Dịch: Đức Thành
"Ta là Anh Lạc Hồng, là viện trưởng ngoại viện của học viện Sử Lai Khắc. Đầu tiên, ta đại biểu học viện Sử Lai Khắc hoan nghênh sự gia nhập của các ngươi."
viện trưởng ngoại viện?!
Sau nghi nghe vị mỹ nữ này nói mình chính là viện trưởng ngoại viện, tất cả tân học viên đều tự giác đứng thẳng người.
Anh Lạc Hồng mỉm cười nói: "Trong các ngươi, ta nghĩ có rất nhiều người đều cho rằng, học viện Sử Lai Khắc là học viện đứng đầu liên bang nên nhất định sẽ vô cùng nghiêm ngặt, việc học cũng sẽ cực kỳ vất vả, nhưng có thể tình huống thực tế sẽ khá khác biệt với suy nghĩ của các ngươi. Việc học tại học viện Sử Lai Khắc sẽ thoải mái hơn các ngươi tưởng tượng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải xem mục đích của các ngươi.”
"Ở đây sẽ không có những lão sư ngày ngày giám sát các ngươi tu luyện hay học tập gì cả, mọi việc đều là tự nguyện. Chỉ cần vào đến đây thì muốn học thế nào là chuyện của chính các ngươi. Hằng năm chỉ có một lần sát hạch tổng hợp. Thực ra thì ngay cả ra cũng không niết nội dung của những khảo hạch đó là gì. Bởi vì mỗi lần, đều tới sát một tháng trước sát hạch thì học viện mới có thể quyết định phương thức. Một điểm duy nhất ta có thể nói cho các ngươi biết, chính là nếu không thể vượt qua sát hạch, vậy xin lỗi, các ngươi từ đâu tới đây thì về lại nơi đó. Nếu muốn vượt qua sát hạch, ngoại trừ thực lực các ngươi còn cần rất nhiều điểm khác”.
"Nhưng ta có khả năng cam đoan với các ngươi, chỉ cần các ngươi muốn học thì nhất định sẽ có người dạy các ngươi. Còn các ngươi muốn đạt được tài nguyên, vậy sẽ cần dựa vào cố gắng của mình. Tựa như huy chương Sử Lai Khắc các ngươi thu được tại cuộc sát hạch tổng hợp, tại học viện Sử Lai Khắc thì huy chương là thứ vạn năng, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có đủ. Chính các lão sư chúng ta cũng là lấy huy chương làm tiền lương. Muốn có số huy chương ngoài định mức thì phải có những cống hiến vượt trội, phải hoàn thành vượt mức những nhiệm vụ được giao, không ai có ngoại lệ.
"Cho nên, điều ta muốn nói cho các ngươi chính là, học viện Sử Lai Khắc là một nơi công bằng, một nơi có khả năng vô hạn. Còn về phần “khả năng vô hạn” này lớn đến mức nào thì cũng do chính bản thân các ngươi. Cuối cùng, một lần nữa hoan nghênh các ngươi gia nhập học viện Sử Lai Khắc. Hi vọng sau kỳ sát hạch năm nhất ta vẫn có thể gặp lại tất cả mọi người."
Nói xong lời nói này, Anh Lạc Hồng khẽ gật đầu với đám học viên mới rồi quay người rời đi.
Tiếu Khải nói: "Sau đó là phân phối ký túc xá và những tư liệu nhập học. Từ giờ trở đi, các ngươi chính là những đệ tử năm nhất ngoại viện. Thời điểm các ngươi tham gia khảo hạch cá nhân vừa rồi cũng đã chọn hệ cho mình, cũng đều đã gặp lão sư của hệ mình, về sau có thể thỉnh giáo bọn họ về những tri thức chuyên ngành. Lịch học sẽ có trong bộ tư liệu của các ngươi. Tiếp theo sẽ có những lão sư của phòng giáo vụ giúp các ngươi hoàn thành những việc này..."
...
