Dịch: Đức Thành
Lam Hiên Vũ chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, hai cây Lam Ngân thảo đặc thù này liền đột nhiên quấn lên viên huy chương đen trước mặt hắn, một ý niệm tham lam lập tức phù hiện trong lòng. Hắn muốn khống chế, nhưng giờ khắc này hắn lại không thể khống chế được.
Lập tức, trên thân hai cây Lam Ngân Thảo đều nổi lên tầng ánh sáng xanh mơn mởn, luồng sinh mệnh năng lượng nồng đậm đến cực điểm bị hắn điên cuồng hút vào trong thân thể. Chỉ qua một lần thời gian hô hấp, Lam Hiên Vũ liền cảm thấy thân thể mình phảng phất như sắp tràn đầy tới vỡ tan, hắn kêu thảm một tiếng, quần áo trên người nổ tung, lộ ra làn da toàn thân.
Giờ khắc này, mặt ngoài làn da hắn hiện ra từng đạo hoa văn màu vàng cùng màu bạc như những con giun đang bò. Lân phiến bắt đầu xuất hiện từ ngón tay, cấp tốc lan tràn lên phía trên, rất nhanh liền vượt qua khuỷu tay, vẫn còn tiếp tục lan tràn. Hai mắt Lam Hiên Vũ lập tức biến thành đồng tử dựng thẳng, hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng, trong cơ thể mình bỗng nhiên xuất hiện loại khát vọng đó, phảng phất như có thứ gì đang tiềm ẩn, đang điên cuồng muốn thoát khỏi.
Khí tức huyết mạch tại cấp tốc tăng lên, mà tốc độ này thậm chí khiến hắn phải cảm thấy hoảng hốt. Hắn cảm thấy thân thể mình như một quả khí cầu đang bị căng phồng. Mặt ngoài làn da đã bắt đầu xuất hiện những tơ máu tinh mịn. Cứ tiếp tục như vậy, hắn cũng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, nếu không có biện pháp thì gần như mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Huyết mạch mất kiểm soát. Hắn muốn chủ động đi khống chế, nhưng với cái tu vi nhị hoàn này và với tinh thần lực Linh Hải cảnh, giờ khắc này hắn không thể làm được bất cứ điều gì. Cái này giống như trong huyết mạch của hắn vẫn luôn ẩn giấu hai con quái thú. Mà do luồng sinh mệnh năng lượng nồng đậm vô cùng này kích thích, chúng nó đột nhiên tỉnh lại, bắt đầu không tiếc tất cả mà thôn phệ những sinh mệnh năng lượng đó. Thân thể của Lam Hiên Vũ lại trở thành vật dẫn cho tất cả những thứ này, đã sắp không chịu nổi.
Trong phòng minh tưởng này, vô luận thanh âm của hắn hay khí tức cũng đều không thể truyền đi, bởi vì phòng minh tưởng này được thiết kế khóa kín từ bên trong, do sợ ảnh hưởng những người khác tu luyện. Phòng minh tưởng trong ký túc xá của mỗi người đều là những lãnh địa riêng, chưa được cho phép thì người khác sẽ không thể vào, cho dù chính các lão sư cũng không thể, đây là quy củ của Sử Lai Khắc.
Không xong rồi, không xong rồi...
Lam Hiên Vũ thấy thân thể mình đang căng lên một cách rõ ràng. Cứ như vậy một lát sau, cả người hắn đã mập thêm vài vòng như sắp nứt ra. Thậm chí mặt ngoài làn da của hắn đã bắt đầu xuất loáng thoáng những vết rạn rách, nhưng năng lực tự lành mạnh mẽ của bản thân hắn lại đang không ngừng chữa trị.
Chẳng lẽ mình cứ bị căng hết cỡ như thế này sao? Đúng lúc này, một tiếng vù nhẹ nhàng đột nhiên vang lên từ sâu trong đầu hắn, Lam Hiên Vũ cảm giác được, trong Tinh Thần Chi Hải sáng lên một tầng hào quang màu lục sẫm. Tầng hào quang này cấp tốc bao phủ toàn bộ Tinh Thần Chi Hải, nhuộm kín mọi thứ bên trong thành một màu xanh nhạt.
Lam Hiên Vũ lập tức phát hiện, tinh thần lực đang ngưng kết của mình lại bắt đầu có gợn sóng, dường như đã có thể khống chế trở lại. Hắn không chút do dự thúc giục tinh thần lực của mình, khống chế nó cấp tốc tràn xuống vùng ngực. Muốn thay đổi tình huống trước mắt, vậy hắn nhất định phải làm vòng xoáy huyết mạch của mình xoay tròn, hút lấy hai loại huyết mạch trở về trạng thái xoay như trước! Chỉ cần không để chúng nó tiếp tục bành trướng, hắn sẽ có cơ hội.
Tinh thần lực rót vào, thứ đầu tiên Lam Hiên Vũ cảm nhận được là hai khí tức kiệt ngạo truyền đến từ hai loại huyết mạch, đúng vậy, đó chính là tinh thần cảm thụ chân thật. Thế nhưng không biết vì cái gì, thời điểm chúng tiếp xúc với tinh thần lực của mình, dường như đều bị thứ gì đó hấp dẫn, rất nhanh đã bị dẫn động. Dưới sự dẫn dắt của lực lượng tinh thần, mặc dù chúng có chút không nỡ bỏ luồng sinh mệnh năng lượng nồng đậm bên ngoài, nhưng hình như trong tinh thần lực của Lam Hiên Vũ còn có thứ gì đó hấp dẫn hơn. Chỉ một thoáng, cả hai loại huyết mạch liền bị dẫn đi.
