Tôi mua thêm một chiếc ba lô để chứa đồ, sắm sửa hoàn thiện, tôi đeo ba lô đầy đồ vặt vãnh, muối, đường cùng một vài gia vị thức ăn khác. Tôi đi lang thang trên con đường làng, sẵn tiện tôi hỏi luôn Bi Pho.
Tôi: Này Bi Pho liệu ta có không gian chứa đồ riêng không, một không gian riêng của ta giống như thế giới trắng lúc ta gặp ngươi vậy, có thể chứa đồ để đỡ phải mang đồ lặt vặt lích kích bên mình.
Bi Pho: Có thưa chủ nhân, kiếp trước của ngài có hẳn một không gian vũ trụ riêng, chứ không phải một không gian chứa đồ vặt vãnh. Không gian trắng chính là mảnh vỡ của vũ trụ riêng đó, khi ngài chết đi ở kiếp trước nó cũng vỡ tan rồi.
Tôi: Uầy! lợi hại thế cơ à, mà kiếp trước ta là ai vậy, sao ta lại có nhiều điều hay thế nhỉ.? Cái không gian trắng ấy ta có thể sử dụng để chứa đồ được không.?
Bi Pho: Bi Pho không rõ về không gian trắng ấy, thông tin cũ về chủ nhân kiếp trước và Bi Pho được sinh ra thế nào Bi Pho cũng không rõ lắm, chỉ có một vài thông tin vụn vặt còn sót lại và một ít công pháp, Bi Pho được chủ nhân tạo ra từ kiếp trước, trải qua hàng trăm triệu năm, thậm chí có khi còn lâu hơn trước khi chủ nhân tái sinh, thức tỉnh, thì chỉ còn lại duy nhất Bi Pho và không gian trắng.
Không gian trắng hiện tại chủ nhân không thể sử dụng, nhưng để chứa đồ có thể trích xuất một góc nhỏ của không gian trắng.
Tôi: Hả!, ta đã tồn tại từ thời gian trước đó lâu thế sao?, vậy chẳng phải từ xa sưa trước đây ta là một đại năng tồn tại à?. Trích xuất sử dụng một góc nhỏ, vậy ngươi biết không gian trắng rộng cỡ nào không.?
Bi Pho: Bi Pho sẽ tiến hành trích xuất dựa vào tối đa năng lượng hiện có của cả chủ nhân lẫn Bi Pho, còn không gian trắng rộng bao nhiêu Bi Pho cũng không biết được, những trả lời của Bi Pho dựa vào những tính toán và lượng kiến thức Bi Pho có được.
Tôi: ngươi dựa vào năng lượng của ta để sử dụng, năng lượng của ngươi ta biết là cũng có, nhưng được bao nhiêu. Ngươi cứ trích xuất đi, nhưng đừng dùng toàn bộ, nhỡ cạn năng lượng ta bất tỉnh ra đây thì sao.
Bi Pho: Chủ nhân yên tâm Bi Pho sẽ có tính toán.
Tôi: Vậy được rồi, ta giao phó lại cho ngươi.
Ngay sau lúc đó tôi thấy năng lượng của mình cạn dần, rồi rất nhanh ồ ồ chảy đi như thác nước, mắt tôi tối sầm lại, tôi không kịp đưa ra hành động hay lời nói và rồi tôi đổ rầm cái ngay giữa con đường làng.
Khi mở mắt tỉnh lại, tôi thấy năng lượng của bản thân hồi lại chút síu. Xung quanh cảnh vật là một căn phòng lạ, tôi đang nằm trên giường của một ai đó.
Cũng ngay lúc đó một người đàn ông tiến tới dần, ông ta nói.
“Trông cậu rất đói và mệt, cậu là người từ nơi nào tới vậy”.?
Tôi: Cảm ơn ông đã giúp đỡ, tôi là một kẻ lang thang và chẳng biết mình ở nơi nào tới nữa, tôi không nhớ mình là ai, tôi chỉ biết khi tôi tỉnh lại thì tôi đang ở trong rừng, khó khắn lắm tôi mới tới được đây.
Người đàn ông: Vậy chắc cậu là một thợ săn rồi, nhân tiện tôi là chủ của căn nhà này, nhà tôi có phòng thừa, lên khi mọi người quanh làng phát hiện cậu ngất ở giữa đường lên họ mang cậu tới đây, cậu không cần phải cảm kích đâu, ở nhà tôi cậu phải trả tiền.
Tôi: Cảm ơn vì đã giúp đỡ.
