Khi tiếng nổ mạnh vang lên, trong lòng Trần Lâm rất bình tĩnh___Hắn biết Tô Khinh ở trong đó, cũng biết bản thân rất thích người này. Vì thế hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý để tia đau đớn nhỏ bé này chảy qua đáy lòng.
Trần Lâm nghĩ, Tô Khinh đã chết, toàn bộ liên hệ giữa mình và căn cứ này đã bị cắt đứt, hắn sẽ không còn lưu luyến, thậm chí không còn hồi ức, thể xác và tinh thần của hắn từ nay sẽ được tự do.
Mà thời điểm người bên ngoài đấu đá đến khí thế ngất trời, Tô Khinh vẫn còn đang trầm mê trong giấc mộng biến thành một nhóc súc sinh toàn lông, còn chưa kịp hiểu rõ đầu cua tai nheo đã bị chôn sống với nhóc con kia.
Cậu nhớ rõ khi mình mở mắt ra còn mơ hồ nhìn thấy giáo sư Trình, nghĩa là về tới căn cứ rồi sao?
Tô Khinh cố sức nâng tay lên sờ sờ vành tai, mới phát hiện thiết bị liên lạc không biết đã bị người ta lấy xuống từ bao giờ.
Mịa, không phải trời không tuyệt đường người sao? Tô Khinh thấy rõ ràng là lão giời già đang dốc hết tâm tư ra để diệt cậu mà.
Máu trên người cậu chảy càng ngày càng nhiều, thân thể càng ngày càng lạnh, thần trí cũng càng lúc càng mông lung. Tô Khinh đành phải dốc sức cắn lưỡi mình như tự sát, đau đến nhe răng nhếch miệng, mới có thể buộc chính mình tỉnh táo hơn một chút. Trong không gian nhỏ hẹp, cậu hơi hơi khom người, chống đỡ toàn bộ tấm lưng gầy ôm lấy Đồ Đồ Đồ, bảo vệ nó trong lòng.
Thân mình nhóc con ấm ấm mềm mềm còn vương mùi sữa nhàn nhạt cơ hồ là niềm an ủi duy nhất của Tô Khinh trong tuyệt cảnh. Tô Khinh nói chuyện vẫn rất khó khăn, chỉ có thể chầm chậm vỗ về trên lưng Đồ Đồ Đồ, dùng cái cổ họng như đã rách toạc nhỏ giọng nói: “Ngoan, đừng sợ, đừng sợ.”
Đồ Đồ Đồ cọ cọ trong lòng cậu: “Chú, chúng ta bị nhốt vào hộp nhỏ rồi sao?”
Tô Khinh nghẹn giọng nói: “Đừng nói bậy, phải chờ đến khi chúng ta bị hỏa táng xong mới nhốt vào hộp nhỏ được chứ.”
Đồ Đồ Đồ sợ ngu người: “Hỏa… Hoả táng?”
Nhóc con cân nhắc nửa ngày, lại nói: “Chú nè, ăn cháu tuyệt đối không ngon đâu, cháu còn bé mừ.”
Trước mắt Tô Khinh tối sầm từng đợt, bên tai cũng nổ vang liên hồi. Cậu cười khổ một tiếng: “Thế thì ăn chú trước, chú da dày thịt béo, được rồi chứ?”
Đồ Đồ Đồ nghĩ nghĩ, thống khoái đồng ý luôn: “Được nha.”
Một cái chân đang miễn cưỡng chống đỡ của Tô Khinh thiếu chút nữa mềm nhũn luôn ra: “Đồ sói nhỏ vô ơn, cháu có tí lương tâm nào không hả?”
Đồ Đồ Đồ không thể động đậy được, rất nhanh sau nó phát hiện ra thanh âm nói chuyện của chú đáng ghét càng ngày càng nhỏ đi, phản ứng càng ngày càng chậm dần, không chơi cùng nó nữa.
Bốn phía đều tối đen không nhìn thấy bất cứ cái gì, Đồ Đồ Đồ ghé sát vào lòng Tô Khinh, không bao lâu sau đã mệt mỏi ngáy ngủ khe khẽ.
