Dịch: Đức Thành
Mọi người cũng đều nhìn về thiết bị định vị của mình một chút, tất cả đều không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Lưu Phong đã lao đi dò đường. Ba người Băng Thiên Lương mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn đi thẳng về phía trước theo sự chỉ huy.
Chỉ có Lam Mộng Cầm phía sau kinh ngạc nói: "Không phải nên quay về hướng căn cứ sao? Vì cái gì lại đi hướng ngược lại?"
Lam Hiên Vũ quay người nhìn nàng một cái: "Khoảng cách hiện tại của chúng ta tới căn cứ là hơn năm trăm cây số, ở giữa còn có một vùng núi ngăn cách. Ta không nghĩ chúng ta có thể thuận lợi trở về căn cứ, trong ba ngày thời gian dưới tình huống bản thân không thể bay lượn. Mà ta tin, nhất định thiết bị định vị trên người chúng ta có thể làm cho các lão sư tìm tới.
"Nhìn từ quá trình máy bay vận tải đem chúng ta tới đây, trên đường cũng không có gặp cuộc chặn đánh nào quá mạnh, nói cách khác thì quãng lộ trình hơn năm trăm cây số này không có quá nhiều sinh vật ngoài hành tinh, có lẽ nhờ điểm này thì chúng ta có thể sinh tồn tốt hơn, nhưng thu hoạch thì nhất định sẽ không thể quá nhiều. Mà những thí sinh đã đi đến bước này thì chắc chắn thực lực đều không kém, học viện cũng sẽ không đặt chúng ta vào một hoàn cảnh lúc nào cũng có thể bị miểu sát.”
“Cho nên sau khi cân nhắc tổng hợp, chúng ta nên đi tới hướng khu vực đồi núi phía trước này. Trong địa hình phức tạp, rất có thể sẽ có càng nhiều sinh vật ngoài hành tinh cho chúng ta săn giết, dó đó mới có thể kiếm lợi tốt hơn. Lam Mộng Cầm, lần này ta giải thích rõ ràng cho ngươi, cũng là một lần duy nhất, tuyệt sẽ không có lần sau. Hi vọng tất cả mọi người có thể hành động theo chỉ huy của ta. Bởi vì một khi nguy hiểm đến, việc lưỡng lự không chỉ làm cho mình gặp nguy hiểm, cũng có khả năng sẽ làm cả đồng đội phải gặp nguy hiểm. Ngươi hiểu ý của ta chứ?" Lam Hiên Vũ nghiêm túc nói với Lam Mộng Cầm.
Lam Mộng Cầm ngẩn người, ánh mắt nàng nhìn Lam Hiên Vũ dần xuất hiện biến hóa theo lời giải thích này. Cái tên này đúng là có chút không bình thường.
"Ừm." Nàng đáp ứng một tiếng, không lên tiếng nữa.
Lam Hiên Vũ cũng là bất đắc dĩ, nếu không phải thực lực Lam Mộng Cầm rất mạnh, hắn thật sự không muốn mang theo một người luôn cần lời giải thích như thế này.
Nhưng nhìn vào sự phối hợp của Lam Mộng Cầm cùng Đống Thiên Thu, thời điểm hai người bọn họ ở cùng một chỗ quả thật có thể phát huy ra thực lực rất mạnh, thật sự có trợ giúp cực lớn đối với đoàn đội. Hiện tại hắn chỉ hi vọng Lam Mộng Cầm có thể sớm dung nhập vào đoàn đội này, mà không phải mang đến phiền phức. Nếu quả thật nàng mang đến phiền phức, vậy hắn sẽ lập tức nghĩ biện pháp tách nàng ra, thậm chí phải để Đống Thiên Thu rời đi cùng nàng thì hắn cũng chịu. Lúc đó tách ra có thể sẽ an toàn hơn một chút cho cả hai bên.