Tôi bắt đầu ở lại nhà của một người đàn ông trong thôn, thông qua ông ta và những thông tin tôi tìm hiểu được thông qua các cuốn sách đại chúng, tôi biết được rằng.
Lãnh thổ tôi đang ở, đất nước Hoàng Long Vua Hoàng Long đứng đầu, kẻ giúp đỡ ông là 4 vị đại tướng là 4 người đàn ông mạnh nhất quốc gia chỉ sau vua Hoàng Long, kế tiếp là 36 vương khác và 72 bán vương là chủ của các tòa thành xung quanh vương quốc.
Đất nước này là một quốc gia ưa dùng bạo lực, thực lực sức mạnh nói lên tất cả, kế bên nhà vua có rất ít những người có trí tuệ, chính xác là chính sách của vị vua này không cần trí thông minh tồn tại, điều này tôi không đồng ý với ông ta cho lắm, tôi nghĩ ông ta giống như một tên tướng cướp vậy. Thế mà đất nước này vẫn yên ổn hòa bình được, điều này tôi cũng đã tìm hiểu, lý do bởi vì có một số lượng vương và bán vương họ có chính sách điều hành tốt, miễn là thành của họ, họ muốn làm gì cũng được chỉ cần hàng năm cung cấp đóng góp đủ cho quốc gia là được.
Bán vương mà không hoàn thành trọng trách hàng năm, thì 2 năm sau họ cũng sẽ bị tước đi ranh hiệu và bị đi đâu thì chả ai biết.
Sau vài ngày nghỉ ngơi năng lượng của tôi đã hồi phục hoàn toàn, tôi trách mắng Bi Pho nhưng không được, lý do không gian trắng muốn hòa hợp với tôi lên nó đã hút lấy năng lượng của tôi, và chỉ vài giây năng lượng của tôi cạn sạch bù vào đó tôi sử dụng được một khoảng không gian riêng khá rộng lớn, nó giống như một căn phòng lớn 200 mét vuông và cao 20 mét, đó cũng là mức khi ổn định lại không gian tôi sử dụng được.
Quả là rộng lớn, với diện tích này thì tôi muốn chứa bao nhiêu đồ mà chẳng được, vài 3 cái ba lô thì có là gì.
Có điều không gian này tôi không thể chui vào được, có vào cũng chỉ là linh hồn của tôi bay nhẩy bên trong, cái xác bên ngoài thì bất động như ngủ. Tuy nhiên cũng có cái hay của nó, chỉ cần tôi muốn là có thể cho được đồ vào và lấy được đồ ra, tất cả thao tác thông qua đôi bàn tay và chỉ cần một cái chạm, toàn bộ đồ vật tôi muốn lấy bên ngoài tôi chỉ cần chạm tay vào, lấy đồ ra tôi chỉ cần dừng lại xuy nghĩ một chút về đồ cần lấy nó ngay lập tức xuất hiện bàn tay tôi, đơn giản bởi vì toàn bộ đồ vật bên trong đã ở quyền kiểm soát linh hồn của tôi rồi.
tôi bắt đầu dời khỏi ngôi làng và tiến thẳng đến một nơi sầm uất, một thành phố. tôi ngồi trên một chiếc xe kéo, chiếc xe được một con vật giống khủng long tê giác kéo đi, đúng là rất giống, sinh vật này rất khỏe, mặc dù so với khủng long thì tôi nghĩ bó bé hơn rất nhiều.
Tôi không bay, bay sẽ khiến người khác nghi ngờ và nhìn thấy, ở thế giới này có muôn vàn kiểu sức mạnh, và còn nhiều kẻ khác mạnh hơn tôi, ấy vậy mà mới mấy ngày trước tôi còn nghĩ rằng mình là kẻ mạnh nhất thế gian.
À mà cũng cần phải đặt cho mình một cái tên, thời gian ở ngôi làng tôi nghĩ nát óc để ra được một cái tên hoành tráng, nhưng những người dân xung quanh họ cho rằng tôi không lên dùng cái tên đó, và tôi đành tự đặt cho mình một cái tên nhỏ bé như một thôn dân ở ngôi làng vậy, còn cái tên hoành tráng sau này để đặt làm danh.
Vậy là ở thế giới này tôi tên Tiểu Khâu, danh tự Đại Long Thần. Thật hoành tráng, tôi nghĩ vậy.