Lam Hiên Vũ vui mừng quá đỗi, hắn không cần phân tích nguyên nhân, vội vàng dẫn dắt chúng trở lại lồng ngực. Khống chế cả hai xoay tròn tốc độ cao trong lồng ngực của mình, đồng thời cẩn thận từng li từng tí làm cả hai không đụng nhau. Vòng xoáy huyết mạch của Lam Hiên Vũ đã tồn tại lâu như vậy, tất nhiên hắn đã rất quen thuộc với nó. Hắn cố gắng khống chế hai loại huyết mạch xoay tròn theo quỹ tích nguyên bản, tận khả năng hạ chế tốc độ hấp thu sinh mệnh năng lượng của chúng.
Sự thật chứng minh, hắn đã đúng. Khi hắn dẫn dắt hai loại huyết mạch trở lại lồng ngực, sự hấp thu của chúng liền lập tức giảm bớt. Mà hắn lại phát hiện thêm một điểm, huyết mạch chi lực bị hắn dẫn dắt trở về đã trở nên cường đại hơn trước rất nhiều, đến mức toàn bộ lồng ngực của hắn đều trở nên căng phồng. Cảm giác này tuyệt đối không thoải mái, thậm chí là vô cùng thống kh. Toàn thân thể của hắn không còn bành trướng như trước, nhưng bộ ngực thì vẫn vậy. Phải làm sao bây giờ?
Không có người chỉ bảo, cũng không có người trợ giúp, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Hắn tận khả năng làm cho mình tỉnh táo lại, bởi chỉ khi tỉnh táo thì mới có thể nghĩ đến biện pháp giải quyết.
Hắn giảm bớt một chút lực dẫn dắt đối với hai loại huyết mạch, một bên đại não cao tốc vận chuyển, suy tư biện pháp giải quyết.
Cảm giác lồng ngực phồng lên càng ngày lúc nghiêm trọng, lồng ngực của hắn bắt đầu nhô lên. thậm chí có thể thấy qua làn da, hào quang kim ngân đang lóe lên bên trong.
Không thể hoảng, không thể hoảng, nhưng hiện tại đến cùng là phải làm thế nào mới tốt? Tinh thần lực của mình có khả năng dẫn dắt hai loại huyết mạch này, nhưng cũng chỉ có thể dẫn dắt chúng trong cơ thể, mặc dù tốc độ hấp thu sinh mệnh năng lượng của chúng vẫn đang giảm bớt. Nhưng những sinh mệnh năng lượng đã hấp thu thì vẫn quá nhiều đối với mình.
Trải qua lần trước biến dị, tốc độ hấp thu của huyết mạch đã tăng nhanh hơn rất nhiều, mà có vẻ chúng cũng không thể tiêu hóa trong thời gian ngắn, vậy phải làm thế nào mới tốt? Sử dụng võ hồn dung hợp kỹ, làm huyết mạch chi lực dung hợp thành năng lượng bảy màu? Đó đúng là dung hợp năng lượng chân chính, nhưng đây là phòng minh tưởng, sử dụng võ hồn dung hợp kỹ liệu có làm nổ tung nơi này hay không? Còn có, mặc dù bây giờ mình có thể dẫn động tinh thần lực, nhưng thân thể vẫn không thể động đậy, không có cách nào khống chế chúng hoàn thành võ hồn dung hợp kỹ ra ngoài cơ thể. Mà để hai loại huyết mạch va chạm trong người thì cũng chẳng khác gì tự sát, như vậy còn chết mau hơn.
Không thể nghi ngờ, đem hai loại huyết mạch dung hợp thành năng lượng bảy màu là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề trước mắt, nhưng điểm mấu chốt là hiện tại hắn làm không được.
Còn có biện pháp nào? Còn có biện pháp nào không đây? Tình huống càng ngày càng khẩn bách, cảm xúc của Lam Hiên Vũ cũng không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng.
Đột nhiên một quầng sáng chợt lóe từ nơi sâu trong óc, hắn nghĩ tới một loại tình huống. Lần đầu tiên mình sử dụng võ hồn dung hợp kỹ là hồn lực đã bị hạ xuống một cấp. Lúc ấy, đó chính là điều làm hắn vô cùng thống khổ, nhọc nhằn khổ sở tu luyện hồn lực, cứ như vậy lại bị giáng thấp xuống. Tất cả đều phải bắt đầu lại một lần nữa, do đó nên hồn lực của hắn mới luôn xếp hạng chót trong lớp thiếu niên năng động.
Tới học viện Sử Lai Khắc, hắn phát hiện thứ cần nhất đối với huyết mạch của mình lại là sinh mệnh năng lượng, chúng cần hấp thu sinh mệnh năng lượng để đề thăng tự thân. Mà sở dĩ mình tu luyện rất chậm, đó là vì hấp thu không đủ sinh mệnh năng lượng. Đã như vậy thì làm ngược lại có được hay không? Nói cách khác, liệu sinh mệnh năng lượng dư thừa có thể chuyển hóa thành hồn lực thông qua huyết mạch của mình? Có hồn lực, coi như về sau huyết mạch không đủ sinh mệnh năng lượng thì cũng vẫn có thể hấp thu, cũng có thể thông qua võ hồn dung hợp kỹ phân giải hồn lực thành năng lượng cho chúng. Nghĩ tới đây, Lam Hiên Vũ lập tức có loại cảm giác thông rõ. Còn chuyển hóa huyết mạch chi lực thành hồn lực như thế nào, vậy cứ đảo ngược hành động lại là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...