con rất mịn rất mềm, hơn nữa nắn xong còn phớt hồng.
(Nắn thích thật…).
La Vĩ Huyền nhìn tay mình ngây người, đang suy tư, máy tính đột nhiên “ting” một tiếng, biểu thị doanh thu của Kadic lại nhích lên một điểm, tài khoản công ty La Vĩ Huyền cũng lập tức nhận được lợi nhuận.
(Ngụy Y Khang coi như là thành công…).
La Vĩ Huyền nghĩ, ôm chặt mèo con, những thứ này không phải của cải mà tài mèo con mang lại sao? Nhưng mà không có lần sau, cuộc sống của mèo con, chỉ cần bình yên là đủ, quá phô trương chỉ đem đến phiền phức.
Ngụy Y Khang quả thực thành công, nhờ có quảng cáo thúc đẩy tiêu thụ, khiến công chúng công nhận chất lượng sản phẩm và thực lực của Kadic, chỉ cần ông muốn, cho dù bị Hỉ Thụy Tư uy hiếp, vẫn có thể tiếp tục nâng cao danh tiếng, đáng tiếc ông ta là kẻ ngu số một, giúp Lâm Triết Trình tính kế mèo con.
Mèo con gặp rắc rối rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...