Mọi người tăng tốc mà hướng về phía trước. Chính như Lam Hiên Vũ đã nói, bên này là một mảnh đồi núi, tuy bên trên có thực vật nhưng cũng không rậm rạp lắm.
Đám thực vật này hoặc là màu tím, hoặc là màu lam, cũng có một tầng khí tức sinh mệnh nhất định, nhưng không có năng lượng ba động quá mạnh. Rõ ràng không phải hồn thú hệ thực vật, cũng không biết có thể ăn được hay không.
Mới vừa tiến vào vùng đồi núi này không lâu, mọi người liền nghe thấy bên trái phía trước truyền đến từng đợt tiếng rú lớn, chính là âm thanh của loài quái thú lúc trước bọn hắn đã gặp qua.
"Dừng một chút." Lam Hiên Vũ ra hiệu, sau đó mang mọi người ẩn núp vào một lùm thực vật. Chỉ một lát sau Lưu Phong đã trở về, hắn dựa theo ký hiệu của Lam Hiên Vũ mà tìm được mọi người.
"Vùng đồi núi này có không ít quái thú. Vừa rồi bên kia phát sinh một trận chiến, mười con quái thú bị giết, nhìn dấu vết thì hẳn là do Nguyên Ân Huy Huy làm. Tên đó đã tiến vào phiến khu vực này."
Mười con? Mọi người không khỏi kinh ngạc. Thực lực của quái thú nơi này thì bọn hắn đã thấy được ít nhiều trên máy bay, tuy không tính là cường đại, nhưng cũng tuyệt đối không phải là yếu. Mới chỉ một lát như vậy mà đã bị giết mười con, thực lực Nguyên Ân Huy Huy mạnh có thể nghĩ. Nhưng tên này là gã độc hành, không hợp tác cùng bất kì ai. Trên thực tế, thực lực cá nhân của hắn quá mạnh nên cũng không thể hợp tác với người thực lực yếu hơn rõ ràng như vậy.
"Biết hướng đi đại khái của hắn chứ? Có thể theo kịp hay không?" Lam Hiên Vũ hỏi Lưu Phong.
Lưu Phong gật đầu nói: "Đại khái thì vẫn có thể phán đoán, bởi vì hắn còn phải chiến đấu nên ta vẫn có thể theo kịp."
Lam Hiên Vũ nói: "Quái thú vùng đồi núi này nhiều không?"
Lưu Phong nói: "Không ít, ta vừa mới phát hiện một đàn. Có vẻ đám quái thú này rất ưa thích quần cư, ít cũng phải có bảy tám con, nhiều thì trên trăm."
Lam Hiên Vũ híp hai mắt lại: "Tốt, vậy ngươi tiếp tục đi theo Nguyên Ân Huy Huy, sau đó lưu lại kí hiệu cho chúng ta, chúng ta sẽ di chuyển phụ cận hắn."
"Được." Lưu Phong lập tức quay người phóng đi, Lam Hiên Vũ dùng kim văn Lam Ngân thảo tăng phúc cho hắn, thời điểm hắn rời đi đó, thậm chí còn mang theo một chuỗi tàn ảnh. Điều này làm Lam Mộng Cầm và Băng Thiên Lương không khỏi một hồi kinh ngạc.
Lam Hiên Vũ thấp giọng nói: "Chiến lược của chúng ta trong quãng thời gian tới, chính là đi theo tác chiến tại khu vực phụ cận Nguyên Ân Huy Huy. Tên này tự xưng là thực lực mạnh, khẳng định hắn vừa gặp quái thú liền giết, mà hẳn là sẽ chuyên tìm hướng nhiều quái thú mà đi. Nếu quái thú nơi này là quần cư, vậy có nghĩa chúng sẽ rất đoàn kết. Sau khi bị Nguyên Ân Huy Huy giết một chút, nhất định chúng sẽ tiến hành vây công, hắn cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của hàng loạt quái thú chủ lực.”