Sau 3 ngày đường tôi tới thành phố gần nhất, trong suốt thời gian rảnh, tôi học tập và nói chuyện trong tâm trí cùng với bi pho về cách phát triển sức mạnh, và tôi lại có một bước phát triển mới, một loạt ý tưởng được sinh ra chỉ chờ ngày thực hiện.
Tôi lang thang ngoài đường ở thành phố này, thành phố mang tên Huyết Thành, Cái tên chả hay tẹo nào, tôi tự hỏi chủ thành là ai, một thằng bán vương ngu ngốc, đặt một cái tên lãng xẹt, ấy vậy mà thành phố này đã yên ổn suốt mấy chục năm qua, cả thời kỳ vua Hoàng Long còn chưa lên ngôi.
Quan sát thành phố một cách chậm rãi, những người bán hàng bên đường, có cả những tên côn đồ tùy tiện lấy đồ ăn hoa quả của người bán hàng, thậm chí còn đá đít họ, trong khi đó người bán hàng vẫn phải cảm ơn chúng.
Ở đây không có luật pháp tôi thấy vậy, kẻ mạnh cầm quyền thế thôi, và những tên côn đồ này là tay sai của bọn chúng.
Phía xa một đoàn quân đang tiến đến vài tên dẫn đầu cưỡi ngựa phi như bay phía trước, vừa đi vừa hét "tránh đường, tránh đường, muốn sống thì mau tránh ra".
Tất cả người dân đều lùi lại dọn dẹp cho chúng đi, một đoàn xe kéo đi tới, mấy tên cưỡi ngựa xung quanh hộ tống, chúng thấy tôi đứng ngây ngô giữa phố và đạp tôi vung ra, do che giấu sức mạnh của mình tôi vờ cho chúng đạp vào người và tự văng vào một quầy hoa quả ăn vạ.
Đoàn xe cứ đi chả thèm ngó ngàng gì tới tôi đang đau đớn, nhưng cũng không hẳn thế, cuối đoàn một cô gái cưỡi một sinh vật như tê giác 3 sừng, đi tới đỡ tôi dậy.
Cô gái: Anh có sao không.?
Tôi: Tôi không sao.
Cô gái cử chỉ rất nhẹ nhàng và giọng nói của cô cũng vậy, nghe lọt tai và dịu dàng làm sao.
Cô gái: "Sau anh lên đi lại cho cẩn thận, không lại bị thương,"
Tôi: Tôi cảm ơn.
Cô gái đỡ tôi dậy và quay trở lại với đoàn xe, cô gái đã làm tôi phải có cái nhìn lại với thế giới, thế giới này ngoài những người dân yếu ớt vẫn còn những con người có sức mạnh lương thiện.
Dù sao cũng cần phải sống ở thế giới này một thời gian, lên tôi cần kiếm cho mình một chỗ ở, một việc làm tạm thời để tìm hiểu rõ hơn về thế giới này đã.
"Này tên kia, cút mau!. Ngươi định ám cửa hàng của ta hả.? người chủ quầy bất ngờ hét lên với tôi.
Tôi đành chuồn vậy, đánh giá lại không phải người dân nào cũng lương thiện.
Tôi lang thang đến một nơi, tiếng ồn khá lớn, một đoàn người chuẩn bị đi đâu đó, họ đang nói chuyện với một anh chàng tóc vàng đẹp trai, anh chàng này câu nói được câu không khiến họ không hiểu lắm, nhờ Bi Pho tôi biết được anh ta là một người xuyên không, chiến lực anh ta là chủ chốt trong nhóm này, nói thật là tôi cũng không hiểu anh ta nói cái gì, và với khối kiến thức của Bi Pho thì ngôn ngữ là chuyện vặt vãnh, tôi lệnh cho Bi Pho khiến tôi có thể giao tiếp được tất cả các ngôn ngữ, các thứ tiếng.
Tôi thay họ nói chuyện với anh ta, và anh ta đưa tôi một bản ghi chép của mình nhờ tôi dịch nó, và điều đó chả khó khăn gì, nhưng tất cả mọi người xung quanh đang quan sát tôi, hộ nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Ở đây có cả một nhóm mấy cô gái thông dịch, xung quanh đây có tới 5 loại ngôn ngữ khác nhau và tôi vô tình nói năng lưu loát 5 thứ tiếng, trong khi các cô thông dịch còn không bằng.
Để thử các cô gái cho tôi đọc vài đoạn văn, và tôi đọc nó không mấy khó khăn, ngay lập tức tôi nhận được lời mời đến chỗ họ làm việc, và từ nay tôi là một thông dịch viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...