Tô Khinh cười khổ, tâm nói nhóc quỷ này đúng là vô tư thật đấy, trời sụp đất nứt cũng chẳng để trong lòng.
Tô Khinh thử giật giật người, phát hiện ra chỉ cần mình nhúc nhích một chút sẽ có gạch đá rơi xuống, vì thế cậu ngoan ngoãn hẳn, đá bé thì còn được, chứ mà tảng to nện xuống đây chẳng phải cậu sẽ biến thành nhân bánh hay sao.
Đúng lúc này, Tô Khinh nghe thấy tiếng kêu cứu mỏng manh, hình như là một cô gái… Triệu Nhất Phi?
Sau đó cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Người kêu cứu có nghe thấy không? Xin hãy kiên trì.”
Tinh thần Tô Khinh rung lên, suýt nữa trào cả nước mắt, Hồ Bất Quy!
Khi Hồ Bất Quy nghe thấy tiếng kêu vốn đang dở tay đo lường dấu hiệu sự sống trong nhà xám còn đang bốc cháy, lúc này không nói hai lời xông thẳng vào, Hứa Như Sùng la to trong thiết bị liên lạc: “Đội trưởng Hồ anh không được vào! Chỗ kia cần thanh lý, lửa còn chưa tắt, rất có khả năng lửa lan ra dẫn phát lần nổ thứ hai…”
Hứa Như Sùng câm miệng, bởi vì từ máy theo dõi càng ngày càng nhiễu, y đã thấy Hồ Bất Quy đội mũ sắt vọt vào trong rồi.
Kỹ thuật gia đáng thương tội nghiệp quay đầu nói với Lục Thanh Bách bên cạnh: “Em… Em còn đang nói chuyện với anh ta mà.”
Lục Thanh Bách hiếm thấy không tiếp lời y mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang vội vàng gọi tới gọi lui trên màn hình, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Nếu cậu nhóc kia thực sự…thì rất đáng tiếc.”
Tô Khinh muốn lớn tiếng kêu to, đáng tiếc phần cứng trong cổ họng không phối hợp, âm lượng không làm sao mà cất to lên được, mồ hôi lạnh ròng ròng nơi thái dương đã chảy xuống tới mắt, cậu quyết định mạo hiểm một phen, một tay bảo vệ Đồ Đồ Đồ, tay còn lại đặt trên tảng đá lớn bên cạnh mình, lần đầu tiên khởi động chiếc nhẫn điện vô dụng từ khi bắt đầu đeo nó.
Liền sau đó là một tiếng “Phốc” nhỏ, mặt đất xung quanh đều chấn động, cánh tay Tô Khinh đau nhức, một bàn tay không thể động đậy được nữa.
Cậu thầm nói thôi xong rồi, cánh tay đặt nơi đó vừa lúc bị một khối đá sắc nhọn từ phía trên rơi xuống đập phải, rắc một tiếng, gãy nát.
Chuyện không xong hơn còn ở đằng sau. Cậu còn chưa nghĩ ra cách xử lý cánh tay gãy thì cơn đau nhức đã dội lên ở sau lưng. Tô Khinh lảo đảo, bị một lực cực lớn đẩy ép về phía trước, lại chợt nghĩ tới Đồ Đồ Đồ vẫn còn trong lòng mình, vì thế liều mạng dùng bả vai chống lên vách tường bên cạnh, vừa há miệng đã phun ra một ngụm máu lớn.
Tảng đá nện vào lưng hình như đã đánh gẫy xương sườn cậu, xương gãy chọc thủng buồng phổi, máu trào ra nhiều hơn, sặc vào trong khí quản. Tô Khinh không còn khí lực để mà ho khan, chỉ có thể liều mạng dùng nửa thân thể chống đỡ chính mình, Đồ Đồ Đồ sợ tới mức oa lên khóc lớn, Tô Khinh cả kinh, không có sức ôm lấy nó, chỉ đành để mặc nhóc con trượt ra khỏi tay, cuộn tròn lại bên chân mình.
Máu trào ra khỏi kẽ môi cậu ngày càng nhiều ngày càng gấp, nhỏ lách tách lên người Đồ Đồ Đồ trên người.