"Cái gì? Phóng túc xá đơn? một tháng cần một viên huy chương trắng? Chỉ có lều đơn là miễn phí?"
Rất nhanh đám tân học viên liền biết cái gì gọi là "vào tròng". Muốn nhận tư liệu nhập học cần nộp một viên huy chương trắng. Mà điều làm bọn hắn giật mình nhất vẫn còn chưa phải cái này, đó là ở ký túc xá cũng phải thanh toán bằng huy chương trắng. Ký túc xá của học viện là dành cho một người, điều kiện cũng rất tốt, nhưng theo hiểu biết của Lam Hiên Vũ thì giá trị huy chương trắng cũng khá cao đó!
Lão sư của phòng giáo vụ là một vị trung niên, hắn ngồi ngay sau cái bàn, lười biếng nói: "Học viện như vậy cũng là vì dạy cho các ngươi sớm dưỡng thành thói quen tự lực cánh sinh, cũng là suy nghĩ vì các ngươi thôi. Không phải các ngươi đều có thu hoạch trong đợt khảo sát vừa rồi sao? Về sau nếu không có huy chương thì vẫn có thể đi nhận nhiệm vụ. Thí dụ như quét dọn quảng trường Hải Thần, một tháng cũng có thể thu được một viên huy chương trắng. Thôi được rồi, nếu các ngươi muốn ở lều vải cũng không thành vấn đề, nhanh lên nào."
"Lão sư, có thể mời những người khác tới ở chung ký túc xá của mình không?" Lam Hiên Vũ hỏi một vấn đề rất thực tế.
"Dĩ nhiên không được, ký túc xá chỉ có thể ở một mình. Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, có những lúc không thể tiết kiệm huy chương. Mỗi gian phòng ký túc xá đều có một phòng tu luyện đặc hữu của học viện Sử Lai Khắc. Các ngươi đừng tưởng bỏ ra một viên huy chương trắng là mình bị thua thiệt, trên thực tế thì học viện phải trả giá lớn hơn các ngươi rất nhiều."
Vốn mấy tên học viên mới còn hạ quyết tâm, coi như chịu khổ cũng phải ở lều vải, không phải ai cũng có thu hoạch tốt như đám người Lam Hiên Vũ. Nhưng sau khi nghe lời này thì còn ai dám không ở ký túc xá đây chứ! Mỗi năm một lần sát hạch "độ kiếp". Việc nỗ lực tăng cao thực lực rất cấp bách. Nói là dạy học lỏng lẻo, nhưng ai dám tin thì chỉ có thể là tên đần. Mọi người thật vất vả mới thi đậu học viện Sử Lai Khắc, nào có ai muốn rời đi?
Lam Hiên Vũ, Tiền Lỗi và Lưu Phong, hiện tại ba người có tất cả là một viên huy chương tím và năm viên huy chương vàng. Mắt thấy dường như mọi thứ trong học viện đều cần giải quyết qua huy chương Sử Lai Khắc, Tiền Lỗi cùng Lưu Phong dứt khoát giao huy chương cho Lam Hiên Vũ, để hắn tiến hành thống nhất điều phối.
Dùng huy chương cấp cao trực tiếp thanh toán thay huy chương cấp thấp là không có vấn đề gì. Mặc dù Lam Hiên Vũ đã nghe Quý Hồng Bân nói, giữa các đệ tử thì dùng huy chương cấp cao sẽ có thể đổi ra nhiều huy chương cấp thấp hơn quy định. Nhưng lúc này làm thủ tục nhập học là việc cấp bách, bọn hắn cũng không kịp tìm người trao đổi, chỉ có thể cắn răng dùng một viên huy chương vàng mà nhận tư liệu nhập học và thanh toán tiền phòng ba tháng cho cả ba người.