“Do đó nên cho dù thực lực cá nhân của hắn có mạnh hơn nữa, cũng không thể nào cứng chọi cứng với đám quái thú dưới tình huống bị vây công, vừa đánh vừa lui sẽ là lựa chọn tốt nhất. Chúng ta sẽ theo ở phía sau, săn giết những quái thú hắn bỏ sót, có hắn ở phía trước hấp dẫn quái thú chủ lực, chúng ta ở đằng sau sẽ nhẹ nhõm hơn một ít."
Khóe miệng Lam Mộng Cầm khẽ co giật một thoáng: "Đi phía sau lợi dụng hắn?"
Lam Hiên Vũ nghiêm mặt nói: "Làm sao lại là lợi dụng rồi? Chúng ta là đang giúp hắn làm suy yếu kẻ địch, giảm bớt áp lực cho hắn."
Lam Mộng Cầm đột nhiên cảm thấy không thể tin vào biểu lộ của tên này, rõ ràng là đi đằng sau lợi dụng người ta, vậy mà hắn còn có thể nói chững chạc đàng hoàng tới như thế, đúng là mặt nghiêm trang mồm nói hươu nói vượn.
"Nhưng ngươi có nghĩ tới không, cứ thế này thì thu hoạch của chúng ta chắc chắn không nhiều bằng hắn. Hắn có thực lực cá nhân rất mạnh, tất nhiên cũng sẽ giết được nhiều quái thú, chắc chắn sẽ nhiều công huân hơn chúng ta đó." Lam Mộng Cầm nhíu mày nói.
Lam Hiên Vũ ho khan một tiếng: "Bị hàng loạt quái thú truy sát, hắn lại chỉ có một mình, hẳn là sẽ có chút bận không qua nổi, chẳng hạn sẽ không kịp lấy tinh hạch quái thú. Vì tránh lãng phí nên chúng ta sẽ đi thu gom một chút."
Lam Mộng Cầm sững sờ, ngay sau đó, ánh mắt nàng nhìn Lam Hiên Vũ dần trở nên có chút quái dị. Vũ Thiên nhịn không được nói: "Đây mới là mục đích thực sự của ngươi hả?"
Lúc này mọi người mới hiểu rõ vì cái gì Lam Hiên Vũ lại muốn đi theo Nguyên Ân Huy Huy. Đúng vậy, Nguyên Ân Huy Huy dù sao cũng chỉ có một người, mặc dù thực lực hắn rất mạnh, nhưng tại thời điểm phải đối mặt với rất nhiều quái thú, có thể giết chúng mà lao ra khỏi trùng vây cũng không tệ rồi, làm sao có thời giờ lấy hết tinh hạch ngay trước đám quái thú khác chứ? Ít nhất thì chắc chắn lúc đó sẽ không kịp.s
Sau câu nói cuối cùng thì mục đích của Lam Hiên Vũ đã lộ rõ, thu hoạch công huân mà không cần phải trả giá chút nào.
Lam Hiên Vũ cảm thấy những ánh mắt quái dị đang đổ dồn vào mình, thản nhiên nói: "Có đáng giá ba phần hay không?"
Vũ Thiên lập tức duỗi ngón tay cái: "Giá trị, phục rồi! Ngươi thực sự là tên quái thai. Không hiểu cái đầu của ngươi có gì bên trong nữa!" Hắn vừa nói đã cảm nhận được ánh mắt có chút không tốt của Băng Thiên Lương.
Vũ Thiên vội vàng ho khan hai tiếng: "Ta nói là chính ta không có đầu óc."
Băng Thiên Lương ngẩng đầu nhìn lên trời, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng nếu mình thật sự có cái tâm tư quỷ kế như tên trước mặt thì làm sao còn phải hợp tác cùng hắn thế này?
"Đi, chúng ta đi xem một chút." Lam Hiên Vũ vung tay lên, mọi người một lần nữa xuất phát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...