Hồ Bất Quy tìm thấy chiếc vòng cổ của Triệu Nhất Phi thì đã xác định được đại khái tiếng kêu cứu của cô truyền tới từ chỗ nào, bỗng nhiên anh nghe thấy động tĩnh bên này, vừa quay đầu thì thấy một bàn tay lộ ra trong đống đổ nát, nó buông thõng ở đó, nhuộm đầy máu, chỉ duy có phần gốc ngón giữa sạch sẽ đến quỷ dị, là vị trí nhẫn điện ẩn hình.
“Tô Khinh, là cậu phải không Tô Khinh? Cậu cũng ở bên trong sao?”
Tô Khinh lúc này đừng nói đến trả lời, ngay cả mở mắt cũng còn gian nan. Cậu vừa mở miệng đã không nhịn được mà ho khan, Hồ Bất Quy tiến sát lại, nhíu chặt mày, áp tai lên, mơ hồ nghe được tiếng ho khan và tiếng trẻ con khóc. Anh nhìn mấy tảng đá lớn chặn ở ngoài, cởi áo khoác ra ném sang một bên, trên người không còn công cụ gì, chỉ có đôi tay và một khẩu súng máy, xem ra phải dùng tay không mà dời chúng đi rồi: “Cậu ráng chịu đựng một chút, tôi đưa cậu ra ngoài ngay đây.”
Hồ Bất Quy không đợi được câu trả lời của Tô Khinh, chỉ có tiếng trẻ khóc càng ngày càng lớn. Anh nghe ra nhóc con hình như vẫn còn nhiều hơi lắm thì hơi hơi thả lỏng, bé con còn sức mà khóc được to thế, ắt hẳn không gian bên trong còn đủ, Tô Khinh còn có thể nhớ ra việc dùng nhẫn điện để phá vách tường, có lẽ người tạm thời cũng không có vấn đề lớn gì.
Vì thế Hồ Bất Quy phạm phải sai lầm chết người khiến cho anh hối hận nhất đời này___Anh cho rằng Tô Khinh ho khan là do bị đất bụi rơi xuống làm sặc, nghe thấy thanh âm nhỏ dần, còn tưởng cơn ho của cậu đã bình ổn lại rồi.
“Cậu kiên trì một chút, kiên trì thêm chút nữa.”
Tô Khinh đã mất đi năng lực suy nghĩ, cậu không biết tảng đá trên lưng mình nặng bao nhiêu, chỉ cảm thấy thứ đó muốn sạch không khí trong buồng phổi. Máu tràn vào đường hô hấp, cả người cậu như bị ngâm trong biển máu, chỉ có tiếng trấn an của Hồ Bất Quy hòa cùng tiếng khóc của Đồ Đồ Đồ trở thành nguồn sức mạnh duy nhất để cho cậu vẫn liều mạng gắng gượng chống đỡ đến phút cuối cùng.
Đúng lúc này, tiếng cầu cứu của Triệu Nhất Phi lại vang lên đến, Hồ Bất Quy sửng sốt phát giác tiếng kêu cứu của cô bé đã mong manh hơn ban đầu nhiều lắm. Nghiêm khắc mà nói, là Hồ Bất Quy đang chạy về phía Triệu Nhất Phi, trên đường phát hiện ra Tô Khinh, tâm tình kích động thiếu chút nữa quên béng luôn cô bé đó. Anh do dự thoáng nhìn cánh tay của Tô Khinh trước mặt, lại quay đầu nhìn về hướng Triệu Nhất Phi đang kêu cứu.
Chuyện này…không công bằng với cô ấy.
Cô bé gọi: “Cứu… Cứu…tôi… Cứu mạng… Cứu…”
Sau đó tiếng kêu của cô gái bỗng nhiên nín bặt. Hồ Bất Quy trong lòng trầm xuống, kéo thiết bị liên lạc qua hỏi cực nhanh: “Bên này tôi phát hiện ra người sống sót, sao vẫn còn chưa mở được đường? Bao giờ đội cứu hộ mới tới?”