Học viện Sử Lai Khắc miễn trừ học phí, ít nhất là học phí cơ sở. Mỗi người bọn họ đều được phát ba bộ đồng phục màu xanh lá, lịch học và hồn đạo thông tin chuyên dụng của học viện Sử Lai Khắc. Nhưng tiêu chuẩn để được dùng những thứ này là phải nộp chi phí phòng túc xá, và dĩ nhiên là phải nộp ba tháng, đây cũng là nguyên nhân Lam Hiên Vũ nộp một phát lớn như vậy. Nếu không, hắn thà rằng rút lại mà đổi tài nguyên để mình cùng đồng bạn tu luyện nhanh hơn.
Mặc dù không biết phải làm nhiệm vụ gì mới có thể thu được Huy chương Sử Lai Khắc, nhưng có một điểm Lam Hiên Vũ nghĩ rất rõ ràng, thực lực càng mạnh thì khi hoàn thành nhiệm vụ, được ban thưởng sẽ càng nhiều, mà quá trình hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ càng nhẹ nhõm hơn một ít.
Phòng ký túc của ba người Lam Hiên Vũ nằm sát nhau. Lúc này, trước cổng phòng giáo vụ đang đỗ rất nhiều xe đưa bọn hắn tới ký túc xá. Nhưng cũng chỉ là lần này, về sau bọn hắn muốn đi đâu thì chỉ có thể đi bộ, hoặc tự mua lấy hồn đạo ô tô.
Thứ làm Lam Hiên Vũ cảm thấy hứng thú nhất chính là quy tắc trao đổi huy chương Sử Lai Khắc, hắn rất muốn nhìn danh sách trao đổi một chút, muốn biết bọn hắn hiện tại có những huy chương này thì có thể đổi được cái gì Nhưng lão sư phòng giáo vụ lại nói cho bọn hắn, chỉ những người không thể thi đậu mới được trao đổi trực tiếp. Còn nếu bọn hắn muốn tiến hành trao đổi, điều đầu tiên là phải được lão sư phụ trách hệ mình trao quyền, sau đó phải xin phép trao đổi tại hệ của mình. Được đáp ứng thì mới có thể đến trung tâm trao đổi của học viện Sử Lai Khắc. Thật sự vẫn có học viên mới lựa chọn ở trong lều vải đơn, và phòng giáo vụ cũng vẫn thực sự làm thủ tục này cho bọn hắn.
Học viện Sử Lai Khắc xây dựng quanh hồ, thật sự là quá lớn, xe đưa đón chạy dọc theo bên hồ, phải chừng mười phút mới vào đến khu ký túc xá. Vừa tiến vào nơi này, cảnh vật lập tức làm người ta phải than thở không thôi, có từng dãy cây cối ngăn cách những dãy biệt thự ba tầng, cứ sáu ngôi biệt thự xếp liền cùng một chỗ. Lỗi kiến trúc của những biệt thự này vô cùng cổ điển, cho người ta một loại cảm giác hoài cổ khó nói lên lời. Phối thêm từng đợt năng lượng sinh mệnh không ngừng tràn tới từ Hải Thần hồ. Có thể nói một cách đơn giản, nơi này như đồng nhân tiên cảnh.
"Chúng ta là mỗi người một ngôi biệt thự sao?" Tiền Lỗi nuốt xuống một mgụm nước miếng.
Người lái xe là một tên thanh niên, hắn quay đầu mỉm cười nói: "Không sai, chính là mỗi người một ngôi biệt thự. Ta nói với các ngươi, mặc dù học viện cũng xem như một gã "gian thương", nhưng tương đối mà nói, những phúc lợi đãi ngộ của học viện thì chắc chắn các ngươi sẽ không thể thấy được tại nơi khác. Thời điểm ta vừa mới tới cũng bị nơi này làm rung động không kém. Nhưng cứ tin tưởng ta đi. Tốn một viên huy chương trắng để ở đây tuyệt đối là đáng giá." Nói đến đây, trên mặt tên thanh niên này lại lộ ra vẻ cảm khái.
Lam Hiên Vũ hỏi: "Học trưởng, ngài lái xe đưa đón thế này cũng là nhiệm vụ của học viện sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...