Phương Tu cùng Tần Lạc phối hợp ăn ý, trong căn cứ Lam ấn còn có một Trần Lâm chân ngoài dài hơn chân trong, muốn không nhanh cũng khó, Phương Tu nói: “Cơ bản đã nắm giữ được cục diện, nhân viên đội cứu hộ sẽ tranh thủ đến chỗ anh trong năm phút nữa.”
Hồ Bất Quy hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nâng tay Tô Khinh lên, dùng ngón cái lau sạch vết máu thâm đen trên mu bàn tay cậu, giọng nói tận lực nhẹ nhàng, anh nói: “Cậu chờ một chút, đội cứu hộ sẽ tới trong năm phút nữa, chỉ chút nữa thôi, bên kia có một đồng bạn của cậu, tiếng kêu cứu của cô ấy tự nhiên ngừng bặt, tôi sợ cô ấy có lẽ đã… Cậu chờ tôi một chút, nhé!”
“Đừng! Đừng đi!” Tô Khinh vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng, lại không thể gọi ra thành tiếng, chỉ có càng nhiều máu tươi ộc lên đổ thốc xuống đầu Đồ Đồ Đồ.
Tô Khinh rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, cậu cảm giác mình nhất định sẽ chết.
Đừng đi… Vì sao lại muốn bỏ tôi lại… Vì sao…
Cậu chưa bao giờ thấy lạnh đến thế, Đồ Đồ Đồ ôm lấy đôi chân run rẩy không vững của cậu, ngón tay nhỏ bé bấu chặt lên áo cậu, không ngừng gọi: “Chú ơi… Chú… Chú đáng ghét…”
Tô Khinh miễn cưỡng mở to mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé kia trong bóng tối mơ hồ, cậu không biết vì sao mình còn chưa ngã xuống, có lẽ là vì thân thể đã cứng ngắc rồi chăng.
Vì sao lại tin rằng sẽ có người tới cứu mình chứ nhỉ? Ý thức gần như mông lung, Tô Khinh bỗng nhiên nghĩ tới chuyện khó hiểu ấy, sau đó rất nhiều rất nhiều tiếng người đang tới, nhưng cậu không phân biệt được bọn họ đang nói gì nữa, chỉ cảm thấy càng ngày càng mệt, mệt muốn chết đi.
Mí mắt của Tô Khinh khép lại khi ánh sáng còn chưa kịp rọi vào, cậu cũng chưa kịp nghe thấy bên tai vang lên một tiếng thét đầy kinh hãi.
Khi nhân viên cứu hộ tới nơi thì Hồ Bất Quy đã dùng hai tay không đào được Triệu Nhất Phi ra rồi___Cô bị vùi không sâu lắm, chỉ là trên người có vết thương do súng bắn, khi ra ngoài đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Hồ Bất Quy lòng nóng như lửa đốt gọi người khiêng cô ra ngoài, sau đó lập tức chỉ huy nhân viên cứu hộ ở hiện trường bắt đầu tìm kiếm dấu hiệu sinh mệnh khác và nghĩ biện pháp đưa Tô Khinh ra.
Khi Hồ Bất Quy trông thấy cậu thanh niên kia một lần nữa, cả người anh như bị sét đánh sững sờ đứng đó, đôi chân như đóng đinh tại chỗ, một chữ cũng không nói nên lời.
Một tay của Tô Khinh đã gãy nát, đầu xương đâm rách thịt lòi ra ngoài, một chân bị kẹt giữa mấy khối đá phiến. Cậu hơi khom mình, đan chân mà đứng, tảng đá hơn mấy chục cân đè nặng trên lưng đến tận lúc ấy rốt cuộc mới lăn sang một bên, mà cậu vẫn duy trì tư thế cũ, bả vai rũ một bên chống đỡ cả cơ thể, một bàn tay buông thõng dừng lại trên đầu đứa nhỏ cả người đẫm máu.
Đứa nhỏ kia ôm chân cậu khóc gào, nhân viên cứu hộ lấy lại phản ứng đầu tiên vội vàng cúi người ôm nó lên.
Tô Khinh lung lay ngã nhào xuống đất như thể máu toàn thân đều đã chảy hết, nằm lại chỗ kia, không còn sinh khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...